Chương 48: Bị bắt gặp
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Chúc Tâm Âm như rơi vào giấc mộng.
Sao lại đột nhiên kết hôn, lại sau đó đột nhiên sinh con, lại còn đột nhiên nói đến chuyện trông đứa bé hộ nữa là sao?
Minh Ngật độc thoại hết câu này đến câu khác, sau đó lại lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa: "Rốt cuộc là mẹ có giúp bọn con trông em bé không?"
Giúp cái gì cơ?
Vừa nghe thấy giọng điệu nói chuyện phách lối của thằng lưu manh này là Chúc Tâm Âm lại không nhịn được có chút tức giận.
Bà cũng không phải loại người ngày đêm trông đợi chuyện có người nối dõi tông đường, thế nên bà lập tức nổi giận với đầu bên kia-----
"Mẹ không rảnh nhé! Con của hai đứa thì tự mình đi mà trông, dù sao thì mẹ cũng sẽ không giúp mấy đứa đâu."
Nghe vậy, Minh Ngật có chút tiếc nuối thở dài, "Được rồi, nếu như mẹ không muốn thì con cũng không bắt ép nữa."
Nói xong liền cúp máy.
Thật ra thì Chúc Tâm Âm vẫn có mấy phần chột dạ.
Dù sao thì bà đã sớm quyết định rằng, sau này sẽ trông con giúp Uyển Uyển rồi.
Giúp Uyển Uyển, lại không giúp Tích Tích, hơn nữa nhà mẹ đẻ của Tích Tích lại không có người.
Bà làm trưởng bối mà không biết xử lý công bằng, khó đảm bảo sau này không xảy ra xích mích giữa các con trong nhà...
Mà chờ đã!
Chúc Tâm Âm đột nhiên có chút bừng tỉnh từ trong mộng.
Hôn sự này bà đã đồng ý rồi sao?
Thế nào mà trọng tâm câu chuyện lại nhảy sang việc bà có giúp trông cháu hay không vậy?
Cái đồ thằng con bất hiếu!
Con người mà, đã biết một chút ít chân tướng rồi, thì phần chân tướng còn lại chỉ cần động não một chút là ra hết.
Giống y hệt Chúc Tâm Âm tại giây phút này.
Thường ngày bà quan sát con trai, luôn cảm thấy nó đối với Ninh Dịch hay là nam gia sư tiếng anh đều có chút gì đó khác lạ.
Nhưng hôm nay thằng vô lại này đột nhiên công khai chân tướng sự việc, Chúc Tâm Âm lại liên tưởng đến từng chút từng chút sự việc trong quá khứ, cuối cùng là bừng tỉnh.
Ngay từ lúc cho Tích Tích đeo đậu phộng nhỏ, cho đến về sau nhặt được Cầu Cầu mang về... Còn cả thằng hư hỏng theo đuổi Tích Tích trong miệng chồng bà nữa.
... Hóa ra là hai người đàn ông này đã sớm thông đồng với nhau rồi!
Bởi vậy nên, sau khi Minh Tuấn về đến nhà, vừa mới bước vào phòng ngủ đã nhìn thấy sắc mặt không tốt của vợ.
"A?" Minh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng ôm vợ vào lòng, "Con trai lại chọc giận em phải không? Em chờ đây, anh đi đập nó!"
"Giả bộ nữa đi, tiếp tục giả bộ nữa xem nào!" Chúc Tâm Âm giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của chồng, "Bố con hai người liên thủ đùa giỡn tôi!"
Minh Tuấn vừa nghe liền hiểu.
Ông nhanh chóng trấn an vợ, ôn tồn dụ dỗ: "Được rồi, được rồi mà. Em không đồng ý thì để anh đây đi chia rẽ hai đứa chúng nó!"
Nói xong, Minh Ngật liền xắn áo lên, khí thế hùng hốn muốn đi xuống lầu đánh gãy uyên ương.
Chúc Tâm Âm sợ hãi níu ông lại, "Anh làm cái gì thế hả?"
Minh Tuấn một thân chính khí ngay thẳng: "Anh đi cắt chân thằng tiểu tử kia! Để xem nó còn dám đánh chủ ý lên người Tích Tích hay không!"
"Thật ra thì, " Chúc Tâm Âm do do dự dự nói, "Tích Tích có thể coi trọng nói, đã là tốt vô cùng rồi... Anh đừng làm loạn."
Minh Tuấn dò xét sắc mặt vợ, cố ý nói: "Anh đã nợ bố Tích Tích rồi, hiện tại làm sao có thể lại hại Tích Tích được?"
Chúc Tâm Âm muốn phản bác ông, thế nhưng lại hơi lo lắng chột dạ: "Sao có thể nói là hại được? Con trai chúng ta... cũng không có quá kém cỏi chứ?"
Minh Tuấn quyết định nói thật, bẻ ngón tay ra tính toán cho vợ xem-----
"Ngoại trừ học Toán giỏi, những cái khác chả ra gì, sau này không chừng còn chẳng kiếm được tiền ấy, xong rồi lại muốn ăn bám Tích Tích; khuôn mặt thì vô cùng muốn ăn đòn, mở miệng ra thì lại càng khiến người ta muốn một phát đập chết; lại còn không chăm chỉ nữa, bếp núc trong nhà có thấy nó động vào bao giờ đâu, sau này khẳng định là một chút việc nhà cũng không làm."
Cuối cùng, Minh Ngật cho ra kết luận-----
"Nó tệ như thế, thì lấy cái gì đòi xứng với Tích Tích?"
Chúc Tâm Âm càng nghe chồng nói càng thấy chột dạ, nhưng vẫn một mực kéo tay chồng, không cho ông xuống nhà đánh gãy uyên ương, "Anh đợi một chút, đợi một chút!"
Con trai dù không tốt thì vẫn là con trai của mình mà!
Thật vất vả mới lừa gạt được một cô gái tốt, người làm mẹ như bà cũng chỉ có thể làm trái lương tâm giúp đỡ con trai tiếp tục lừa người ta thôi!
Minh Tuấn nhướn mày, "Cái gì?"
Chúc Tâm Âm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Anh quên rồi sao? Phương pháp giáo dục của nhà chúng ta từ trước đến nau đều là... Không thể tùy tiện can thiệp vào chuyện của con cái mà! Nếu như quả thật không xứng thì bọn nó sẽ tự chia xa thôi, đúng không?"
Cuối cùng, Chúc Tâm Âm giải quyết dứt khoát: "Chúng ta đều thuận theo tự nhiên đi, đừng để ý, được không?"
Minh Tuấn xoay người sang chỗ khác, giả vờ cởi áo để che mắt vợ, khóe môi không nhịn được nở nụ cười thỏa mãn.
Chúc Tâm Âm giúp ông cất mũ và treo quân phục, sau đó liền nghĩ tới một chuyện chính sự khác.
"Con gái Trác gia làm gì Tích Tích à? Sao lại bị đưa đến đồn cảnh sát rồi?"
Minh Tuấn giải thích đơn giản sự tình cho bà nghe.
Chúc Tâm Âm nghe xong liền nhíu chặt mi, "Khó trách con trai muốn trút giận, thật là chưa gặp qua nhà nào có gia giáo kém như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...