Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 27:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Có lẽ là vẫn còn sợ người lạ, lại đột nhiên bị dẫn đến một nơi xa lạ, Cầu Cầu mới thò được nửa cái đầu ra khỏi balo lại rất nhanh chóng rụt lịa.

Kinh ngạc qua đi, Kiều Tích bây giờ chỉ còn lại niềm vui tột đỉnh.

Đúng là Cầu Cầu!

Cô xách làn váy muốn chạy đến trước mặt một người một chó, nhưng bởi vì chân đi giày cao gót không quen, bởi vậy tại một bước cuối cùng chân cô đột nhiên mất cân bằng, cả người lảo đảo ngã về phía trước.

Minh Ngật vốn dĩ vẫn đang ngồi dưới đất cố gắng dỗ dành con chó nhỏ muốn bế nó ra khỏi balo, lúc này lại ngay lập tức đứng lên, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bên hông cô gái nhỏ, tay còn lại thì kéo lấy một bên cánh tay của cô.

Da thịt thiếu nữ mềm mại trắng mịn dưới lòng bàn tay anh lại càng mềm giống như một miếng bánh kem... Minh Ngật trong nháy mắt liền thất thần.

Kiều Tích tuy rằng đã được Minh Ngật đỡ được, thế nhưng theo quán tính đầu cô vẫn là lao về phía trước.

Một tiếng "Cạch" vang lên, hai cái trán nặng nề đập vào nhau.

Lần va chạm này thật là đau, Kiều Tích chỉ cảm thấy trước mắt toàn là sao, nước mắt không khống chế được liền chảy ra, cô lúc này lại biến thành đồ mít ướt thứ thiệt rồi.

Hiển nhiên là lần va chạm này cũng khiến Minh Ngật bị đau.

Anh cau chặt lông mày lại, cúi đầu hừ một tiếng.

Một giây sau, anh dùng sức xoa xoa cái trán của Kiều Tích, tức giận hỏi: "Có đau không?"


Kiều Tích chết vẫn mạnh miệng đáp: "... Không đau."

Minh Ngật lại giúp cô xoa nhẹ vài cái, xoa lại lại đưa tay về xoa trán mình, có vẻ như là anh cũng vẫn còn đau, giọng nói cất lên mang theo vài phần cáu kỉnh: "Đầu thật là cứng... Em chạy lung tung cái gì!"

... Bị mắng.

Kiều Tích thè lưỡi, lại len lén liếc nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Trong lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, bên chân cô truyền đến hai tiếng "Ư ử."

Là Cầu Cầu.

Ở trong balo rụt rè một hồi lâu, tiểu tử này cảm thấy bớt bớt sợ rồi nên từ bên trong thò đầu ra ngoài thăm dò một chút.

Hình như là bởi vì nghe được âm thanh quen thuộc, lại có lẽ bởi vì ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế nên Cầu Cầu chui hẳn ra ngoài balo, chạy đến dưới chân Kiều Tích, sau đó lại do dự ngoáy ngoáy cái đuôi, chỉ dám cọ cọ nhẹ ở bên chân cô.

Nhận ra động tĩnh của Cầu Cầu, lực chú ý của Kiều Tích lập tức liền chuyển hết sang nó.

Cô bỏ qua việc Minh Ngật nắm lấy cổ tay mình, khom lưng ngồi xuống bế Cầu Cầu lên, giọng nói rất hạnh phúc vui vẻ: "Cầu Cầu, là chị này!"

Tình cảm của động vật so với con người được biểu hiện càng thêm trực tiếp, càng thêm thuần túy.

Xác định trước mắt quả thực là chủ cũ của mình, Cầu Cầu "Gâu" một tiếng, sau đó lại xúc động nước mắt "Lưng tròng" gâu gâu thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng nó cúi xuống liếm liếm tay của Kiều Tích.

Kiều Tích bị nó liếm có chút ngứa, lúc này liền nhịn không được cười tránh tay ra: "Em đừng liếm nữa, chị rất ngứa đó, haha... "

Cô sờ sờ đầu Cầu Cầu, vừa định buông nó xuống thế nhưng nhìn đôi mắt to tròn như hạt nho của nó, cô lại có chút không nỡ.


Nếu như mà động vật có cảm xúc tâm tình, thì lúc này trong ánh mắt của Cầu Cầu có lẽ đang chứa đựng rất nhiều sự tủi thân và lo lắng.

Nó lại kêu "Ư ử, ư ử", thân thể ở trong lòng Kiều Tích bất an và chuyển động sát lại gần cô hơn.

Ngắn ngủi mấy giây, Kiều Tích lại bị cảm xúc tự trách chiếm lấy.

Cô vuốt vuốt lông của Cầu Cầu, âm thanh rất nhỏ nghẹn ngào nói: "Xin lỗi em."

Thật ra, trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất, chỉ có Cầu Cầu vượt qua cùng cô.

Lúc cô mới vào ở nhà bác cả, buổi tối đi học về muộn có thể nghe được tiếng vợ chồng bác cả cãi nhau.

Chính xác mà nói thì, cô chỉ nghe được mỗi lời của bác gái nói mà thôi-----

"Cái gì mà cho nó tiếp tục đi học đàn piano hả? Vẫn còn coi mình là công chúa sao?"

"Em nói cái gì sai? Lúc trước điều kiện nhà nó tốt, nhà nó cũng có giúp nhà chúng ta không? Hạo Hạo kết hôn em trai anh cũng không bỏ được chút tiền ra để giúp đỡ được một chút, hiện tại em đồng ý giúp cậu ta nuôi đứa con gái này đã coi như quá lương thiện rồi!"

"Với cả, không có lý gì mà để nó ở nhà chúng ta quanh năm cả, anh có nhiều anh em như thế, các nhà thay phiên nhau đi!"

Kiều Tích biết, loại thời điểm thế này cô đi lên không thích hợp chút nào.

Cô ngồi dưới băng ghế dài trong sân, yên lặng mở cặp sách ra, quyết định tiếp tục nghe nốt bài tiếng Anh chưa kịp nghe xong trên lớp tự học.

Bên chân cô đột nhiên có cái gì đó động động, Kiều Tích cúi đầu nhìn, hóa ra là một con chó nhỏ mới sinh chưa lâu.


Lúc ấy Cầu Cầu vẫn chưa được gọi là Cầu Cầu, nó vừa mới sinh ra, là do con chó mẹ nhà hàng xóm vừa mới sinh một đàn 6 con.

Một ổ chó nhỏ cũng không đáng bao nhiêu tiền cả.

Nhà hàng xóm quyết định đi tặng bạn bè người thân, hơn một tháng qua đi, kết quả là trong 6 con chỉ còn dư lại con xấu nhất là Cầu Cầu không ai muốn.

Có rất nhiều buổi tối mùa hè như vậy, dưới ánh trăng và vài cơn gió hạ thổi qua, Kiều Tích ngồi trên băng ghế dài ôm Cầu Cầu nghe hết cả một bài khóa tiếng Anh.

Kỳ thực... cô cũng đã phải nín nhịn rất nhiều lời muốn nói.

Phòng ở lúc trước bị bán đi, công ty của bố bị sang tên, còn cả khoản bồi thường của người tài xế kia... Làm sao lại không có tiền cơ chứ?

Cô thật sự rất muốn tiếp tục học đàn piano.

Đáng tiếc là, đàn piano của cô cũng bị bán mất rồi.

Kiều Tích không phải là không có hỏi qua, thế nhưng mỗi khi cô hỏi, đều sẽ chỉ nhận được câu nói thế này từ các bác các chú "Mọi người giữ giúp cháu, chờ đến khi cháu lên đại học sẽ đưa lại cho cháu."

Sau đó, bà nội cũng bởi vì chuyện này mà cãi nhau cùng các bác các chú, bọn họ lúc này lại thay đổi lý do thoái thác-----

"Cháu gái của mẹ đi học, ăn mặc đi lại thì tiền ở đâu ra? Sau này lên đại học rồi ra ngoài đi làm rồi cưới xin thì không cần tiền chắc? Mẹ thật sự nghĩ là bố nó để lại cho nó rất nhiều tiền sao? Bọn con còn chưa đòi lại nó tiền bọn con nuôi nó đâu đấy!"

Bà nội bị tức đến mức phải vào viện.

Trước giường bệnh, bà nội lặng lẽ chảy nước mắt, "Đều là bà nội không tốt... Bà nội già rồi, không quản được bọn họ."

Lại sau đó, Kiều Tích liền không bao giờ nhắc lại chuyện tiền nong đó trước mặt những người kia nữa, con người cũng dần dần ít nói trầm mặc hơn.

Rất nhiều lời nói, cô chỉ có thể để trong lòng, không dám nói ra với ai, những lúc thật sự không chịu nổi nữa cô liền nói vài câu tâm sự với Cầu Cầu.

Cái gì cũng nghe không hiểu, đây chỗ tốt nhất của Cầu Cầu.


Cho dù có nói nhiều hơn mấy câu thì Kiều Tích cũng không sợ những chuyện không vui của mình sẽ bị lây sang nó.

Kiều Tích mỗi ngày đều đem phân nửa bánh ăn sáng của mình cho Cầu Cầu khiến Cầu Cầu càng lớn càng đẹp ra, bộ lông sáng bóng, không có gầy gò khô quắt như lúc bé nữa.

Cầu Cầu lớn hơn, liền có người để ý tới nó, muốn mang nó về nhà nuôi.

Ai ngờ nó lại cứ cắn ống quần của Kiều Tích không chịu buông, bác gái cả thấy thế liền vui mừng ra mặt nói: "Con Xuyến Xuyến này cho nhà chúng tôi đi, vừa khéo có thể để nó trông tiệm."

Lúc Minh Tuấn tìm được Kiều Tích, cô lúc này đang đến lượt phải ở nhà chú nhỏ.

Cô vốn muốn nhìn mặt Cầu Cầu một lần trước khi đi, thế nhưng một lần kia, ngay cả chào tạm biệt nó cô không thể, Cầu Cầu đã phải đợi rất lâu rồi.

Nhìn hai người chủ tớ một người một chó trước mặt bởi vì được gặp lại nhau mà lệ nóng quanh tròng, Minh Ngật nhịn không được mở miệng-----

"Thích nhiều đến thế à?"

Nếu như thích con chó này đến thế thì tại sao không nói với anh sớm hơn một chút?

Nói với anh sớm hơn một chút thì cũng không đến mức hiện tại mới đem nó trở về.

Câu hỏi của Minh Ngật khiến Kiều Tích nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc.

Cô ôm Cầu Cầu, liên tục hít vào thở ra vài cái, đợi đến khi xác định bản thân mình không có gì khác thường mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Minh Ngật, ánh mắt cảm kích nhưng trong giọng nói lại mang thêm một chút nghi hoặc------

"Anh... làm thế nào mà mang nó về đây được?"

Anh trước tiên phải tìm được Cầu Cầu, sau đó thuyết phục gia đình bác cả giao Cầu Cầu cho anh, cuối cùng là mang nó từ Tây Kinh quay về Bắc Kinh... Kiều Tích thật sự không thể nghĩ ra là anh đã làm thế nào.

Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện: "Anh-----"

"Gâu gâu gâu! Gâu Gâu gâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui