PS: bài hát trên là bài Down by the salley Garden mà Tích Tích hát đó.
Chương 24 (2/2):
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Ăn cơm tối xong, lại cùng Minh lão gia tử nói chuyện một lúc nữa, lúc Kiều Tích trở về phòng mình đã là hơn 9 giờ.
Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn, được gửi từ mấy tiếng trước rồi.
Kiều Tích mở ra xem, mấy tin nhắn này đều đến từ người tên là Nhan Hạ kia.
Đương nhiên, đối phương cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ là gửi cho cô mấy cái icon và mấy tus trên Weibo, cuối cùng còn chốt lại một câu----
"Cảm thấy mấy tus này rất buồn cười, cho nên muốn chia sẻ với cậu."
Kiều Tích suy nghĩ một chút, cũng gửi lại cho cô ấy một icon mặt cười.
Đối phương hình như lúc nào cũng online vậy, chỉ mới 2 giây đã có tin nhắn trả lời rồi: "Cậu bận việc gì đó? Sao lại không để ý đến tớ?"
Trực giác của con gái vô cùng nhạy cảm, dù cho hai người chỉ mới nói chuyện với nhau trên mạng như thế này thôi, thế nhưng Kiều Tích vẫn có thể cảm giác được, đối phương có dục vọng muốn thăm dò, tọc mạch chuyện của cô.
Kiều Tích cũng có sự tin tưởng chưa từng có, loại giác quan thứ sáu này của cô, cũng không phải là ảo giác.
Có thể là bởi vì... đối phương lo lắng.
Kiều Tích cảm thấy như vậy.
Nếu như cô cũng giống Nhan Hạ, có được một người bạn trai như vậy, có lẽ cô cũng sẽ lo được lo mất như thế thôi.
Không chờ Kiều Tích trả lời lại, đối phương đã nhanh chóng gửi tới một tin mới-----
"Trong nước bây giờ là buổi tối phải không? Tớ bây giờ còn đang đi học, thật là nhàm chán ~ "
Kiều Tích nhanh chóng trả lời lại: "Cậu tốt nhất là đi học đi, tớ không cùng cậu nói chuyện nữa, tránh cậu phân tâm."
Nói xong liền cất điện thoại vào trong ngăn kéo.
Chỉ là, tuy rằng cùng Nhan Hạ nói chuyện không quá lâu nhưng cũng không tránh được việc khiến Kiều Tích suy nghĩ nhiều, trạng thái ngày hôm sau của cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mà càng thêm hỏng bét chính là, bởi vì hôm qua đều suy nghĩ miên man nên cô không chuẩn bị bài ngày hôm nay.
Kiều Tích rất có thiên phú trong việc học ngôn ngữ, trời sinh có sự biểu đạt hạng nhất, bởi vậy nên dù mới bắt đầu không bằng người khác nhưng bằng vào nỗ lực và thiên phú hơn người cô vẫn trở thành học trò cưng của giáo viên môn tiếng Pháp.
Nhưng hôm nay đi học, lúc giáo viên gọi cô dậy trả lời câu hỏi, cô lại không trả lời được.
Giáo viên rất rộng lượng khoan dung, cũng biết khóa học này chỉ là để cho học sinh học hỏi thêm một chút kiến thức thôi, có thể học giỏi đã là kinh hỉ rồi.
Thế mà Kiều Tích lại vừa học giỏi vừa nghiêm túc nỗ lực, vì vậy thỉnh thoảng có một lần thất thường cũng thật sự không tính là gì hết.
Người thật sự tự trách chính là Kiều Tích.
Không chỉ tiếng Pháp, Kiều Tích còn phát hiện, đã hơn 1 tuần nay, cô cũng chỉ có thể làm theo từng bước một trong tiết lập trình, hoàn toàn không thể theo kịp tiến độ của các bạn.
Kiều Tích biết, cô biết mình bị như vậy là bởi vì cái gì.
Cô... chắc là đã thích một người.
Anh đối với cô tốt một chút, cô liền nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man, lo được lo mất.
Thế nhưng nhờ người khác nói, Kiều Tích mới biết được, anh đối xử tử tế với cô, thế nhưng cũng không phải chỉ với mình cô.
Nói chính xác hơn, anh đối tốt với cô, không phải bởi vì cô là ai.
Nếu đổi lại bất kỳ người nào khác ở nhà anh, anh cũng sẽ dùng thái độ như vậy để đối xử, không khác biệt.
Huống chi... Nhớ tới tối hôm qua, Kiều Tích lại không nhịn được cắn chặt môi.
Huống chi, anh cũng đã bắt đầu ghét cô rồi.
Kiều Tích lại không nhịn được nghĩ tới câu chuyện đã từng kể cho Thịnh Tử Du nghe.
Người đốn củi làm sao có thể trở thành người chăn dê được chứ?
Những bạn học khác trong trường này, ai cũng có tư cách mông lung ảo tưởng, ai cũng có tư cách đơn phương thầm mến một cách vô vọng, thế nhưng cô không được, cô là người duy nhất không có tư cách này.
***
Buổi trưa. Kiều Tích đi đến cửa hàng văn phòng phẩm ngoài cổng trường mua một quyển sổ nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Lúc Kiều Tích quay trở lại phòng học, bên trong cũng không có mấy người.
Cô ngồi trở lại chỗ của mình, mở quyển sổ ra, ở trang đầu tiên, viết một số "100" .
Ngay sau đó, cô suy nghĩ vài giây, rồi bắt đầu lần lượt viết----
"Nói tôi vừa dốt vừa không cố gắng, -5."
"Nói tiếng phổ thông của tôi không chuẩn, -5. "
Suy nghĩ một chút, Kiều Tích viết lại viết thêm x2 đằng sau dòng trên.
Anh nói hai lần.
"Lúc ăn cơm không ngồi cùng tôi, -5."
"Lúc rảnh không tới xem buổi tiệc tôi làm MC -5."
Kiều Tích nhìn thoáng qua, chỉ còn lại 75 điểm.
Người này đối với cô một chút cũng không tốt, cô không nên thích anh nữa, lại càng không nên bởi vì chuyện liên quan đến anh mà lãng phí thời gian và sức lực.
Chuyện duy nhất cô cần làm, chính là học tập thật giỏi.
Thịnh Tử Du phát hiện ra sự khác thường của cô, hỏi: "Tích Tích, cậu muốn đoạn tình tuyệt ái đăng cơ làm nữ hoàng sao?"
Kiều Tích rất nghiêm túc gật đầu, lần đầu tiên không có phản bác loại ý nghĩ kỳ quái của Thịnh Tử Du, "Đoạn tình tuyệt ái mới có thể thi đứng thứ nhất."
Đương nhiên, Nhan Hạ vẫn một mực tìm cô nói chuyện phiếm.
Kiều Tích thật ra vốn là không am hiểu cách từ chối người khác, thế nhưng đối mặt với Nhan Hạ thì, cô tự giác có được sự lãnh đạm luôn. Cô luôn luôn duy trì sự khách sáo, sau mỗi 1 ngày sẽ trả lời cô ấy bằng 2 tin nhắn, nhưng đối với cách đáp lại này của cô không hiểu sao đối phương vẫn tìm cách nói chuyện với cô không biết mệt.
Kiều Tích rất muốn cho người này ra khỏi đầu của mình và tốt nhất là cũng đừng liên quan đến người nào đó.
Vào ngày lớp Toán Olympic trả bài kiểm tra, Kiều Tích vốn là không muốn tới, cứ tưởng tượng đến việc mình chỉ làm được 9 điểm là cô lại thấy rất thất vọng về bản thân, nhưng dù cho không tình nguyện đến mấy thì cô vẫn quyết định đi, dù sao thì cô cũng muốn biết mình thiếu sót ở những đâu.
Kết quả là lúc trả bài, người cầm tập bài phát cho mọi người chính là Minh Ngật.
Mắt thấy các bạn khác đều đã nhận được bài kiểm tra của mình chỉ có trước mặt Kiều Tích là vẫn còn trống trơn.
Không biết qua bao lâu, Kiều Tích rốt cuộc nghe được tên của mình.
Cô là người thứ ba đếm ngược được gọi lên... Cô chỉ là được 9 điểm, cũng chỉ làm đúng 9 điểm.
Thành tích của cô cũng là thứ ba đếm ngược từ dưới lên.
Kiều Tích không biết là ngày đó cô rốt cuộc là làm sao mà nghe được hết tiết học nữa.
Trên thực tế, thầy giáo nói hơn nửa giờ, đến nửa câu cô cũng nghe lọt.
Lúc tan học, Minh Ngật như trước tìm được Kiều Tích ở hàng ghế cuối, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Ở lại một chút nữa."
Bài thi tổng cộng có 6 bài, thầy giáo nói nửa giờ cũng chỉ nói được 2 bài, 4 bài còn lại, Kiều Tích cũng chỉ biết làm được 1 câu hỏi nhỏ.
Đương nhiên, Minh Ngật hiểu rõ, một dạy một có thể so với thầy giáo giảng nhanh hơn nhiều, hơn nữa Kiều Tích lại thông minh, rất nhiều chỗ chỉ cần chỉ điểm một chút là được, không cần giảng sâu. Chỉ cần ở lại khoảng nửa giờ là có thể giảng hết cả 4 bài luôn.
Kiều Tích lặng lẽ thu dọn sách vở, thanh âm buồn buồn: "Không cần giảng cho em... Em sau này sẽ không tới nữa."
Minh Ngật nhịn không được nhíu mày, "Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Kiều Tích nhẹ nhàng cắn cắn môi, "Em không phải người của nhóm này, sau đó cũng sẽ không lãng phí thời gian của mình vào đây nữa."
Thật ra trước đó Kiều Tích cũng đã nghĩ rất kỹ, ở phương diện Toán Olympic này, cô không hề có nhiều thiên phú.
Cô cũng là người lo lắng cho con đường đi của mình, so với thi đua giành giải như này thì cố gắng để thi vào đại học có vẻ hợp lý hơn một chút.
Minh Ngật nhìn cô, thanh âm trầm thấp, "... Bởi vì điểm bài kiểm tra vừa rồi?"
Kiều Tích suy nghĩ một chút, không có thanh minh, thẳng thắn mà thành khẩn gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...