Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 56:

Edit: Tiểu Vũ

Kiều Tích ồn ào muốn về nhà.

Cô thật ra là có tật giật mình.

Tối hôm qua cả đêm đều không về nhàm bác Chúc lại biết hai người họ cùng nhau ở bên này... Kiều Tích quả thật không dám nghĩ tiếp.

Minh Ngật lúc này đang đứng bên giường mặc quần áo, thấy bộ dạng kinh sợ này của cô thì cảm thấy rất buồn cười, còn vô cùng đáng yêu nữa.

Anh cúi thấp người, hôn môi cô một cái, sau đó nói: "Bộ dạng hiện tại này của em, về nhà thế nào hả?"

Kiều Tích có chút không hiểu.

Lúc này bên người cô cũng không có gương soi, không biết anh đáng ám chỉ cái gì nữa.

Anh cười chế nhạo cô: "Mới vừa rồi anh muốn ôm em đi soi gương, nhưng em nhất quyết không chịu nhé."


Kiều Tích cắn chặt môi.

Vừa rồi cô rất thẹn thùng có được không? Cô dùng chăn quấn quanh người mình từ trên xuống dưới, che rất là nghiêm túc, đụng đều không muốn cho anh đụng, thế nên sao dám để anh ôm đi nhà vệ sinh chứ.

Cô phồng má trợn mắt nhìn về phía anh: "Anh đừng đụng vào em, tự em cũng đi được."

Cô đã nói vậy thì Minh Ngật đành phải lắng nghe tiếp thu ý kiến mà thôi, sau đó liền ôm cánh tay đứng một bên ra vẻ rất bận rộn nhưng rất thong dong nhìn cô chuẩn bị tấu hài.

Kiều Tích chậm rì rì vén chăn đứng dậy.

Váy ngủ của cô đã bị Minh Ngật xé nát từ tối hôm qua rồi, vừa rồi cô mới lén lút mặc áo T-shirt của anh ở trong chăn.

Lúc này vén chăn ra, cô mới phát giác chiếc áo này của anh mặc lên người mình quá rộng, lộ ra cả nửa bờ vai rồi.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp được ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô của Minh Ngật, ánh mắt kia khiến cô ngay lập tức lại đỏ mặt lên, cô vô thức muốn rụt lại trong chăn không muốn ra.

Chỉ là một giây sau, Minh Ngật liền đưa tay kéo cả người cô từ trong chăn ra ngoài, sau đó bế cô lên.

Nếu là bình thường thì Kiều Tích chắc chắn sẽ không dám giãy giụa quá mức.

Bởi vì cô luôn cảm thấy anh họ có chút hơi "yếu". Cô cũng rất sợ mình giãy giụa quá mức sẽ khiến anh lảo đảo, xiêu vẹo đứng không vững.

Thế nhưng trải qua đêm qua, cô cuối cùng cũng khắc sâu vào đầu một điều rằng, anh họ chỗ nào yếu chứ?

Không những không yếu mà còn vô cùng khỏe mạnh ấy.

Khỏe đến mức giống hệt như gia súc luôn.

Bởi vậy nên lúc này Kiều Tích không chút kiêng dè huơ chân múa tay, giãy giụa vô cùng thoải mái trong lòng anh, giống như một con cá cuối cùng cũng được về với đại dương.

Cô vừa giãy vừa tức giận nói: "Anh buông em ra! Em không thích, em ghét anh!"

Mới đi được hai bước, Minh Ngật lại ôm cô trở về giường, quăng cô lên giường lớn mềm mại rồi sau đó anh cũng thuận thế đè lên người cô, giọng nói mang theo một chút trêu chọc vang lên: "Đồ của anh, sao anh phải buông chứ?"

Kiều Tích hiểu ra đồ anh nói chính là chiếc áo cô đang mặc trên người, thế nên liền lập tức hầm hừ nói: "Em thay rồi trả lại cho anh là được chứ gì! Đồ hư hỏng! Buông tay ra!"


Minh Ngật đẩy cô đến giữa giường, sau đó luồn tay xuống dưới, một đường thâm nhập đi lên.

Tùy ý bóp nặn làn da non mềm như đậu hũ của thiếu nữ, Minh Ngật tỏ ra vô cùng chính đáng nói: "Đây cũng là của anh. Tất cả."

Vốn dĩ chỉ là hai con người trẻ người non dạ, lại cộng thêm cả hai đều mới mở thân ngày hôm qua thế nên hai người nháo một lúc trên giường đương nhiên là sẽ sinh ra cái gì đó. Mắt thấy anh lại chuẩn bị muốn, Kiều Tích nhanh chóng đè tay anh lại, lắp bắp nói: "Cái, cái kia... không có!"

Minh Ngật ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, hai hộp anh mua ngày hôm qua đã dùng hết rồi.

Anh đứng dậy từ trên giường, chuẩn bị quay người đi ra ngoài mua.

Kiều Tích cả người vẫn còn đau nhức, lúc này thấy thế liền bị dọa cho sợ chết khiếp, cô nhanh chóng kéo vạt áo anh lại.

Cô nhắm mắt chỉ chỉ nơi nào đó đã đứng lên thành một cái lều vải, mặt đỏ tai hồng nói: "... Anh muốn như vậy mà ra ngoài sao?"

May là Minh Ngật không phải gia súc chân chính.

Anh vẫn là sợ mất mặt.

Hơi hơi bình tĩnh lại một chút, anh liền đè lên người con gái, bắt lấy tay cô đưa xuống dưới, sau đó còn rất không biết xấu hổ dụ dỗ cô: "Anh khó chịu quá... em giúp anh đi."

Đúng lúc này, hành vi man rợ của Minh Ngật bị cắt đứt bởi một tiếng chuông điện thoai.

Kiều Tích giãy giụa muốn đứng dậy, "Điện thoại của em kêu... "


Minh Ngật lại tiến tới hôn cô tới tấp, nhất quyết không chịu buông: "Kệ nó đi."

Tối hôm qua hai người không về nhà ngủ, Kiều Tích vốn dĩ đã vô cùng chột dạ thế nên cô nghi ngờ cuộc điện thoại này là của bác Chúc gọi tới hỏi tội, sao còn quản được nhiều như vậy chứ, cô lập tức đẩy anh ra, sau đó chạy xuống giường đi tìm điện thoại của mình.

Chỉ là, ngoài dự đoán của cô, cuộc điện thoại này không phải là của Chúc Tâm Âm gọi tới.

Là của Diệp Gia Nghi.

Hai mẹ con vẫn luôn không hợp nhau, ban đầu Diệp Gia Nghi còn che giấu khá tốt, sau này thì dần dần lộ ra sự khống chế với con gái.

Về phần Kiều Tích, ở trong mắt người lớn, cô đều là dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng chỉ riêng đối với Diệp Gia Nghi là cô phá lệ phản nghịch, giống như là một con nhím đối diện với kẻ địch vậy.

Diệp Gia Nghi ở đầu bên kia hỏi cô: "Mẹ hiện tại ở Minh gia, con ở đâu? Sáng sớm sao lại không ở nhà?"

Kiều Tích không thíc giọng điệu chất vấn của bà ta, liền lập tức dùng ngữ khí lãnh đạm trả lời: "Có việc gì sao?"

Diệp Gia Nghi nói: "Chuyện tài sản của bố con đó, ở đây có vài phần văn kiện cần con ký tên."

Kiều Tích cầm điện thoai, trầm mặc cả buổi mới không tình không nguyện nói: "... Tôi buổi trưa trở về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận