Chương 58:
Edit: Tiểu Vũ
Kiều Tích nằm viện một tháng trời, cuối cùng mới tỉnh dậy.
Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, là Kiều Tích cởi dây an toàn đi giành tay lái.
Cho nên sau khi xe đâm phải cột ven đường thì Diệp Gia Nghi nửa cọng lông cũng không bị tổn hại, chỉ hơi bị chấn động não nhẹ, còn Kiều Tích chỉ lại chịu vết thương lớn, hôn mê ngay tại chỗ.
Trước đó Diệp Gia Nghi vẫn luôn ở trong bệnh viện trông cô, nhưng chờ đến khi bác sĩ tuyên bố cô không còn nguy hiểm tới tính mạng nứa thì liền rời đi, chỉ mời hộ sĩ tới chăm sóc cô.
Buổi trưa hôm đó Diệp Gia Nghi nhận được tin từ hộ sĩ là Kiều Tích đã tỉnh.
Bà ta vốn cũng chẳng muốn đến bệnh viện thăm cô, nhưng bệnh viện lại nhanh chóng gọi điện cho bà ta nói rằng cảm xúc bệnh nhân bị kích động, có khuynh hướng tự sát cho nên hy vọng bà ta tới xem sao.
Lúc Diệp Gia Nghi đến, Kiều Tích đang bị hai người hộ sĩ vạm vỡ đè xuống giường, không nhúc nhích được.
Thiếu nữ mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, gương mặt tái nhợt như trong suốt, nước mắt liên tục rơi không ngừng.
Ống truyền dịch trên cổ tay cô bị rơi mất, một tay khác thì không ngừng nhiễm máu ra băng gạc, nhìn trông cực kỳ đáng sợ.
Chuyện cho tới bây giờ, Kiều Tích xem như là đã tiếp thu được toàn bộ.
Ngay từ đầu, Diệp Gia Nghi đã bắt đầu dò xét cô rồi.
Sau khi biết cô được Minh gia nhận nuôi, bà là liền lấy tình thân là mồi, dùng thân phận mẹ ruột đến tiếp cận cô.
Một cô gái 15-16 tuổi dễ lừa gạt thế nhưng vợ chồng Minh Tuấn lại không hề dễ lừa.
Cho nên Diệp Gia Nghi cố tình để lộ ra sơ hơ, khiến vợ chồng Minh Tuấn cho rằng bà ta không thể sinh được nữa cho nên mới quay lại tìm về đứa con gái đã từng vứt bỏ năm nào.
Hành động này của bà ta đã thành công lừa gạt vô số người khiến họ cho rằng bà ta chỉ có mục đích đó mà thôi.
Rồi hai năm sau đó bà ta luôn luôn nằm đó ngủ đông.
Cho đến tận 2 tháng trước, lần đó Diệp Gia Nghi từ HongKong tới Bắc Kinh công tác, hai người cùng nhau đi ăn cơm tối ở bên ngoài sau đó bà ta lái xe đưa Kiều Tích về Minh gia.
Diệp Gia Nghi đã sớm tính toán thời gian rồi, cho nên Kiều Tích vừa mới vào nhà liền đau không chịu nổi.
Thấy Kiều Tích như vậy, Minh Tuấn cùng Chúc Tâm Âm liền hoảng loạn tay chân, cả nhà hôm đấy loạn thành một đoàn.
Chính là thời điểm đó, Diệp Gia Nghi đã đắc thủ.
Diệp Gia Nghi đứng trước giường bệnh của Kiều Tích, giọng nói rất lãnh đạm: "Cô trưng cái bộ dạng muốn sống muốn chết này cho ai xem?"
Kiều Tích khàn giọng: "... Bà cuối cùng là trộm được cái gì từ chỗ bác Minh?"
Có thể khiến cho cả nhà họ Minh đều bị cách ly thẩm vấn, đến cùng là bị mật quan trọng tới đâu... Kiều Tích không nghĩ ra được, cũng không dám nghĩ tới.
Diệp Gia Nghi nhìn cô, sau đó cười: "Bản vẽ vũ khí."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng lại khiến cho lòng Kiều Tích bỗng chốc trở nên lạnh như tro nguội.
Cơ mật đến như vậy, khó trách khó trách!
"Kiều Tích, tôi đã nói qua rồi, cô không trở về được nữa."
"Sinh thời, cô không thể đặt chân đến Trung Quốc đại lục nửa bước."
"Chỉ cần cô trở về, vừa bước xuống máy bay sẽ ngay lập lức bị định tội chung thân."
Mắt Kiều Tích mất đi tiêu cự, cô thất thần nhìn trần nhà trống không, "... Tôi không hề làm gì hết."
"Thế thì sao chứ?" Diệp Gia Nghi vô cùng thờ ơ nói, "Cô chính là đồng lõa của tôi mà."
Kiều Tích nhắm mắt.
Không sai, là cô quá ngu xuẩn, cho nên cô trở thành đồng lõa của người xấu.
Nước mắt lạnh buốt chạy dọc hai gò má, Kiều Tích lẩm bẩm nói: "Sao bà lại muốn làm thế với họ chứ, bọn họ đâu làm cái gì có lỗi với bà đâu... Chỉ là bởi vì bọn họ nhận nuôi tôi, cho nên bà mới lựa chọn bọn họ?"
Diệp Gia Nghi đưa tay ra, giúp cô lau nước mắt, động tác vô cùng dịu dàng thế nhưng lời nói ra lại không mang chút cảm tình nào----
"Chuyện trên đời này, có nhân thì có quả. Minh gia sao phải nhận nuôi cô? Là bởi vì bố cô giúp Minh Tuấn chắn một viên đạn, vì thế nên chân bố cô mới bị phế."
"Hắn thiếu bố cô, thiếu cả tôi nữa, hiện tại hai nhà chúng ta không phải là hòa rồi sao?"
Kiều Tích cảm thấy nực cười biết bao, trên đời này còn có người vô sỉ như thế?
Diệp Gia Nghi kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Kiều Tích."
"Kiều Tích, cô tự mình nghĩ cho rõ đi. Người nhà Minh gia không thể nào xuất cảnh được, mà cô cũng không cách nào nhập cảnh được... Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô dám trở về thì cái chờ đợi cô chính là bị cầm tù cả đợi. Cho nên là, dù cô có quay về thì cũng sẽ không gặp được ai hết."
"Bất kể là ở nơi nào, duyên đã định là cô không thể gặp mặt được người của Minh gia nữa rồi. Ở lại đây, tối thiểu thì cô còn có của cải và tự do... Sự lựa chọn đơn giản như vậy, cô chẳng lẽ không chọn được?"
Kiều Tích nhắm mắt, không tiếp tục nói nữa.
***
Ban đêm hôm ấy, nhân lúc hộ sĩ không để ý, cô lén lút chuồn ra khỏi bệnh viện, gọi điện cho lãnh sự quán Trung Quốc ở gần bệnh viện nhất-----
"Tôi muốn tự thú."
Xe của đại sứ quán đến bệnh viện vào buổi chiều ngày hôm sau.
Bởi vì là lãnh thổ của nước Mỹ, thế nên người của đại sứ quán làm việc vô cùng khiêm tốn, chờ lúc hộ sĩ mang quần áo của cô ra ngoài đi đổi cô liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Tới trước mặt người của đại sứ quán, Kiều Tích liền muốn liên hệ với Hàn Thư Ngôn, bố cậu ấy chính là quan chức ngoại giáo có tiếng.
Nhận được điện thoại của cô, Hàn Thư Ngôn cũng vô cùng kinh ngạc: "... Kiều Tích?"
Kiều Tích chỉ nói hai chữ: "Giúp tớ."
Bởi vì Hàn Thư Ngôn, cho nên người của lãnh sự quán cũng không những không cho rằng cô là người điên ăn nói linh tinh, mà còn phái chuyên gia tới nói chuyện với cô.
Giờ phút này, ngồi trước mặt Kiều Tích là đồng nghiệp của Hàn Thư Ngôn, Từ Tham Tán.
Kiều Tích đem tất cả những gì mình biết trong khoảng thời gian này nói thẳng ra, "Tôi mới chỉ biết những điều này... Nhưng tôi đồng ý trở về nước tiếp nhận thẩm phán."
Theo lý mà nói, loại vụ án này của Kiều Tích thì nhân viên bình thường của đại sự quán không có quyền được biết, việc này thuộc chức trách và quyền hạn của quân đội và cục tình báo quốc gia.
Đương nhiên, đối phương cũng không dám thả cô đi, chỉ là chọn cho cô một căn phòng để ở trước.
Như vậy, Kiều Tích ở trong đó đúng 72 tiếng đồng hồ.
Cho đến ngày thứ 4, Từ Tham Tán mang theo một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo đen đến gặp cô.
Người đàn ông trẻ tuổi không nói cho cô biết thân phận của anh ta, chỉ nói: "Cô có thể đi."
Kiều Tích cảm thấy không thể tin được: "Không... Tối muốn về nước."
Bất luận là hình thức trừng phạt nào, cô đều có thể tiếp nhận.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô, "Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng? Có người bảo lãnh cô, cô có thể đi rồi."
"Là ai?" Kiều Tích hỗn loạn hỏi, "Tôi phạm lỗi... phải trở về chịu phạt."
Người đàn ông rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Cô chẳng qua chỉ là vai phụ, trở về thì được tích sự gì?"
Kiều Tích ngập ngừng mấp máy môi, không nói gì.
Người đàn ông trẻ tuổi cười, sau đó phụi tàn thuốc, cà lơ phất phơ nói: "Tiểu cô nương, ở lại đây, học tập cho thật tốt, sinh sống cho thật tốt... Về sau cô sẽ có công dụng lớn với chúng tôi đấy."
Kiều Tích vẫn có chút mơ hồ, nhưng tốt xấu gì cũng nghe hiểu ý của đối phương.
Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình, chần chừ mở miệng nói: "Các anh là muốn tôi... "
Người đó gật gật đầu, không tiếng động khẳng định suy đoán của cô.
"Đợi lát nữa tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe đưa cô ra ngoài. Nhớ, sau khi ra ngoài, đừng nói với bất cứ ai việc cô đã đến đây."
Kiều Tích khẽ gật đầu.
Cô bằng lòng lập công chuộc tội.
Thấy cô như vậy, người đàn ông trẻ tuổi rất vừa lòng, cầm lên bao thuốc lá và bật lửa muốn ra ngoài.
"Đợi một chút!" Kiều Tích gọi hắn lại.
Người đàn ông dừng lại.
Kiều Tích ngẩng đầu nhìn hắn, vô thức cắn chặt môi, "Bọn họ... vẫn tốt chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...