Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 68:

Edit: Tiểu Vũ

Lúc Minh Ngật trên đường trở về phòng thì gặp phải Lục Tiểu Manh đang đứng trước cửa phòng trưởng trạm nghiên cứu.

Đương nhiên là Minh Ngật không nhận ra cô ấy, nhưng nhớ đến lúc trước trưởng trạm có nói lần này "Tuyết Long" chỉ có 2 đội viên nữ tới đây, bởi vậy nên anh liền lập tức đoán ra cô ấy là bạn cùng phòng của Kiều Tích.

Lúc này, Lộc Tiểu Manh đang lo lắng đến mức đứng cũng không yên, nước mắt cũng chảy dài trên má.

Cô ấy kéo lấy một bên tay áo của trưởng trạm, hai mắt đẫm lệ nói: "Trưởng trạm! Không thấy Tích Tích đâu cả! Ăn tối xong cô ấy không về phòng! Cô ấy có thể bị gấu bắc cực tha đi không? Huhuhu!"

Trong trạm nghiên cứu không có điện thoại, mọi người chỉ khi phải ra ngoài khảo sát thì mới được mang theo thiết bị liên lạc, bởi vậy nên Lộc Tiểu Manh quả thật không biết làm cách nào để liên lạc với Kiều Tích.

Trưởng trạm vô cùng hiền lành nhắc nhở cô: "Tiểu Manh, tỉnh lại đi, đây là Nam cực."

Đương nhiên, lời nói này vẫn chưa khiến Lộc Tiểu Manh dễ chịu hơn chút nào, cô ấy vẫn sốt ruột hỏi: "Có phải là cô ấy bị sói tha đi rồi không?"

"Không đâu." Lão trưởng trạm tay chân luống cuống an ủi Lộc Tiểu Manh, "Cô đừng lo lắng, tôi sẽ bảo mọi người đi tìm Kiều Tích."


Minh Ngật lẳng lặng lắng nghe ở một bên rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Cô ấy đang ở trong phòng tôi."

Minh Ngật bất động thanh sắc nghịch nghịch 3 hộp gì đó trong túi áo, sau đó tiếp tục mặt không đổi sắc nói: "Thật lâu không gặp nhau, tôi và cô ấy có rất nhiều chuyện để trò chuyện."

Lời vừa nói ra, lão trưởng trạm và Lộc Tiểu Manh đều mở to hai mắt, vẻ mặt ngốc ngếch nhìn về phía Minh Ngật.

Đương nhiên, Minh Ngật đối với loại chuyện này đều không để ý, nếu là bình thường thì anh nhất định sẽ lười giải thích thêm.

Thế nhưng việc này còn liên quan đến đồ mít ướt... Nếu để cho đồ mít ướt biết, mới đến trạm nghiên cứu ngày đầu mà toàn trạm đều biết hai người bọn họ ở cùng một phòng thì sợ rằng cô lại muốn bùng nổ.

Dừng vài giây, anh lại dùng giọng nói bình tĩnh bổ sung thêm: "Ví dụ như, giả thuyế Riemann."

Lộc Tiểu Manh có phần bị anh hù dọa.

Nhưng lão trưởng trạm dù sao cũng là người từng trải, nhất thời không nhịn được "Ha" một tiếng, giọng điệu hoàn toàn là đang châm biếm, mỉa mai.

Chỉ là, biểu tình của Minh Ngật cũng vô cùng nghiêm túc, anh nhìn về phía lão trưởng trạm, mở miệng nói-----

"Giả thuyết Riemann chẳng những là nền tảng của toán học hiện đại mà ở lĩnh vực vật lý lượng tử, mật mã học cũng có rất nhiều ứng dụng rộng rãi. Đây là mệnh đề mà vô số nhà khoa học muốn dùng tâm huyết cả đời để chứng minh... Tôi và Kiều Tích cảm thấy rất hứng thú với nó."

Nói xong, Minh Ngật còn thân thiện mở miệng mời: "Trưởng trạm có muốn cùng đi thảo luận không?"

Dừng hai giây, anh bổ sung: "Thế giới Toán học, rất thú vị."

Lão trưởng trạm: "..."

Lộc Tiểu Manh: "..."

Ký túc xá của nhân viên nữ ở tầng trên cùng, Minh Ngật và Lộc Tiểu Manh cùng nhau đi lên tầng.

Hai tay Minh Ngật đan vào nhau, nhàn nhạt mở miệng: "Lộc tiểu thư."

Lộc Tiểu Manh nhíu mày "Hả" một tiếng, quay đầu lại nhìn anh.


Minh Ngật nhắc nhở cô ấy: "Chuyện Kiều Tích ở phòng tôi thảo luận Toán học, mong cô đừng nói ra ngoài."

Lộc Tiểu Manh: "???"

"Dù sao thì giả thuyết Riemann... " Nói rồi chỉ vào đầu của mình, "Cũng cần phải tiêu hao rất nhiều trí thông minh."

Lời anh nói có lý có tình, khiến người khác tin tưởng: "Nhưng đồng nghiệp khác trong trạm, nếu như biết tôi chỉ đồng ý cùng một mình Kiều Tích thảo luận loại chuyện tiêu hao trí thông minh này mà không đi tìm bọn họ thì, lòng tự tin của bọn họ sẽ bị sỉ nhục."

Lộc Tiểu Manh: "???"

Cuối cùng, Minh Ngật chốt kết luận: "Thế nên, để có sự hài hòa giữa các đồng nghiệp với nhau, xin cô hãy giữ bí mật."

***

Chờ đến khi Minh Ngật trở về phòng, Kiều Tích đã đưa Bambi từ thư phòng đến phòng ngủ.

7 năm đã trôi qua, cô không nghĩ tới Bambi thế mà vẫn nhận ra mình.

Nói chính xác hơn là, Bambi còn chưa nhìn thấy cô cũng đã ngửi ra mùi của cô rồi, sau đó nó lập tức kêu lên "Gâu Gâu Gâu".

Bambi thuộc loại chó nhỏ, lúc Kiều Tích rời đi, nó cũng đã trưởng thành rồi, thế nên lúc này gặp lại nó cũng không thay đổi quá nhiều.


Samoyed 10 tuổi, thật ra đã là lớn tuổi rồi.

Thế nhưng vừa nhìn thấy Kiều Tích, Bambi vẫn giống như khi còn bé, nó hưng phấn lắc lắc người nhào về phía Kiều Tích.

Đúng vào lúc này, Minh Ngật đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy hình ảnh một người một chó hòa hợp như vậy thế là anh rất là hợp thời mà mở miệng, muốn tìm cảm giác về sự tồn tại của bản thân----

"Là anh vẫn luôn đặt hình của em ở đầu giường thế nên nó mới nhớ kỹ em đấy."

Vừa nghe thấy giọng nói của người nào đó, sắc mặt Kiều Tích lập tức thay đổi.

Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi ngược lại: "Hình của em đặt ở đầu giường? Bạn gái anh không có ý kiến sao?"

Minh Ngật lại một lần nữa cảm giác được tư vị của việc tự làm bậy không thể sống.

Anh không dám trêu chọc đến cô, lập tức liền vô cùng nghẹn khuất đi vào toilet, đóng cửa lại, sờ sờ 3 hộp trong túi áo.

Minh Ngật suy nghĩ vài giây, sau đó lấy ra một hộp, bỏ vào ngăn dưới bồn rửa mặt.

Sau đó, anh lại đi vào thư phòng, để một hộp trong ngăn kéo rồi làm như không có chuyện gì bình thản đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui