Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 66:

Edit: Tiểu Vũ

Một giây đó, Minh Ngật đã nghĩ rằng mình bị bệnh hoang tưởng.

Nếu không thì người trong mộng 7 năm trời, sao có thể đứng trước mặt anh lúc này được?

Nghe Kiều Tích gọi thẳng tên Minh Ngật, Cố Đại Phó kinh ngạc mở miệng: "Kiều lão sư, hai người quan nhau sao?"

Cố Đại Phó hiện nay cũng gần 30, chỉ lớn hơn Minh Ngật vài tuổi.

Tuy rằng tuổi tác cũng coi như xêm xêm với mấy người Minh Ngật, thế nhưng anh ta là tốt nghiệp trường hải quân ra, vừa tốt nghiệp xong liền lên thuyền đến các vùng cực địa nghiên cứu.

Cuộc sống trên thuyền vô cùng khô khan tẻ nhạt, bọn họ không được tiếp xúc với thông tin bên ngoài, ngay cả minh tinh đang nổi đình nổi đám không biết ai với ai chứ đừng nói chi là Kiều Tích - một người được coi là bặt vô âm tín từ 7 năm trước.

Bởi vậy nên ai cũng không biết rằng, cặp đôi chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi lúc này thật ra là người yêu cũ của nhau.

Kiều Tích không chớp mắt nhìn về phía tiểu hòa thượng phía trước, cô luyến tiếc việc chớp mắt.

Anh cao hơn cũng gầy hơn trước rồi, cả người đứng đó trông vô cùng mạnh mẽ kiên cường.

So với chàng sinh viên ngây ngô 7 năm trước thì khác nhiều, đường nét khuôn mặt kiên nghị hơn rồi, đã là bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng kiểu tóc của anh vẫn là kiểu gần như cao trọc, trước đất trời ngập tuyết lúc này trông thật sự có phần ngốc nghếch, rất giống hình tượng tiểu hòa thượng trong lòng Kiều Tích.

Minh Ngật sững sờ nhìn cô, không tự chủ được bước đến gần cô hơn.


Qua một lúc lâu, anh mới nói được một câu: "Em... sao lại đến được đây?"

Kiều Tích cũng không biết mình bị làm sao nữa, cô rõ ràng là muốn cười, thế nhưng lời còn chưa kịp nói nước mắt đã tuôn rơi như mưa trước rồi.

Cô nhìn minh Ngật, nhẹ giọng mở miệng nói: "Em tới tìm anh."

Ôi chết mất!!!

Cố Đại Phó đứng một bên vừa nghe xong liền trợn trừng mắt lên, giống y như ai con ốc lòi ra vậy.

Minh Ngật bằng cấp cao, người thông minh, hơn nữa lại vô cùng đẹp trai, ngoài 3 cái rõ rành rành không còn gì phải tranh cãi đó ra thì còn một điều nữa được mọi người âm thầm truyền tai nhau là, bối cảnh phía sau anh rất không tệ đâu.

Ở trạm nghiên cứu khoa học này hơn nửa năm, tất cả các sinh vật giống cái trong trạm đều đã từng yêu hoặc yêu thầm anh.

Ngay cả 2 cô gái tóc vàng mắt xanh ở trạm nghiên cứu của Nga cách đó không xa cũng đều vì Minh Ngật mà đối xử với bọn họ tốt hơn nhiều, không có việc gì cũng chạy sang xum xoe với bọn họ.

Chỉ là Minh Ngật luôn chống cự lại các hành động của mấy cô gái đó, luôn luôn là một bộ dạng lãnh đạm xa cách, nếu như không liên quan đến công việc thì anh sẽ không bao giờ nói chuyện với mấy cô gái đó quá 10 câu.

Lúc đầu Cố Đại Phó còn nghĩ rằng người này quá kiêu ngạo rồi, xem ra không dễ gì ở chung.

Nhưng do cuộc sống ở đây nhàm chán, sau khi làm xong công việc Minh Ngật cũng thường hay đến chơi cầu uống rượu với anh em bọn họ.

Thế nên Cố Đại Phó cuối cùng cũng hiểu ra, tuy rằng Minh Ngật thoạt nhìn như một cậu ấm nhưng thực tế là nửa điểm cũng không phải.

Đương nhiên, tác phong "không gần nữ sắc" của Minh Ngật cũng là thật 100%.


Tất cả mọi người đều trêu trọc cậu ta, nói là nếu như ra ngoài mà gặp phải một con chim cánh cụt cái thì cậu ta cũng đều phải cách xa 500m.

Hôm nay... nhìn Kiều Tích đang rơi nước mắt, Cố Đại Phó không thể kìm chế được sự ngạc nhiên mà tò mò của mình được.

Anh ta lặng lẽ chuyển hướng nhìn sang Minh Ngật, vẻ mặt như là đang nói-------

"Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu là lừa tiền hay lừa sắc? Cô gái nhà người ta đuổi đến tận Nam cực rồi đây này!!!"

Mà Minh Ngật thì, đã đi tới trước mặt Kiều Tích lâu rồi.

Anh cởi bao tay ra, một giây sau liền nâng mặt Kiều Tích lên, lấy bao tay che mặt cô lại.

Anh trầm giọng mở miệng nói: "Khóc cái gì? Không sợ khiến mặt bị đông luôn à?"

Kiều Tích hít hít mũi, cố nén cơn khóc lại, sau đó liền ôm cánh tay của anh, vùi mặt xuống áo anh lau nước mắt lung tung ra đấy.

Nhìn thấy một màn này, Cố Đại Phó vừa có chút xấu hổ, vừa có chút buồn cười.

Thảo nào Minh Ngật không thèm phản ứng với mấy cô gái ở đây!

Có bạn gái xinh đẹp thế này, nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng khẳng định lười đi phản ứng với người khác!

Cố Đại Phó đi đến gần Minh Ngật, đập một quyền không nặng không nhẹ vào vai anh, trêu đùa nói: "A, được đấy! Giấu giếm cũng giỏi----"

Không đợi anh ta nói hết lời, Minh Ngật liền cắt đứt anh ta, giải thích đơn giản: "Đây là đàn em thời cấp 3 của tôi."


***

Thời tiết Nam cực thay đổi thất thường, mọi người vốn cho rằng thời tiết hôm nay sẽ tốt thế nhưng vừa mới qua trưa một lúc thôi mà bầu trời lại tối sầm xuống, kiểu này là lại sắp có bão tuyết rồi.

Bởi vì chỗ này còn cách trạm khoa học vài km nữa thế nên thuyền trường lập tức kêu mọi người không dỡ hàng nữa mà lên thuyền để về trạm khoa học luôn, chờ đến khi nào thời tiết tốt thì sẽ dỡ đồ sau.

Lần này đến đây chỉ có Lộc Tiểu Manh và Kiều Tích là 2 thành viên nữ, thế nên hai người đương nhiên là được xếp ở chung một phòng.

Lộc Tiểu Manh dùng tốc độ ánh sách thu thập hành lý xong liền muốn nhảy ra ngoài đi chơi: "Tích Tích! Tớ muốn đi đến phòng bếp tham quan một chút, cậu đi cùng tớ đi!"

Công việc của Lộc Tiểu Manh chính là hậu cần ở phòng bếp, ngay từ khi lên "Tuyết long" ngày đầu tiên cô ấy đã tự xưng mình là đầu bếp nữ rồi.

Giọng nói của Kiều Tích còn có chút khàn khàn: "Tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

Thật ra Lộc Tiểu Manh là cố ý muốn mời Kiều Tích đi ra ngoài.

Vừa nãy cô thấy Kiều Tích khóc, tuy rằng không biết vì sao cô khóc, thế nhưng sự thương tâm khi khóc tuyệt đối không phải giả.

Cô muốn kéo Kiều Tích ra ngoài đi dạo, muốn phân tán lực chú ý của cô ấy để cô ấy bớt thương tâm.

Nghĩ như vậy, Lộc Tiểu Manh lại lần nữa kéo tay Kiều Tích làm nũng nói: "Mới chân ướt chân ráo đến đây, một mình tớ đi ngại lắm, cậu đi cùng tớ đi mà, nhé?"

Kiều Tích hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc sau đó liền đứng dậy, định cùng Lộc Tiểu Manh ra ngoài.

Chỉ là hai người vừa mới đến gần cửa thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lộc Tiểu Manh chạy nhanh đến mở cửa, thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.

Đối phương cong mắt cười chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Tôn Hi Lăng, là bác sĩ ở đây, phòng của tối đối diện mọi người luôn."


Đây là trạm nghiên cứu khoa học lớn nhất ở Nam cực mà Trung Quốc thành lập, quy mô ở đây là hơn 100 người.

Quy mô lớn nên thành viên nữ ở đây cũng không ít, vì để tiện quản lý, nam nữ trong trạm được xếp theo khu vực, nữ một khu và nam một khu.

Lộc Tiểu Manh vì được chào mừng quá mức mà đâm ra sợ hãi, cô nàng nhanh chóng nghiêng người mời Tôn Hi Lăng đi vào: "Tôi là Lộc Tiểu Manh, còn đây là Kiều Tích... Sao vừa nãy trên bến tàu không thấy cô?"

Tôn Hi Lăng cười giải thích: "Hiếm khi được ngày thời tiết tốt như sáng này nên tôi liền mang Bambi ra ngoài đi dạo một chút."

Nghe thấy cái tên "Bambi" này, Kiều Tích bỗng dưng quay đầu nhìn về phía cô ta.

Lộc Tiểu Manh cũng rất hiếu kỳ: "Bambi?"

Tôn Hi Lăng cười nói: "Đây là một con chó Samoyed Minh lão sư mang theo từ trong nước."

Nghe thấy 3 tiếng "Minh lão sư", nụ cười trên mặt Lộc Tiểu Manh liền cứng đờ.

Cô lén lút nhìn thoáng qua Kiều Tích.

Kiều Tích không nói một tiếng, trên mặt cũng không để lộ biểu cảm nào.

Trong phòng đột nhiên trầm mặc xuống, cuối cùng vẫn là Tôn Hi Lăng hướng Kiều Tích chào hỏi: "... Chị Kiều Tích?"

Dừng một chứt, cô ta lại nói tiếp: "Em vừa mới nghe mọi người nói, chị là bạn học cấp 3 của Minh lão sư, đúng không ạ?"

Kiều Tích liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Tôn Hi Lăng không nhịn được có chút lúng túng, suy nghĩ một lúc, cô ta lại nói thêm: "Chị Kiều Tích, chị bỏ qua cho em nhé... Chỉ là em chưa thấy Minh lão sư nhắc về chị bao giờ, nên em có chút tò mò thôi."

Kiều Tích trầm mặc 2 giây, sau đó liền mở miệng nói-----

"Cô học y, tốt nghiệp thạc sĩ xong ít nhất cũng phải 25 tuổi, đúng không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui