CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2019! <3 <3 <3
Chương 37:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Nhìn con chó đang vẫy đuôi chạy loăng quăng trước mặt, Chúc Tâm Âm âm thầm hạ quyết tâm.
Nếu như con chó này chính là nhân chứng tình yêu của Ninh Dịch và con trai nhà mình thế thì cứ đem nó về nhà nuôi trước đã. Đúng rồi, chính là nên làm như vậy!
Đặt dưới tầm mắt mình thì tốt xấu gì cũng có thể chủ động hơn, hơn nữa còn có thể hạn chế thời gian hai thằng chúng nó chạy ra ngoài làm loạn.
Quyết định như vậy, Chúc Tâm Âm liền ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy Cầu Cầu, sau đó hỏi con trai đang đứng trước mặt------
"Sau khi nhặt được nó con đã đưa nó đi tiêm vắc-xin chưa?"
"Đã kiểm tra sức khỏe chưa?"
"Bambi mới có 1 tuổi, nhỡ đâu nó lây bệnh cho Bambi thì sao?"
Tất cả các câu hỏi đều chỉ nhận được đáp án trầm mặc.
Sau đó Chúc Tâm Âm rất là có tình có lý, ôm Cầu Cầu đứng dậy rồi cất giọng trách cứ-----
"Mấy đứa các con ấy, một chút kiến thức sinh hoạt cũng không có! Bản thân mình còn không nuổi nổi thế mà còn nuôi chó hả?"
Dừng một chút, bà thả Cầu Cầu đang ôm trong lòng xuống đất, vẻ mặt rất từ ái nói: "Con chó này được mấy tuổi rồi? Còn chưa đặt tên có phải không? Tính bối phận thì coi như nó là em của Bambi, lấy chứ Bam là đệm thì không bằng gọi nó là..."
Bam là chữ đệm???
Chẳng lẽ muốn gọi là Bamma (*) sao???
(*) Trong tiếng Trung thì Bamma 斑马 là ngựa vằn =))
Kiều Tích hoảng sợ không thôi, cô nhanh chóng mở lời: "Bác ơi, nó gọi là Cầu Cầu ạ."
Cầu Cầu?
Nghe đến đây, trong lòng Chúc Tâm Âm dâng lên một trận huyết khí cuồn cuộn, bà nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà trừng mắt nhìn con trai nhà mình.
Hai thằng con trai lớn bằng từng này thế mà lại đặt một cái tên như thế này cho chó, đúng là gay thật sự mà!
Chúc Tâm Âm cố đè nén sự tức giận trong lòng xuống, nói ra một câu: "Mẹ sẽ mang Cầu Cầu đi tiêm trước, mấy đứa mau về nhà đi!"
Nói xong liền cầm dây dắt Cầu Cầu đi.
Kiều Tích lo lắng Cầu Cầu sẽ sợ hãi chống cự, vừa định đứng ra nói mình cũng muốn đi cùng thì lại trông thấy Cầu Cầu không thèm nhìn cô lấy một cái mà ngoe nguẩy cái đuôi rất là vui vẻ đi theo Chúc Tâm Âm.
Kiều Tích: "..."
Thảo nào mà anh họ vẫn luôn gọi là là chó thành tinh.
... Đồ chó thành tinh!
Đương nhiên, trong lòng chua xót xen lẫn bực mình không chỉ có một mình Kiều Tích.
Bambi đứng tại chỗ nhìn Chúc Tâm Âm dắt con chó khác đi bỏ nó lại, nó liền ngước cặp mắt ngập nước nhìn theo, còn phối hợp sủa mấy tiếng nữa.
"Sủa cái gì!" Uyển Uyển vỗ vào đầu Bambi một cái, sau đó quay đầu nhìn anh trai nhà mình, xòe tay ra trước mặt anh, giọng nói không cho phép cự tuyệt, "Tính tiền! Nhanh!"
Chuyện này nếu như để kể ra thì cũng rất đơn giản, chỉ là khi Uyển Uyển và Bambi vào đến nhà Ninh Dịch thì liền trông thấy một túi tiền lớn.
Đối với Minh Ngật mà nói thì số tiền này tuy rằng kiếm được cũng không khổ cực gì mấy, thế nhưng tự nhiên lại phải chia cho đứa em gái ngu ngốc nhà mình thì anh cũng không được vui vẻ lắm.
Thấy anh vẫn còn do dự, Uyển Uyển lập tức ghé sát vào anh, cười rộ lên rồi nói: "Vừa nãy anh nói với mẹ cái gì, anh quên rồi à?"
Minh Uyển bắt chiếc giọng nói của Minh Ngật nói: "Nếu như mẹ nghĩ như vậy, thì con cũng chẳng nói được gì nữa."
"Những lời này làm bại lộ thân phận thẳng nam của anh rồi đấy!" Uyển Uyển lại ghé sát vào người Minh Ngật hơn, cất giọng nói vô cùng muốn ăn đòn, "Nếu như vừa rồi em không giúp anh đánh yểm trợ thì, rất nhanh thôi, chắc chắn mẹ sẽ phát hiện ra sự thật đấy!"
Minh Ngật: "..."
Lần thứ hai trong ngày anh muốn xông đến gõ vỡ cái đầu chó của đứa em gái ngu xuẩn này.
Về phần Kiều Tích, cô cũng đang rất lo lắng thế nhưng nỗi lo của cô lại không giống như hai anh em nhà kia.
Cô là đang lo lắng việc Uyển Uyển vẫn là một đứa học sinh 14 tuổi, vô duyên vô cớ mượn nhiều tiền như thế để làm gì, nhỡ đâu nó lại làm chuyện xấu gì đó hoặc bị ai lừa thì sao.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tích mở miệng nói:
"Uyển Uyển, nếu như em muốn mua gì đó thì có thể bảo anh em mua giúp cho... Em cầm nhiều tiền như thế ra ngoài không tốt lắm đâu."
Minh Uyển muốn tiền vốn dĩ là vì muốn mua một bộ búp bê con bé thích đã lâu, Kiều Tích nói những lời kia thật ra vô cùng hợp ý con bé: "Chị Tiểu Kiều, chị thật tốt mà!"
Chỉ là, giọng điệu của chị Tiểu Kiều khi nói chuyện với mình... sao lại giống giọng điệu của chị dâu đối với em chồng thế nhỉ?
Uyển Uyển che miệng lại cười trộm.
Minh Ngật: "???"
... Thôi được rồi.
Nếu như Kiều Tích đồng ý mua cho nó, thế thì mua vậy.
Ba người một chó cùng đi lên tầng, Uyển Uyển biết thức ăn của Bambi bị trộm đến chỗ này nên ngay lập tức liền rất khí phách hô lên một tiếng với Bambi: "Đi!"
Bambi nghe xong lập tức hành động, dùng cái mũi vô cùng thính của nó dẫn Uyển Uyển ra ngoài ban công.
Nhìn thấy đứa em gái ngu xuẩn nhà mình cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình, Minh Ngật liền đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được buông lỏng ra vài phần.
Vừa vào phòng, Kiều Tích đã bỏ chạy đi lấy tiền.
Chỉ là, cô vẫn có chút tò mò: "Búp bê Uyển Uyển muốn mua là búp bê gì vậy?"
Búp bê mấy nghìn tệ... sẽ thế nào nhỉ? Rất lớn à?
Nghe cô nói vậy, Minh Ngật liền thuận tiện nói luôn: "Em cũng mua một con đi."
Kiều Tích nhanh chóng cự tuyệt: "Em không mua đâu, em không thích búp bê."
Cô chỉ đơn giản là hơi tò mò nên hỏi thôi, bây giờ nghĩ lại mới thấy câu nói đó của cô có chút làm người khác hiểu lầm.
Minh Ngật suy nghĩ một chút, lại nói: "Em muốn mua gì? Anh đưa em đi mua."
Thấy Minh Ngật hỏi như vậy, Kiều Tích cảm động cực kỳ, cô cười híp mắt nói: "Em thật sự không muốn mua gì cả... Anh họ, em biết anh đối với em rất rốt, em sẽ nhớ thật kỹ trong lòng."
Minh Ngật có chút ngạc nhiên nhìn Kiều Tích, "Sao em lại có thể nghĩ như vậy?"
Hả?
Kiều Tích ngẩn người.
Minh Ngật lại tiếp tục nói: "Tiền để chỗ này hơi nhiều, anh chỉ là muốn tiêu hết cho nhanh thôi."
Mặt Kiều Tích nhanh chóng chuyển từ hồng sang trắng, cô á khẩu không thể trả lời được, sau đó liền trừng mắt nhìn Minh Ngật, tức giận nói-----
"Anh họ, anh đừng có mà vừa có tiền liền quên đi những ngày không có tiền nhé, anh đã quên tư vị đi ăn trộm thức ăn cho chó rồi sao? Em khuyên anh này, đừng có mà quá đắc ý!"
Mắt thấy Kiều Tích biến thành một gói thuốc nổ thế mà Minh Ngật lại cảm thấy rất chi là vui vẻ.
Anh duỗi tay kéo cô lại gần mình, lại kẹp cô giữa cơ thể anh và bức tường giống như hôm trong nhà tắm.
Hai người cách nhau rất gần, chằng biết tại sao Kiều Tích đột nhiên có chút khẩn trương, cô nín thở nhìn anh.
Minh Ngật quan sát người trong lòng mình, một lúc lâu qua đi anh mới khẽ cười một tiếng rồi hỏi-----
"Có phải là em thích anh không?"
Kiều Tích ngay lập tức mở to hai mắt lên nhìn, trong nháy mắt liền biến thành một cô nàng nói lắp: "... Anh anh anh, anh đừng có nói lung tung!"
"Không thích anh?" Minh Ngật nhếch mày, đưa tay lên véo một bên má của Kiều Tích, "Anh chỉ hỏi có một câu thôi mà sao em lại phản ứng lớn thế làm gì?"
Minh Ngật lại đi dùng lý luận vô lại để phác bác cô, thế nhưng lúc này Kiều Tích chỉ cảm thấy cả gương mặt mình đang nóng bừng lên, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì hết.
Cô lắp bắp mở miệng nói: "Em em em, em... "
Minh Ngật vẫn đuổi sát không buông: "Thật sự không thích anh? Thế vừa nãy lúc mẹ anh tới, sao em lại run lẩy bẩy như thế?"
Anh đưa tay cầm lấy bàn tay đang buông xuống của cô, hai người mười ngón tay đan vào nhau, tình trạng này, thật sự rất ám muội.
"Tay sao lại run như thế này hả? Hửm?"
"..."
Kiều Tích cảm thấy mặt mình nóng đến phát điên, đỉnh đầu chắc cũng đã bốc khỏi lên cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...