Chương 25:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Mặc dù trước đó đã có chút hơi nghi ngờ Nhan Hạ vì cô ta hay dò xét riêng tư của cô, thế nhưng mãi đến vừa rồi khi nói mấy câu thử đối phương và nhận được câu trả lời thì cô rốt cuộc mới có cảm giác chắc chắn hoàn toàn.
Chắc chắn đối phương không có lòng tốt, không cần phải cùng với đối phương nói chuyện tử tế... Kiều Tích cảm giác như trút được gánh nặng.
Đợi đến cuối tuần, Kiều Tích vừa mới trở lại Minh gia thì đã cùng Uyển Uyển được Chúc Tâm Âm lái xe đưa ra ngoài.
Chúc Tâm Âm cười dịu dàng: "Buổi tiệc tối của cháu không phải là vào cuối tuần sau sao? MC thì sao lại không có một bộ váy áo để mặc chứ đúng không?"
Kiều Tích ngẩn người.
Thật ra thì ban tổ chức cũng cung cấp cho mỗi người MC một bộ trang phục để mặc hôm đó, nhưng mà... những bộ trang phục đó đã được rất nhiều người mặc qua, có thể coi như là "Di vật thời Thanh" vậy, kiểu dáng cũng không biết là từ đời nào nữa.
Nhưng vì kinh phí trường cho có hạn, họa tiết và hoa văn trên trang phục cũng là kiểu phổ biến hiện đại thế nên cho dù có muốn làm thành phong cách vintage cũng không được.
MC nam thì bình thường vì họ đối với trang phục cũng không yêu cầu quá cao.
Còn Quý Dung Dung thì ngược lại, qua mấy ngày làm việc cùng nhau, cô nàng có vẻ rất thích Kiều Tích nên đã hẹn cô cuối tuần này đi dạo phố chọn quần áo để mặc hôm làm MC.
Học ở trường Trung học phụ thuộc một thời dài như vậy rồi, mưa dầm thấm đất, đến hôm nay Kiều Tích đã có thể nhận ra rất nhiều nhãn hiệu xa xỉ cao cấp.
Mặc dù mọi người thường ngày cũng đều mặc đồng phục học sinh, thế nhưng Kiều Tích có thể nhận ra, Quý Dung Dung chân đi giày Tod's (*), tay đeo đồng hồ Longines(**).
(*) (**) hai hãng giày dép và đồng hồ cao cấp.
... Đi dạo phố với cô?
Kiều Tích không chút nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị của Quý Dung Dung.
Đương nhiên, giờ khắc này, ngồi ở trên xe của bác gái Chúc, Kiều Tích cũng có áp lực tâm lý rất lớn.
Cô biết hiện tại mỗi tháng đều tiêu tốn một khoản rất lớn, có lẽ là số tiền ấy đối với Minh gia không thấm vào đâu, nhưng cô lại không thể yên tâm thoải mái mà cứ tiếp nhận mãi như vậy.
Sinh hoạt phí và học phí thì cô không thể không nhận, nhưng những loại trang phục không cần thiết mấy như này thì có thể bỏ qua liền bỏ qua đi.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tích mở miệng thăm dò: "Bác Chúc, trong trường cũng có cung cấp trang phục rồi... Hơn nữa cháu cũng đã thử qua một bộ, cô giáo ở ban nghệ thuật cũng giúp cháu sửa nhỏ lại một chút rồi."
Đương nhiên, không đợi Chúc Tâm Âm phải lên tiếng, Uyển Uyển ngồi kia đã tự động ríu ra ríu rít rồi-----
"Ôi trời, chị Tiểu Kiều, chị không nên tự mình đa tình! Cũng không phải là đặc biệt mua vì chị, là mẹ em muốn mua quần áo cho em, thuận tiện đưa chị tới thôi! Chị chỉ là dính chút hào quang của em thôi đó!"
Nhìn khuôn mặt với gò má hơi phình ra trước mặt này, thoạt nhìn giống như một con sóc con vậy, Kiều Tích nhìn mà không nhịn được đỏ hoe hai viền mắt.
... Cô biết, Uyển Uyển là vì sợ cô tự ái nên mới cố ý nói ra như vậy.
Kiều Tích cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hít mũi một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Chị biết rồi... Chị chỉ là được dính ánh hào quang của em thôi."
Chỉ là, tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Uyển Uyển đến nửa bộ quần áo cũng chưa chọn được đã trực tiếp đi vào cửa hàng Donna Karan (*) chọn lễ phục cho Kiều Tích.
(*) thương hiệu thời trang cao cấp.
Ánh mắt của Chúc Tâm Âm cực tốt, bà lấy ra vài bộ váy đưa cho Kiều Tích đi thử, mỗi một bộ đều có hiệu quả vô cùng tốt, bà hỏi cô gái nhỏ thích bộ nào nhất, cô gái nhỏ lại không trực tiếp nói ra mà cứ do do dự dự mãi không nói, tỏ vẻ như mình không quá thích bộ nào hết.
Vừa thấy Kiều Tích như vậy, Chúc Tâm Âm không cần suy nghĩ cũng đoán được, cô gái nhỏ hơn phân nửa là ngại giá quá đắt rồi.
Bà suy nghĩ một chút, sau đó liền chỉ vào chiếc váy dài màu xanh da trời mà Kiều Tích vừa thử xong, "Lấy cái này đi, màu sắc tuy hơi cổ điển, nhưng mà rất phù hợp với tiệc tối, cháu mặc màu này mới tạo được điểm nhấn, hơn nữa màu này mặc lên cũng rất tôn da."
Đợi đến khi Kiều Tích thay lại trang phục của mình xong, Chúc Tâm Âm liền cười híp mắt hỏi các cô: "Hai đứa bây giờ muốn đi ăn cái gì đó hay là còn muốn đi đâu chơi nữa?"
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, Uyển Uyển giơ tay đề nghị: "Con nghĩ nên đi ăn gì đó nhẹ nhẹ, sau đó thì đi xem phim!"
"Được rồi, hai đứa tự thương lượng với nhau đi." Chúc Tâm Âm lấy tấm thẻ từ trong ví ra đưa cho Kiều Tích, "Bác còn có chút việc, Tích Tích, cháu dẫn em đi chơi nhé, chơi xong rồi về nhà sớm một chút."
Tuy rằng Chúc Tâm Âm rất yên tâm về Kiều Tích, biết rằng có cô ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả, thế nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là hai đứa nhỏ, vì vậy trước khi đi bà lại dặn thêm: "Nếu chơi quá 8 giờ thì nhớ gọi điện thoại bảo anh con tới đón hai đứa nhé, nghe thấy chưa?"
Uyển Uyển đang một lòng muốn cất cánh bay lên trời, lúc này đương nhiên là không nhịn được mà càu nhàu mấy câu: "Biết rồi, biết rồi mà!"
Chúc Tâm Âm oán trách vỗ vỗ đầu con gái, lúc này mới xoay người rời đi.
Chờ Chúc Tâm Âm đi khỏi, Uyển Uyển lập tức cất cánh, lôi kéo Kiều Tích đến cửa hàng bánh ngọt, sau đó còn chụp ảnh đăng lên Wechat.
Đăng xong rồi vẫn không yên tĩnh, tiểu nha đầu này lại còn đòi hỏi, bắt Kiều Tích lên Wechat like ảnh mới chịu cơ.
Kiều Tích bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, một lát nữa sẽ lên like cho em."
"Đừng mà đừng mà! Hiện tại luôn đi!" Nói xong liền cầm điện thoại Kiều Tích để trên bàn lên, "Để em tự like vậy."
Kiều Tích cười cười: "Tùy em."
Nhanh chóng cho mình thêm 1 like, Minh Uyển lại thuận tay lướt Wechat của Kiều Tích.
Thấy tấm ảnh đầu chó vạn năm bất biến kia, Minh Uyển có chút bất mãn lầm bầm: "Sao chị lại không đăng ảnh lên Wechat vậy?"
Kiều Tích suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: "Mỗi ngày đều không có gì thú vị có thể đăng cả."
Lẽ nào mỗi ngày cô đều phát định vị nói rằng mình đang ở trên thư viện à?
Đang nói, Minh Uyển đột nhiên kinh ngạc kêu "Ơ" một tiếng, "... Chị sao lại có Wechat của chị Tiểu Hạ vậy?"
Kiều Tích ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, chính là tuy rằng đã kéo cô ta vào danh sách đen thế nhưng ảnh mà cô ta đã like của cô vẫn sẽ hiện lên ID của cô ta.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tích liền thuật lại đơn giản chuyện tình liên quan đến Nhan Hạ cho Uyển Uyển nghe.
Nghe cô nói xong, Uyển Uyển lập tức xua tay thanh minh: "Em không có đem Wechat của chị cho chị ấy!:
"Chị biết."
Dựa trên sự hiểu biết của cô về Uyển Uyển, nếu như cô bé mà cho Nhan Hạ Wechat của cô thì đã sớm thông báo với cô rồi.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tích vẫn là mở miệng hỏi: "Cô ta... trước kia từng ở nhà em rất lâu sao?"
Cô cũng không phải quá tò mò về Nhan Hạ, mà chỉ là muốn biết vì sao cô ta lại đối với cô ân cần tốt bụng như thế thôi.
Nghe cô hỏi vậy, Minh Uyển suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Sau khi bố mẹ chị ấy qua đời thì chị ấy liền ở nhà em, ở có 2-3 năm thôi."
Dừng một chút, Minh Uyển tiếp tục nói: "Chỉ là năm ngoái... buổi tối hôm trước vẫn còn rất tốt đẹp, chẳng hiểu sao sáng hôm sau chị ấy lại đột nhiên rời khỏi nhà chúng em------ "
Muốn nói là dọn đi cũng không thích hợp, bởi vì đồ dùng của Nhan Hạ hầu như đều để lại Minh gia.
Uyển Uyển gãi đầu một cái, hiển nhiên cũng là rất khó hiểu-----
"Em còn chưa nhìn thấy chị ấy, chị ấy đã đi rồi, lúc sau có nói là đột nhiên phải đi du học, cũng sẽ không trở về, đến đồ đạc của chị ấy cũng đều là mẹ em bảo người đóng gói rồi gửi cho chị ấy."
Kiều Tích "À" một tiếng.
Hóa ra... là bị Minh gia đuổi ra ngoài.
Minh Uyển uống một ngụm nước trái cây, sau đó nói: "Sau khi chị ấy đi mẹ em sẽ không cho phép em nói đến người này nữa, nhắc đến chị ấy là mẹ em lại tức giận... Chị cũng đừng nhắc tới nhé."
***
Hai cô gái nhỏ xem phim xong đi ra ngoài, lúc này đã gần 9 giờ.
Trước khi chiếu phim Minh Uyển đã nhắn tin cho anh trai nhà mình, nói cho anh biết địa điểm rạp chiếu phim và thời gian kết thúc, bảo anh đến đón hai người.
Lúc hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim, Minh Ngật đã đứng chờ ở đó rồi.
Có lẽ là bởi vì ở nhà đi nên anh không mặc đồng phục học sinh mà mặc áo hoodie và quần sooc đến đầu gối.
Thiếu niên với thân hình cao ráo thon dài đứng trong đại sảnh rạp chiếu phim, dựa lưng vào cột đá cẩm thạch, đầu hơi rũ xuống, môi mím rất chặt, cúi đầu không biết nhìn cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...