Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 22:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Trong hiệu thuốc nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

Minh Ngật lúc đầu vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chỉ là bản năng không muốn bị người khác phát hiện ra chuyện ngu xuẩn của mình là ăn quá no đến mức phải ra hiệu thuốc mua thuốc tiêu hóa.

Vì thế nên anh liền mở miệng tranh nói chuyện trước: "Em chào cô, bọn em tùy tiện đi dạo một chút."

Nói xong liền kéo Kiều Tích, xoay người muốn đi.

Cô Đỗ sắc mặt thay đổi liên tục, "Đứng lại cho cô!"

Kiều Tích nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Minh Ngật, gương mặt đã đỏ bừng lên như một trái cà chua lớn rồi.

Cô quả thực là khóc không ra nước mắt mà, lắp ba lắp bắp mở miệng giải thích: "Cô ơi, là anh ấy ăn-----"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi Kiều Tích đem từ "No quá" nói ra khỏi miệng, Minh Ngật đã chân tay nhanh nhẹn che miệng cô lại.

Nét mặt Minh Ngật vẫn là hết sức bình tĩnh, luôn duy trì được bộ dạng lãnh đạm thường ngày: "Đã nói là tùy tiện đi dạo rồi."

Nói xong liền kéo Kiều Tích muốn đi ra ngoài lần thứ hai.

Cô Đỗ lúc này đã hoàn toàn bốc lửa, lập tức liền quát lên một tiếng, "Em buông tay cho cô", sau đó liền đem Kiều Tích đang được Minh Ngật nắm tay kéo lại về phía mình.

Cô chỉ chỉ Minh Ngật, rất là nổi giận: "Em đứng đó đừng nhúc nhích!"

Nói xong liền kéo Kiều Tích đi sang một bên.


Bị quát như vậy, Minh Ngật cũng sửng sốt vài giây.

Ngày hôm nay làm sao vậy, thế nào mà hết một người lại một người... Minh Ngật phiền não xoay người dự định đi ra ngoài xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Và ngay trong khoảnh khắc quay người lại, một dòng chữ "Tránh thai khẩn cấp" to đùng được dán trên kệ tủ đập vào mắt Minh Ngật.

***

Cô Đỗ cố gắng dùng hết sự dịu dàng chân thành của mình nói chuyện với Kiều Tích------

"Kiều Tích, em đừng sợ, em cứ nói với cô đi, có phải là cậu ta bắt ép em không? Em yên tâm, ở đây chỉ có hai chúng ta, em cứ việc nói!"

Kiều Tích quả thực là muốn khóc cũng không được mà: "Cô ơi, không phải như thế đâu...."

Cô Đỗ ngẩn người, "Là em tự nguyện?"

Vừa nói xong, chính cô cũng phát hiện ra suy đoán này rất có lý.

Hai người trẻ tuổi đứng chung một chỗ thực ra trông vô cùng xứng đôi đẹp mắt, không không không...

Cô Đỗ nỗ lực quẳng loại suy nghĩ đáng xấu hổ đang hiện ra trong đầu mình đi, đây là phạm tội đó!

Cô Đỗ lại một lần nữa làm giọng nói của mình trở nên chân thành nghiêm túc: "Dù cho em tự nguyện cũng không được! Với tuổi hiện nay của các em, một chút nhận thức cũng không có, bị con trai dỗ ngọt hai ba câu là đã ngu ngốc tin tưởng rồi, em cứ nói với cô đi, có phải là-----"

Lời nói của cô Đỗ hơi ngừng lại, Kiều Tích cảm giác được cặp sách phía sau lưng mình bị ai đó dùng lực kéo.

Cô quay đầu nhìn, đứng ở phía sau chính là Minh Ngật.

Minh Ngật kéo cô gái nhỏ đến bên cạnh mình, sau đó liền đưa ví tiền của mình cho cô, đưa tay chỉ cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, "Đi mua giúp anh chai nước."


Hả?

Kiều Tích nhìn anh, lại nhìn cô Đỗ trước mặt, ngơ ngác nói: "Thế nhưng-------"

"Anh khát nước." Minh Ngật cắt đứt lời nói của cô, giọng điệu thúc giục cô,"Đi nhanh đi."

"À... " Kiều Tích đáp ứng một tiếng, sau đó cẩn thận đi từng bước đến cửa hàng tiện lợi.

Chờ thấy Kiều Tích đi xa rồi, Minh Ngật mới giải thích cùng cô Đỗ: "Thưa cô, Kiều Tích là em họ của em."

Lời vừa nói ra, cô Đỗ trợn to hai mắt, kinh ngạc đến mức ngay cả một tiếng cũng không nói ra được, vẻ mặt lúc này mang đầy vẻ không thể tin tưởng, "Vậy mà còn..."

Minh Ngật giơ một tay lên che trán, sau đó quay sang một bên, liên tục hít vào thở ra vài lần, "... Em có chút cảm nắng, thế nên bảo cô ấy cùng em đi mua thuốc."

"Bị cảm nắng?" Cô Đỗ nghi ngờ nhìn Minh Ngật trước mặt, "Cô thấy em thoạt nhìn không hề giống bị cảm nắng đâu, em gạt cô à?"

Minh Ngật nhún nhún vai, "Cô nếu như không tin tưởng em thì em cũng không biết nói thế nào nữa."

Cô Đỗ: "..."

Cô nhíu mày một hồi: "Vừa rồi Kiều Tích muốn nói gì đó sao em lại không cho con bé nói? Nếu như thật sự là mua thuốc cảm nắng thì em chột dạ cái gì?"

Minh Ngật: "Em không chột dạ."

Cô Đỗ cười nhạt: "Em còn che miệng con bé, đấy không phải chột dạ thì là cái gì?"

Minh Ngật lại quay mặt sang một bên, giọng nói rất không kiên nhẫn, "Nếu cô không tin em thì em cũng không nói được gì nữa."


"Em không nói thật đúng không?" Cô Đỗ nói chuyện với anh một lúc mà tích được một bụng lửa giận, lúc này liền trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nói, "Được rồi, vậy chờ cô hỏi qua Kiều Tích trước rồi sẽ lại đến xử lý em!"

Minh Ngật nhíu nhíu mày, vươn cánh tay ngăn cản cô Đỗ đang muốn xoay người đi tìm Kiều Tích hỏi chuyện, tâm trạng anh thoạt nhìn rất không tốt, giọng nói lại càng không được tốt hơn----

"Cô ấy thì biết cái gì chứ? Đừng hỏi cô ấy."

Cô gái nhỏ nhà anh mới bao lớn chứ?

Vẫn còn đang ở độ tuổi không hiểu biết nhiều, mang loại chuyện này đi hỏi cô, cô Đỗ này rốt cuộc là suy nghĩ thế nào vậy? Trong người không có kiến thức à?

Cô Đỗ ngẩn người, một giây sau liền hướng về phía sau đầu Minh Ngật gõ một cái, "Thế sao em không nói với cô hả?"

Lại qua vài giây, cô Đỗ rốt cục cũng đè nén lại tâm tình của mình: "Em nói thật với cô nhanh, hai người các em rốt cuộc đến tiệm thuốc làm gì?"

Minh Ngật: "..."

Cô Đỗ: "Nói!"

Minh Ngật không chịu được mà nghiêng mặt sang một bên, nhịn cả buổi trời cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà mở miệng nói ra----

"Ăn no quá, đến mua thuốc tiêu hóa... Mới vừa từ trạm y tế ra, không tin cô đi hỏi xem."

"Thật không?" Cô Đỗ vẫn có chút không tin, thế nhưng cô nhìn Minh Ngật một hồi lại cảm thấy bộ dáng của anh không giống giả vờ, "Thật sự ăn no quá sao lại không nói sớm chứ, em mang gánh nặng thần tượng nặng lắm đúng không?"

***

Người mua hàng trong cửa hàng tiện lợi này có chút đông, Kiều Tích lấy từ trong tủ lạnh một chai nước, sau đó đi ra xếp sau đội ngũ xếp hàng phía trước đợi thanh toán.

Đợi vài phút, những người trước mặt thanh toán xong rời đi, Kiều Tích tiến lên đem chai nước cầm trong tay đặt lên quầy, "Một chai nước."

Lời chưa dứt đã nghe thấy một tiếng "Ba", một chai sữa từ trên trời rơi xuống cạnh chai nước, giọng nói của Minh Ngật vang lên: "Thanh toán chung luôn."

Nhìn thấy anh, Kiều Tích có chút bất ngờ, " A.... cô giáo đâu?"

Minh Ngật chỉ chỉ quầy thu ngân, nhắc nhở cô: "Trả tiền."


"À à." Kiều Tích nhanh chóng phản ứng, móc ví tiền ra.

Nhìn bao bì dễ thương bên ngoài chai sữa, Kiều Tích không nhịn được thầm nghĩ------

Người lớn như vậy rồi mà vẫn thích uống sữa của trẻ con a.

Cất tiền được trả lại xong, Kiều Tích xoay người, đưa ví tiền và chai nước cho Minh Ngật.

Minh Ngật đã cầm chai sữa vừa mua mở nắp ra, sau đó đưa cho cô.

Kiều Tích: "???"

Thấy cô chậm chạp không cầm lấy, Minh Ngật trực tiếp đưa chai sữa lên miệng cô, "Uống đi."

"... Em tự uống được." Kiều Tích lặng lẽ nhận lấy chai sữa.

Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Kiều Tích nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy cô Đỗ, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.

Cô len lén nhìn Minh Ngật, thấy anh cũng không hề có ý muốn giải thích với cô, nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi trước: "Vừa nãy... anh và cô Đỗ... nói cái gì đó?"

Dòng chữ to đùng "Thuốc tránh thai khẩn cấp" ở ghi trên quầy hàng... Chỉ cần nghĩ lại một chút thôi cũng khiến Kiều Tích hít thở không thông.

Nghĩ đến đây, Kiều Tích có chút lo lắng, không nhịn được lại hỏi thêm một lần nữa: "Hai người nói cái gì đó?"

Cũng không biết anh có giải thích rõ ràng hay không nữa.

Minh Ngật nhíu nhíu mày, "Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì."

Sự việc ngày hôm nay coi như cho qua đi, chẳng lẽ còn bắt anh phải giải thích với cô gái nhỏ này thuốc tránh thai khẩn cấp có ý nghĩa gì hay sao?

Chỉ là chuyện này cũng không hoàn toàn có thể cho qua đi được.

Cô Đỗ vẫn có chút không yên lòng, nhìn Minh Ngật có chút hoài nghi, hoài nghi anh là một người có khả năng hại đời em họ mình, thế nên bảo anh ngày mai mời người nhà đến trường học gặp mặt nói chuyện với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui