Chương 32:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Bị ánh mắt của Minh Tuấn nhìn chằm chằm một hồi lâu, dưới áp lực nặng nề đó, Trác Á rốt cuộc cũng chậm rãi gật đầu, tâm bất cam tình bất nguyện "Vâng" một tiếng.
Ánh mắt của Minh Tuấn lại một lần nữa khôi phục nét cười, chớp mắt đã chả thấy tia áp bức nào hết.
Ông xoa xoa đầu Trác Á, trong giọng nói mang theo ý cười: "Thật ngoan... Cháu lớn hơn Tích Tích một chút, công chúa nhỏ nhà chú sau này phải nhờ cháu chiếu cố nhiều rồi."
Có rất nhiều chuyện Minh Tuấn không nói cũng không làm, những không có nghĩa là ông không biết, không để tâm.
Giống như lúc Kiều Tích mới đến Minh gia vậy, Minh Tuấn đương nhiên hiểu rõ vợ ông đối với cô gái nhỏ có chút phòng bị.
Thế nhưng khi đó ông lại không thể nhiều lời cũng chẳng thể làm được việc gì cả, bằng không thì sợ rằng sẽ khiến cho Chúc Tâm Âm càng thêm phản cảm với cô gái nhỏ.
Thật ra Minh Tuấn cũng không lo lắng về chuyện ấy lắm, ông biết với tính tình của cô gái nhỏ này thì chuyện vợ ông thích cô gái nhỏ này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Đấy, sáng này vợ ông còn mắng ông một trận vì định bắt nạt con gái nhà người ta đấy.
Về phần Trác Á, Minh Tuấn đã biết từ lâu rằng cô bé này bị nuông chiều thành quen rồi, ương ngạnh có tiếng trong số những người ương ngạnh.
Ngày hôm đó bố Trác gọi điện tới, Minh Tuấn nghe xong cũng đã đoán được 8-9 phần sự tình rồi, đây đâu phải là xung đột giữa Trác Á với Minh Ngật, rõ ràng là xung đột giữa Trác Á và Tích Tích.
Cô bé này làm những việc nhỏ mọn như thế khiến những người trưởng thành như ông cảm thấy thật ngây thơ, ngây thơ đến buồn cười.
Thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, được nhiều bạn học và thầy cô yêu quý... những điều đó lại có thể trở thành lý do để một cô bé xa lánh, ghét bỏ một cô bé khác.
Thậm chí là không cần nhắc đến những lý do trên, có lẽ sự xa lánh ghét bỏ đó đã bắt đầu bằng lý do gia thế khác biệt rồi.
Minh Tuấn thừa nhận, trong chuyện này, đích thật là sơ sót của ông.
Cùng là hai cô bé đi ra từ cửa chính Minh gia, bọn họ không dám bắt nạt Minh Uyển, nhưng lại dám bắt nạt Kiều Tích.
Bọn trẻ ngày nay, đều thành thạo lõi đời chứ không hề đơn thuần ngây thơ như ngày xưa, chúng thấy Kiều Tích không phải là người Minh gia chân chính thế nên mới dám bắt bạt con bé.
Mà những việc Minh Tuấn cố ý làm ngày hôm nay, trước mặt các bạn học của Kiều Tích, chính là để nói cho mọi người biết rằng-----
Kiều Tích không phải là một cô bé mồ côi không nơi nương tựa, mà là một công chúa nhỏ của Minh gia, so với Trác Á còn kiêu ngạo hơn gấp trăm ngàn lần, cô chính là được tất cả mọi người trong Minh gia yêu thương cưng chiều.
Đương nhiên, còn có một việc nữa, Minh Tuấn tuyệt đối sẽ không quên.
Việc này chính là việc quan trọng mà Minh Tuấn cần làm khi tới đây ngày hôm nay.
"Công chúa nhỏ nhà chúng ta, " Minh Tuấn xoa xoa đầu Kiều Tích đang ngồi bên cạnh, sau đó cười híp mắt nhìn về phía mọi người trên bàn cơm, "Từ nhỏ đến lớn không biết đã bị bao nhiêu tiểu tử thối để mắt tới nữa."
Ánh mắt Minh Tuấn giống như vô ý đảo qua người thằng con trai ngu xuẩn đang ngồi đối diện của ông.
Chỉ là Minh Ngật lại làm như không nghe thấy gì cả, mặt không thay đổi cầm đũa lên gắp một miếng Phật Nhảy Tường lên ăn.
Giống y như gia súc vậy!
Minh Tuấn tức giận mắng to trong lòng.
Đương nhiên, tuy bên trong đang mắng con trai nhưng bên ngoài thì nét mặt Minh Tuấn vẫn bất động thanh sắc, quay lại nhìn về phía Kiều Tích thở dài, sau đó mở miệng nói-----
"Cháu đó, vẫn còn quá ngây thơ, lại không biết cách từ chối người khác. Có vài tiểu tử thối nhìn trúng điểm này của cháu, rồi cứ lấy việc phụ đạo bài tập để tiếp cận cháu, bác bảo này, đụng tới mấy loại vô lại như thế thì cứ thẳng tay cho vài cái bạt tai thật mạnh vào."
Minh Ngật nghe xong thì thầm cười lạnh một tiếng trong lòng.
Có anh ở đây, ai dám?
Kiều Tích: "???"
Bài tập trên lớp bình thường thì cô hoàn toàn có đủ khả năng để ứng phó, không phải cần nhờ đến người khác phụ đạo mà.
Lẽ nào... người bác Minh nói là?
Kiều Tích cắn môi, đè sự nghi vấn trong lòng xuống, len lén nhìn thoáng qua Minh Ngật đang ngồi đối diện.
Minh Ngật vẫn như trước không thèm để ý tới mọi người, chỉ cúi đầu chăm chú ăn hết cái này đến cái khác.
... Người này là gia súc à?
Kiều Tích hoàn toàn câm nín luôn rồi.
Đương nhiên, mọi người trên bàn cơm cũng không hiểu gì cả, tất cả đều đang tự hỏi tại sao Minh Tuấn lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này.
"Công chúa nhỏ nhà chúng ta, trước 18 tuổi không được nói chuyện yêu đương." Minh Tuấn cười cười, "Mọi người giúp chú nhìn một chút nhé, nếu như là có những loại người vô lại ỷ vào việc mình có thành tích tốt rồi dám đánh chủ ý lên người Tích Tích thì nhất định phải báo cho chú ngay nhé."
Minh Ngật nhướng mày.
Anh chậm rãi buông cái thìa xuống, rốt cuộc cũng ý thức được, "loại người vô lại" trong lời nói của Minh Tuấn hình như là... có chút liên quan đến anh thì phải.
Mãi cho đến khi bữa cơm này kết thúc, anh bị Minh Tuấn xách vào toilet-----
Chạy đến nhà tên tiểu tử Ninh gia làm loạn, lại còn cố ý không mặc quần áo trước mặt mẹ người ta nữa, mặt mũi của ông đều bị thằng con này vứt hết xuống đất rồi!
Lại nhìn thấy từ lúc bước vào đây đến giờ nó vẫn còn cầm hộp sữa chua hút lấy hút để là Minh Tuấn lại tức không thể chịu đựng được.
Nhìn cái đầu trước mặt này còn cao hơn cả ông, Minh Tuấn đột nhiên giơ tay lên cho Minh Ngật một chưởng vào sau đầu, tức giận nói: "Cho mày giả vờ này!"
Minh Ngật bị đánh đã thành quen rồi, lúc này cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng mà anh lại không tự chủ được cao giọng giải thích: "... Con không giả vờ!"
"Không giả vờ?" Minh Tuấn càng thêm tức giận, lập tức trợn trắng mắt nhìn, "Vậy là mày còn muốn trách mẹ mày ngốc nữa hả?"
Minh Ngật không lên tiếng.
Trong lòng thì lại thầm nghĩ, không sai, đúng là có chút ngốc mà.
Chỉ là rất nhanh Minh Tuấn lại cho Minh Ngật thêm một chưởng nữa, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Đêm hôm đó là Tích Tích và mày ở chung với nhau à?"
Minh Ngật do dự 3 giây, sau đó "Vâng" một tiếng.
Suy nghĩ một chút, anh cảm thấy lời này có thể hiểu sang nghĩa khác, mà nghĩa đấy thì không có lợi cho Kiều Tích, thế nên lại giải thích: "Cô ấy uống say."
Dừng 3 giây, Minh Ngật lại sửa lại: "Cô ấy là bị chuốc say."
Minh Tuấn cảm thấy tay mình lúc này có chút tê dại, chứ nếu không ông nhất định sẽ tung tiếp một chưởng nữa vào đầu thằng con ngu si này.
Ông gật gật đầu nhìn thằng con trai nhà mình, sau đó nghiêm khắc nói: "Nếu như mày dám đánh chú ý lên người Tích Tích thì bố sẽ lột da mày!"
Minh Ngật nhíu mày, cố gắng sửa lại lời nói của chà già: "Là con nhìn cô ấy."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Nhìn để không cho cô ấy nói chuyện yêu đương."
"Khoác lác ít thôi!" Minh Tuấn tức giận chửi ầm lên, "Bố thấy mày chính là muốn tự giữ cho bản thân mình thì có!"
Mặc dù Minh Tuấn quanh năm bộn bề công việc, thời gian quan tâm chăm sóc hai đứa con thua xa vợ, thế nhưng ông tự cho rằng đối với vài chuyện riêng tư của hai đứa chúng nó thì ông càng hiểu chúng nó hơn là vợ.
Minh Ngật từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi một cái tính nát bét này, đã bao giờ ông thấy nó xuất đầu bảo vệ ai đâu?
Khuê nữ Thẩm gia nhà sát vách ngay từ khi còn bé đã lẽo đẽo chạy sau mông Minh Ngật gọi một tiếng anh ngắn lại một tiếng anh dài, nhưng nó cũng không thèm liếc nhìn người ta nhiều hơn một cái.
Sau đó thì Nhan Hạ vào Minh gia ở, có lần bạn học đến nhà chơi rồi tò mò hỏi: "Nhan Hạ, cậu là em gái của Minh sư huynh à?"
Vừa khéo là lúc đó Minh Ngật lại tình cờ đi ngang qua, thế là anh không chút lưu tình đáp lại một câu: "Cô còn biết cô ấy họ Nhan đấy."
Lời này nói ra đến nửa chút tình cảm cũng không thèm giữ, buổi tối đó Nhan Hạ đóng cửa khóc lớn một trận trong phòng, sau đó Chúc Tâm Âm phải dỗ mãi mới nín.
Về sau lúc Nhan Hạ bị đuổi ra ngoài, theo như lời nói của Chúc Tâm Âm thì, vợ ông vốn dĩ còn lo lắng Minh Ngật sẽ có cảm tình gì đó đối với Nhan Hạ, lúc đó bà ấy có vẻ rất là mâu thuẫn.
Nhưng chẳng ai ngờ đến chính là, sau khi Nhan Hạ biến mất, nó thậm chí ngay cả nửa câu cũng chưa từng hỏi đến, giống như là Nhan Hạ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nó vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...