Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 75

Edit: Tiểu Vũ

Mấy ngày sau, hải quân Chi Lê phái tới một chiếc trực thăng vận chuyển dược phẩm tới trạm nghiên cứu.

Bởi vì trạm nghiên cứu của hai nước ở Nam cực gần nhau, các nhân viên của Chi Lê cũng thường xuyên sang bên này ăn uống ca hát nên quan hệ giữa hai trạm nghiên cứu rất tốt.

Đối với việc trạm nghiên cứu Trung Quốc nhờ bọn họ tiện đường cho vị "Sức khỏe không ổn định" quá giang, quân đội Chi Lê vô cùng sảng khoái mà đáp ứng.

Hải quân Chi Lê ở lại Nam cực 3 ngày, bởi vậy nên ngày thứ 3 sau khi ăn cơm xong, vừa về đến phòng Minh Ngật liền giúp cô thu dọn hành lý.

Kiều Tích vừa thấy anh họ sắp xếp hành lý cho mình liền không nhịn được vui vẻ: "Có cái gì cần dọn đâu? Ở nơi này của anh cũng chẳng có gì cả, em xách y nguyên hành lý lúc mang đến về là được rồi."

Minh Ngật nhét toàn bộ cá nhỏ khô lấy được từ chỗ bếp trưởng vào trong valy của Kiều Tích.

Mấy hôm trước cô không muốn ăn cơm, anh phải lấy cá nhỏ khô này dụ cô ăn như dụ mèo vậy, mãi mới dụ được cô ăn cơm.

Lúc này anh liền xem mấy con cá nhỏ này bảo vật mà nhét rất cẩn thận vào valy của Kiều Tích, cô còn cô ý ghét bỏ nói: "Em không cần đâu, trở về nước làm gì có cái gì không có đâu? Em chẳng hiếm lạ gì cái này."

Theo lịch trình thì sau khi lên máy bay của quân đội Chi Lê cô sẽ ở Chi Lê nghỉ ngơi 1 ngày rồi mới ra sân bay về nước, không đến mấy chục tiếng nữa là cô có thể về đến nhà ở Bắc Kinh rồi.

Minh Ngật đưa tay lên kéo cả người cô vào lòng, sau đó lại ôm cô ngồi lên chân mình.

Anh kín đáo nhét một vật vào trong tay cô, "Này, sung công quỹ nhé."


Kiều Tích mở to hai mắt nhìn, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một chiếc thẻ ngân hàng.

Cô nháy nháy mắt nhìn anh, "Thẻ lương?"

Minh Ngật "Ừ" một tiếng, dáng vẻ có chút mất tự nhiên.

Kiều Tích dò xét sắc mặt anh, cố ý mở miệng nói: "Ơ, tiền lương của anh không phải nên đặt ở chỗ bạn gái anh sao?"

Đều sắp sinh con cho anh đến nơi rồi mà còn nói mấy chuyện ngu xuẩn trong quá khứ nữa... Minh Ngật thực sự rất muốn hung hăng khi dễ cô một chút.

Anh đưa tay nhéo nhéo nặn nặn mặt cô, sau đó tức giận nói: "Em đừng có đắc ý, nếu không phải bởi vì em khiến anh thần hồn điên đảo, khiến 7 năm qua chỉ toàn nghĩ đến em, ngay cả đến nằm mơ cũng là mơ về em thì em nghĩ rằng anh không biết đi tìm bạn gái mới sao?"

Kiều Tích nở nụ cười vui vẻ.

Con người này sao lại buồn nôn như vậy chứ.

Cô trở thành một cô nàng tham tiền, cầm tấm thẻ lật tới lật lui, "Bên trong có bao nhiêu tiền?"

Minh Ngật nhanh chóng tính toán một chút, sau đó báo một con số.

"Nhiều như vậy?!" Con số anh nói ra khiến Kiều Tích hơi hoảng sợ.

Cô biết những đơn vị nghiên cứu này tiền lương sẽ không quá cao, thế nên anh làm sao có thể có nhiều tiền như thế này được?

Thật ra là bởi vì Minh Ngật quanh năm đều ở đơn vị nên không cần dùng đến tiền, ngoại trừ ngày lễ Tết mua sắm một chút thì anh không có bất kỳ hoạt động nào cần dùng đến tiền.


Chỉ là phản ứng của Kiều Tích khiến Minh Ngật có vài phần bất mãn.

Nhiều như vậy?!

Chẳng lẽ cô nghĩ rằng anh sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy?

Thế nên Minh Ngật liền lướt qua những khoản phí tiết kiệm được, cố ý vân đạm phong khinh nói: "Ngoại trừ thỉnh thoảng mua son môi với mấy thứ linh tinh cho mẹ và Uyển Uyển cùng với tiêu dùng hàng ngày của anh thì cũng chỉ còn lại từng này, không được nhiều lắm."

Kiều Tích vốn dĩ còn muốn cầm thẻ lương của anh, thế nhưng vừa nghe thấy anh còn dùng thẻ lương này để mua đồ cho bác Chúc và Uyển Uyển thì trong nháy mắt tấm thẻ này khiến cô khó có thể cầm được.

Tuy rằng bác Chúc và Uyển Uyển đều đối xử với cô rất tốt, nhưng nếu như cô vừa về liền cầm thẻ lương của anh thì hai người chắc chắn sẽ không được vui đâu?

Kiều Tích rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, cô cảm thấy nếu như mai sau con trai mình như thế thì cô nhất định sẽ thương tâm.

Thế nhưng sắt thép thẳng nam khó có khi hiểu chuyện được như thế, Kiều Tích cũng không muốn phủ nhận sự tích cực này của anh, thế nên cô đành phải trả lại thẻ cho anh rồi cố ý tức giận nói: "Anh muốn một người phụ nữ mang thai như em phải tự đi mua nhẫn kim cương sao?"

Minh Ngật ngẩn người, điều này anh thật sự không nghĩ tới.

Suy nghĩ một chút, anh mở miệng nói: "Vậy em thích nhận kiểu gì?"

Kiều Tích cả giận nói: "Không phải cái này anh cần phải khiến em ngạc nhiên sao? Em nói cho anh biết em thích gì thì còn đâu mà ngạc nhiên nữa?"

Hai người dính lấy nhau một lúc, mắt thấy lại muốn lau súng cướp cò nên Minh Ngật đành buông người trong ngực ra, để cô cách xa anh một chút, sau đó lại hôn nhẹ mi mắt cô, thấp giọng nói: "Về nhà nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé."


Kiều Tích ngồi trong lồng ngực anh, không an phận xoay xoay người, lại duỗi duỗi cái cô, đưa mặt mình đến sát mặt anh, là dáng vẻ muốn được hôn hôn chút.

Minh Ngật nắm cằm cô, cúi xuống hôn cô một cái.

Chỉ là dù như thế thì Minh Ngật vẫn có vẻ không được vui.

Thật ra Kiều Tích đã sớm nhìn ra tâm tình anh không tốt rồi, thế nên vừa rồi cô mới cố ý trêu anh, nhưng không nghĩ tới dù làm thế cũng không khiến tâm trạng anh tốt hơn chút nào, khiến cô cũng cảm thấy hơi buồn buồn.

Cô ngoan ngoãn dựa đầu trên hõm vai anh, nghịch nghịch áo anh, giọng nói nhu thuận vô cùng: "Có phải là Tích Tích sắp phải đi nên anh họ không nỡ đúng không?"

Minh Ngật đột nhiên thu chặt vòng ôm, ép cô gần sát anh hơn.

Giọng nói của anh buồn buồn: "Chăm sóc bản thân thật tốt, nghe không?"

Chưa bao giờ Minh Ngật lại hận sự bất lực vô năng của mình như lúc này.

Từ trước tới này anh chỉ biết công việc của mình phải hi sinh rất nhiều, không chỉ bản thân phải hi sinh mà ngay cả người nhà cũng phải hi sinh.

Thế nhưng mặc dù biết vậy, Minh Ngật vẫn chưa được phải trải qua thời khắc nào quá đau buồn khó chịu cả.

7 năm qua, anh chưa từng hoàn thành được trách nhiệm là con trai trưởng trong nhà, là anh cả trong nhà.

Thế nhưng khi đó bố mẹ mới tuổi trung niên, thân thể đều khỏe mạnh, em gái cũng đã trưởng thành... Anh chưa bao giờ thực sự cảm nhận được cảm giác của việc vắng mặt trong các ngày lễ tết hay có công việc gì, gia đình của anh cũng chưa từng yêu cầu anh phải gánh bất cứ một trách nhiệm hay gánh nặng nào.

Nhưng hôm nay lại không giống.

Đồ mít ướt của anh, tiểu cô nương trên đầu quả tim của anh, còn có đứa trẻ chung dòng máu của hai người trong bụng cô...

Người cô và đứa bé có thể dựa vào, cũng chỉ có mình anh thôi.


Thế nhưng ngay cả điều đơn giản nhất là làm bạn với cô hàng ngày anh cũng không làm được.

Kiều Tích sao lại không biết được tâm tư của anh chứ?

Cô dễ dàng đoán được, sau đó liền ôm lấy cổ anh, mềm mại mở miệng nói------

"Minh Ngật, em không muốn anh tiếp tục công việc bây giờ không phải bởi vì em mong muốn anh có thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh em hơn, mà là em muốn anh có thể quay lại lĩnh vực Toán học mà anh yêu thích."

Kiều Tích nâng mắt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt cô như lóe ra ánh sáng, giống như ánh mắt của thiếu nữ 10 năm trước được anh khai mở thiên phú.

Cô vùi mặt vào trong ngực anh, nhẹ giọng nói------

"Em thật ra không yếu ớt như vậy đâu, cũng không cần anh phải bên em suốt ngày. Có đôi khi em làm nũng với anh, chỉ là muốn anh tỏ ra yêu thương em thôi... Nếu như anh có thể quay trở lại với nhiệt huyết của mình, làm những việc mà anh muốn thì dù cho thời gian anh ở bên cạnh em có ít hơn bây giờ thì cũng chẳng sao cả."

Nghe những lời Kiều Tích nói, Minh Ngật trầm mặc rất lâu, sau đó viền mắt nhất thời nóng lên.

Môi anh hơi giật giật, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.

Vừa rồi nói một tràng thâm tình đại nghĩa với anh, thật ra Kiều Tích cũng có chút muốn khóc.

Có người con gái nào lại không hy vọng người mình yêu có thể ở cạnh mình?

Sở dĩ cô nói những lời đó là vì cô không muốn anh họ cảm thấy áy náy khi không thể ở bên cạnh cô.

Cô rất rất không muốn anh phải áy náy vì việc này.

Từ quá khứ đến hiện tại, điều Kiều Tích mong muốn luôn là mỗi giây mỗi phút anh và cô bên nhau đều phải thật vui vẻ hạnh phúc.

Ngày hôm sau, trước khi tạm biệt, Minh Ngật ôm Kiều Tích vào lòng thật chặt, cúi đầu hôn cô mấy cái sau đó nghiêm túc nói-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận