Chương 28:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Danh tiếng của Minh Ngật ở Trường Trung học phụ thuộc từ trước đến nay không tính là quá tốt.
Đương nhiên, loại "Không tốt" này không phải là loại suy nghĩ "Không tốt" truyền thống mà mọi người vẫn nghĩ, mà chính là, anh là một người không dễ chọc.
Chỉ là điều này cũng không kỳ quái.
Minh Ngật thông minh, gia thế tốt, ngoại hình so với gia thế còn tốt hơn nữa, tùy tiện lấy một trong ba điều vừa kể thôi cũng đủ làm gương mặt đại diện của trường Trung học phụ thuộc rồi, huống chi anh lại còn có đủ cả ba điều kiện đó.
Tính tình Minh Ngât không tốt là chuyên bình thường.
Nếu anh mà có được một phần mười sự dịu dàng và nhẫn nại của Hàn Thư Ngôn thì sợ rằng tất cả con gái của trường Trung học phụ thuộc này đều sẽ có suy nghĩ không đứng đắn với anh mất.
Minh Ngật bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, không yêu không đương khiến các cô gái đang tuổi trưởng thành nếu có lỡ may thích thì cũng đành thích thầm trong lòng chứ không dám nói ra vì sợ anh làm mất mặt.
Có thể được anh liếc mắt nhìn nhiều thêm vài lần thôi đã rất hài lòng rồi, nếu như không có tự tin cực điểm thì ai dám đến trước mặt anh nếm mùi thất bại đâu?
Danh tiếng như vậy, khiến có Minh Ngật từ trước đến nay tiết kiệm được không ít phiền phức.
Chỉ là lúc này, cái danh tiếng như vậy có vẻ như không có tác dụng gì.
Bởi vì Trác Á cũng không hề sợ anh đến vậy.
Trác Á là ai?
Cô ta cùng Kiều Tích đều là hai người chuyển từ Tây Kinh đến, thế nhưng tình cảnh của hai người thì lại hoàn toàn khác biệt.
Kiều Tích gia thế nghèo túng, là cô gái mồ côi cả bố lẫn mẹ, còn Trác Á thì lại là hòn ngọc quý trên tay người bố có chức vị to.
Trác Á vẫn luôn có suy nghĩ, cô ta là vì theo bố thuyên chuyển công tác mà chuyển trường chứ không phải là kẻ đáng thương đi ra từ thâm sơn cùng cốc.
Gia thế lớn mạnh cho Trác Á một sự tự tin vô cùng lớn, cho dù là vừa mới chuyển đến Trung học phụ thuộc - nơi có rất nhiều học sinh có gia thế tốt, thế nhưng gia thế của cô ta vẫn là tốt nhất, so với như khi còn ở Tây Kinh thì hoàn cảnh cũng không khác gì nhau.
Nhìn thấy Minh Ngật, Trác Á cũng không hoản không loạn, vẫn cười như thường, thanh âm ngây thơ cùa thiếu nữ vang lên: "Anh Minh Ngật, em và Kiều Tích chính là bạn học khi còn ở Tây Kinh, không ngờ rằng hiện tại đến Bắc Kinh lại còn có thể gặp nhau. Anh nói xem với sự trùng hợp như thế này, sao có thể không uống chén rượu chúc mừng chứ, đúng không?"
Minh Ngật nhìn cô ta, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hỏi lại cô ta-----
"Ai là anh của cô?"
Trác Á ngẩn người, sau đó tức giận đến nghiến răng.
Bậc cha chú của hai nhà mặc dù chưa tính là thân quen, thế nhưng cũng có gặp mặt vào lần, cô gọi Minh Ngật một tiếng anh, hoàn toàn không có chỗ nào thất lễ hết.
Hôm nay anh lại khiến cho cô ta mất mặt như vậy...
Một giây sau, Trác Á liền cười lạnh nói: "Nếu không phải anh của em, thì việc thế này cũng không tới phiên anh đến quản!"
Nói xong liền cầm một chai bia lên, đặt mạnh xuống trước mặt Kiều Tích, trên mặt còn cười khanh khách, thế nhưng ánh mắt lại vẫn là kiểu người trên cao nhìn xuống kẻ thấp, "Cốc vừa rồi còn chưa có uống xong đâu."
Kiều Tích không hé răng nói chuyện.
Cô biết, Minh Ngật lúc này chính là đang giúp cô.
Việc này tốt hay xấu tạm thời không nhắc đến, thế nhưng nếu Minh Ngật đã ra mặt che chở cô thì bất luận thế nào cô cũng không thể nhân nhượng Trác Á vì lợi ích của mình mà quay đầu lại với Minh Ngật được.
Cô liếc mắt nhìn Trác Á, sau đó rời ánh mắt ra chỗ khác, giọng nói bình tĩnh: "Không uống."
Trác Á cắn chặt răng, sau đó lập tức buông ra, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, chỉ là giọng nói rất lạnh: "Tớ mời cậu một cốc, cậu cũng không uống thế là có ý gì?"
Kiều Tích là một người ăn mềm không ăn cứng.
Lúc trước, cô không muốn gây sự, nếu bạn học có vô tình mạo phạm cô, cô đều cười cho qua hết, không hề truy cứu lại.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không có ác ý với cô.
Mà Trác Á trước mắt này, Kiều Tích từ lâu đã biết cô ta không phải loại đó. Cô ta là loại thể hiện ác ý ra mặt luôn.
Kiều Tích vô cùng rõ ràng một điều, loại ác ý này không liên quan gì đến cô hết.
Cô chưa bao giờ làm gì xấu xa với cô ta cả.
Thế nhưng trên đời này có một loại người như thế này, xuất thân của bạn không bằng cô ta thế nên bạn không thể có thành tích tốt hơn cô ta, không thể được bạn bè quý mến hơn cô ta, càng không thể được các thầy cô yêu quý hơn cô ta.
Nói cách khác... Bạn không cần làm gì, cô ta cũng sẽ có ác ý với bạn.
Kiều Tích nhìn cô gái trước mặt, ôn hòa nhã nhặn mở miệng-----
"Muốn mời là chuyện của bản thân cậu. Cốc bia này, tớ xin nhận tấm lòng... Nhưng sẽ không đáp lễ."
Trác Á nhìn Kiều Tích trước mặt, giận dữ tới mức không làm gì được đành bật cười: "Kiều Tích, cậu bây giờ nói chuyện, so với lúc trước thật sự không nhau. Gần như là-----"
Lời còn chưa dứt, Minh Ngật đã đột nhiên giờ tay ra, cách mấy người ở giữa, nắm lấy cánh tay Trác Á, lôi cô ta đến trước mặt mình.
Những người xung quanh đều tự giác tránh ra.
"Đến, muốn uống rượu phải không? Tôi uống với cô."
Minh Ngật buông tay ra, lấy một cái cốc không, rót đầy bia.
Anh cầm cốc bia lên, nhìn thoáng qua Trác Á, giọng nói không chút sợ hãi: "Mời."
Nói xong liền ngửa cô lên, uống cạn sạch cốc bia đó.
"Cạch" một tiếng, Minh Ngật đặt cái cốc không xuống bàn, nhìn về phía Trác Á trước mặt, giọng nói nhàn nhạt: "Tới phiên cô."
Anh chỉ chỉ một loạt chai bia trước mặt, "Tự mình rót, uống hai cốc."
Trác Á vừa thấy Minh Ngật như vậy liền biết anh không để ý đến giao tình giữa trưởng bối hai nhà, mặt cô ta trắng bệch, đến giọng nói cũng có vài phần gấp gáp, "Ai muốn uống cùng anh? Bệnh tâm thần!"
Nói xong cô ta muốn xoay người bỏ đi.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước đã bị Minh Ngật đưa tay kéo trở về.
Minh Ngật vẫn lạnh lùng như trước, giọng nói cũng lạnh như băng: "Ba cốc."
Trác Á giùng giằng muốn thoát khỏi tay Minh Ngật, ngay cả hình tượng cũng bất chấp không để ý đến, gần như có chút cuồng loạn: "Anh bị bệnh tâm thần à! Tôi không uống! Không uống!"
"4 cốc."
Giang Nhã Đồng vẫn luôn đứng cạnh cô ta lúc này rốt cuộc không nhịn được lên tiếng:
"Minh sư huynh, vừa rồi hai người bọn họ đều mỗi người uống một cốc, thế nên không thể nói là Trác Á cô ý gây chuyện với Kiều Tích đúng không? Anh bất công cũng không thể---- "
Minh Ngật đảo ánh mắt qua, giọng nói lạnh lùng: "Nói chuyện cùng cô sao?"
Giang Nhã Đồng sửng sốt, trên mặt rõ ràng có vài phần không chịu được, nhưng vẫn là biết điều ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
Náo nhiệt ở bên này khiến các bàn khác đang ăn cơm cũng dừng lại quay sang nhìn về phía bên này hóng chuyện.
Thịnh Tử Du cũng nhanh chóng chạy đến, không biết lấy từ đâu ra một cái cốc cực lớn, đặt xuống bàn rồi rót đầy bia vào.
Cô nàng chỉ thích xem náo nhiệt không hề chê chuyện sẽ bị làm lớn, rót đầy cái cốc đó còn hướng về phía người phục vụ hét lên: "Phục vụ! Nhanh! Cho tôi... 3 cái cốc to như thế này ra đây!"
Trác Á lớn đến bằng này, từ trước đến nay đều chỉ có cô ta được trút cơn giận lên người khác, lấy đâu ra chuyện bị người khác lôi ra để trút giận chứ?
Cô ta cơ hồ là giận điên lên: "Anh dám đối xử với tôi như vậy? Được! Được lắm! Tôi sẽ gọi điện cho chú Minh! Để xem chú ấy có quản được anh hay không!"
Minh Ngật dễ dàng đoạt được điện thoại trong tay của đối phương.
Anh ném điện thoại về phía Kiều Tích, Kiều Tích không phản ứng kịp, chỉ là hành động theo bản năng đưa tay ra bắt lấy.
Minh Ngật hời hợt lên tiếng: "Cô thích gọi điện cho ai thì điện."
"Chỉ là, " Anh chỉ chỉ 4 cốc bia lớn đã được rót đầy, "Trước hết uống hết mấy cốc này cho tôi."
Một hồi náo nhiệt vừa xong khiến Trác Á còn chưa quen mặt với nhưng bạn học mới lập tức mất hết mặt mũi, cũng mất hết phong độ.
Cứ như vậy giằng co một lúc, cuối cùng Trác Á vẫn mở miệng trước, giọng nói cố nén giận-------
"Được, coi như hôm nay là tôi gây chuyện. Tôi tự phạt một cốc bia, chuyện ngày hôm nay chúng ta thanh toán xong, như vậy anh hài lòng chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...