Chương 46: Tin đồn xấu
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Sau bài kiểm tra hai ngày sẽ là một tuần học tập với cường độ cao.
Bạn cùng phòng của Kiều Tích là một cô gái đến từ phương Nam, tên là Dịch Hiểu Trạch.
Lý do hai người được xếp ở chung rất đơn giản, chính là do có số điểm xếp thứ nhất và thứ hai từ dưới lên.
Dịch Hiểu Trạch từ trước đến nay đều là học sinh xuất sắc, thế nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ở đây, cô ấy đã được lĩnh hội một cách sâu sắc tư vị và đãi ngộ của một học sinh kém.
Lúc sáng tại nhà ăn, Dịch Hiểu Trạch đã ai oán bất bình cùng Kiều Tích-----
"Vừa rồi lúc lấy cháo tớ có chào hỏi Vương Hạo Tuyền, thế nhưng cậu ta lại giả bộ không nhìn thấy tớ, lòng người đúng là quá dễ thay đổi mà!"
Kiều Tích an ủi cô nàng: "Quen rồi liền tốt thôi."
Đối với chuyện lòng người đổi thay này, Kiều Tích cảm thấy cô mới là người được lĩnh hội sâu sắc nhất.
Ngày đầu tiên tới đây tập huấn, mọi người đều đối với loại xếp cuối là cô rất hờ hững, lạnh lùng.
Lúc đó cô cảm thấy mọi người không hề có ý muốn cô lập cô, chỉ là cô không chịu chủ động tham gia trò chuyện thôi.
Thế nhưng khi cô dũng cảm tham gia một chút về cuộc trò chuyện của bọn họ thì không khí vốn dĩ đang sôi nổi lại ngay lập tức biến thành trầm mặc.
Có phải là cô quá ngu xuẩn không?
Kiều Tích thuyết phục bản thân rằng, mình tới đây là để tập huấn chứ không phải là để làm quen bạn bè, thế nên không quen được ai thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng ai biết được, sau khi thành thi bài thi ngày thứ nhất được công bố, Kiều Tích từ một học sinh áp chót liền hô biến thành học sinh ưu tú.
Ngay tối hôm đó tại nhà ăn, những bạn học lúc trước còn hờ hững lạnh lùng với cô thì nay đã nhiệt tình hẳn lên, tất cả đều dồn dập vây xung quanh hỏi cô bí quyết rồi phương pháp học tập của cô là gì.
Kiều Tích đột nhiên được hưởng chế độ dành cho công chúa thì cảm thấy vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Cô cảm thấy lúc trước mình đã hiểu lầm bọn họ rồi.
Các bạn học ở đội tuyển quốc gia này vẫn rất thân thiện giúp đỡ lẫn nhau, trước đó tỏ ra lạnh nhạt chỉ là bởi vì không quen thuộc thôi.
Đương nhiên, Kiều Tích rất nhanh liền bị hiện thực hung hăng vả thẳng mặt.
Sau khi kết quả bài thi thứ hai được công bố, cô bị đá khỏi vị trị thứ 3, lao thẳng xuống vị trí thứ 46. Điều này cũng đồng thời tuyên bố một điều, một ngày làm công chúa của cô đã kết thúc rồi, nên xuống làm dân đen đi thôi.
... Thái độ của mọi người cũng lại quay lại như ban đầu, lạnh nhạt, hờ hững.
Thôi vậy, không quan tâm nữa, Kiều Tích rầu rĩ nghĩ.
Có thể là bởi vì thời gian và tinh lực của mọi người đều quá quý giá cho nên không nguyện ý lãng phí chút thời gian nào trên người những người học kém.
Hai cô gái đang cảm khái hiện thực tàn nhẫn, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nam sinh có vóc dáng cao gầy.
Tưởng Nhất Vĩ lúc này so với Tưởng Nhất Vĩ cô gặp vào mùa hè năm ngoái thì có chút đen hơn và gầy hơn nhiều.
Nhìn thấy cô, đối phương liền hỏi: "Minh Ngật đâu? Năm nay sợ anh khiêu chiến nên sợ hãi không dám tới hả?"
Kiều Tích: "..."
Dịch Hiểu Trạch kéo tay áo của Kiều Tích, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: "Cậu quen Vĩ thần à?"
Là người lần thứ hai vào được đội tuyển quốc gia, Tưởng Nhất Vĩ năm nay so với năm ngoái học tốt hơn nhiều.
Kiều Tích nghe thấy anh ta nói như vậy thì không nhịn được nói vài câu bênh vực anh họ.
Dựa vào cuộc nói chuyện của cô và Tưởng Nhất Vĩ, Dịch Hiểu Trạch lại càng bất ngờ hơn: "Cậu thế mà còn quen cả Minh thần."
Không nghĩ tới vẫn có người biết đến Minh Ngật, tại vì ở lần tập huấn này, địa vị của anh đã hoàn toàn bị Tưởng Nhất Vĩ luôn chiếm ngai vàng thay thế mất rồi.
Tuy thế nhưng Tưởng Nhất Vĩ vẫn tỏ vẻ rất không cam tâm, bởi vì anh ta đã lớp 12 rồi, năm nay là lần cuối cùng anh có thể tham gia IMO.
Anh ta nhìn Kiều Tích, vẻ mặt có chút phẫn nộ, "Thế nào là vĩnh viễn đánh bại người? Chính là như cậu ta vậy đó, đánh thắng người ta một lần sau đó liền thoái ẩn giang hồ, rửa tay gác kiếm... Minh Ngật thật là giảo hoạt!"
Kiều Tích: "..."
Đã học lớp 12 rồi mà sao vẫn ngu ngốc quá vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Kiều Tích liền chỉ ra một con đường phản địch cho anh ta: "Giang Nhã Đồng đó, mọi người đều nói cô ta có 0.8 Minh."
Tưởng Nhất Vĩ chậm rãi nhíu mày.
"Ý của em là?"
Kiều Tích gật đầu, khẳng định suy nghĩ của anh ta: "Chỉ cần anh có thể chứng minh được 1 Vĩ = 1.25 Đồng, thế thì... "
Anh ta liền có thể đánh bại được anh họ như theo ý nguyện rồi.
Tưởng Nhất Vĩ bình tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó rất bình tĩnh phản bác cách nói này của Kiều Tích------
"Làm sao có thể lợi hại được như vậy? Cô ra rõ ràng chỉ có 0.5 Minh thôi."
Kiều Tích rất biết lắng nghe ý kiến nói: "Thế thì anh liền chứng minh 1 Vĩ lớn hơn 2 Đồng đi."
Câu nói này khiến Tưởng Nhất Vĩ rất vừa lòng, anh ta khẽ gật đầu, "Anh sẽ."
Kiều Tích cùng Dịch Hiểu Trạch liếc nhìn nhau, không tiếng động trao đổi ý nghĩ qua ánh mắt.
Trầm mặc vài giây, Tưởng Nhất Vĩ lại nhìn về phía Kiều Tích, "Thành tích của em, để vào được top 15 thì có chút khó khăn."
... Không cần anh ta nói cô cũng biết mà.
Cô rất biết tự hiểu bản thân mình đấy được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...