Chương 21:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Minh Uyển gập quyển sách lại trả cho anh trai nhà mình, "Anh... vẽ nhiều rùa như vậy để làm gì vậy?"
Minh Ngật đưa tay nhận lấy quyển sổ kia, không nói chuyện, tâm tình thoạt nhìn cũng không được tốt lắm.
Suy nghĩ một chút, Minh Uyển đưa tay đẩy vai anh, không nhịn được nói: "Anh làm gì mà dữ với chị Tiểu Kiều thế? Anh không biết tính chị ấy như thế nào sao... "
Chúc Tâm Âm vẫn thường nói, một trai một gái nhà mình, chỉ số thông minh của em gái đều cho anh trai hết, còn cảm xúc của anh trai thì lại dành cho em gái hết.
Ở phương diện học tập, Uyển Uyển luôn khiến cho hai vị phụ huynh đau hết cả đầu, thế nhưng về phương diện đối nhân xử thế thì Chúc Tâm Âm lại chưa bao giờ phải lo lắng quá cả.
Nghĩ tới nghĩ lui Minh Uyển vẫn cảm thấy anh mình vừa rồi hơi quá đáng, lập tức nhịn không được mà lầm bầm-----
"Anh bình thường nói em còn không tính, dù cho anh có mắng em thì cũng là vì tốt cho em... Thế nhưng chị Tiểu Kiều, chị ấy vốn không quá tự tin, anh còn nói chị ấy dốt, chị ấy nhất định sẽ buồn chết mất! Chẳng lẽ anh cho rằng ngoài anh thông minh ra thì những người còn lại đều là dốt hết à?"
Minh Ngật nhíu nhíu mày, sửa lại cho đúng: "Không chỉ dốt, là vừa dốt vừa không cố gắng."
Minh Uyển cảm thấy mình cũng bị làm cho tức chết rồi: "Vậy anh biết chị ấy dốt mà còn gọi chị ấy lên bảng làm để khiến chị ấy mất mặt à?"
Minh Ngật nghĩ, suy nghĩ của mấy cô gái này, quả thực là không thể hiểu nổi.
Anh gọi Kiều Tích lên bảng làm bài tập, đương nhiên là muốn nhìn xem cô có phát hiện ra tài liệu bị sai không.
Kết quả là chẳng được việc gì, cô không động não suy nghĩ mà chép lại đáp án lên bảng mà còn nói lý nữa?
Lại còn mất mặt?
Minh Ngật hơi cười lạnh nói: "Biết xấu hổ sau đó sẽ dũng cảm lên." ???
Minh Uyển quả thực không còn gì để nói nữa rồi, cô bé dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn anh trai nhà mình, "Thứ cho em nói thẳng, em nghĩ anh có khả năng có bệnh đấy."
Nói xong liền cầm túi bánh ngọt vốn dĩ muốn đưa cho anh chạy đi luôn.
Bị người ta bỏ lại một mình, Minh Ngật suy tư 2 giây-----
Anh có bệnh sao?
Xin lỗi, anh không cảm thấy nhé.
***
Cùng lúc đó, trong KTX, Thịnh Tử Du đang vô cùng có lệ mà an ủi Kiều Tích----
"Không sao đâu, lần sau thi tốt là được rồi."
Chỉ là, Thịnh Tử Du rất không hiểu nổi những... suy nghĩ của mấy học bá này thế nên cô không thể nào an ủi được hẳn hoi rồi.
Thi không tốt sẽ khóc... Nếu như thế thì chẳng phải cô vĩnh viễn sẽ không làm được một tiểu công chúa vui vui vẻ vẻ sao?
Lâm Nhiễm Nhiễm ngồi một bên thật sự là không thể nghe nổi nữa rồi, nhịn không được mở miệng nói: "Cậu là cậu, Kiều Tích là Kiều Tích, không nên so sánh cô ấy cùng cậu chứ?"
"Vậy cũng được." Thịnh Tử Du gật đầu, cực kỳ thành thật mà nói, "Tớ thi kém nhất cũng được tận 32 điểm lận, chưa bao giờ được 9 điểm cả."
"Không không không, " Thịnh Tử Du rất nghiêm túc mà sửa lại lời nói của mình cho đúng, "Tích Tích nói là cô ấy chỉ làm được bài 9 điểm, vẫn chưa biết có làm đúng không mà... Cho nên là có khả năng còn không được đến 9 điểm đâu!"
Lời này vừa nói ra, Kiều Tích vốn chỉ gục xuống bàn sụt sịt vài cái trong nháy mắt liền "Oa" một tiếng khóc to lên.
Lâm Nhiễm Nhiễm chỉ làm thấy da đầu mình như bị kéo căng hết cỡ ra luôn rồi, ngay lập tức trừng mắt nhìn Thịnh Tử Du, "Cậu im miệng lại!"
Thịnh Tử Du vẫn không phục mà còn lẩm bẩm: "... Tớ cũng đâu có nói sai đâu."
Nhưng mà thấy Tích Tích khóc thương tâm quá, Thịnh Tử Du vẫn là không nhịn được vỗ vỗ đầu cô, "Đừng buồn quá, sữa da kép (*)này cho cậu ăn đó... Tớ vốn là muốn giữ lại cho mình ăn."
(*) Sữa da kép: Double skin milk-Sữa da kép là món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó lần đầu tiên được phát minh ở Thuận Đức, Quảng Đông. Nó là sữa trứng mịn mượt giống như panna cotta, với hai lớp vỏ. Da đầu tiên được hình thành trong quá trình làm mát sữa luộc và thứ hai khi làm mát sữa trứng đã nấu chín.
Kiều Tích hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu: "... Tớ sau này sẽ không đi học lớp Toán Olympic nữa."
"Hả?" Thịnh Tử Du hoảng sợ, "Tích Tích cậu không nên vì một lần đả kích này mà mất đi lòng tin.... Cậu xem tớ chịu đựng nhiều đả kích như vậy rồi mà vẫn có thể khỏe mạnh lớn lên a!"
Kiều Tích nhẹ nhàng lắc đầu, "Tớ nghiêm túc."
Lúc trước còn ở Tây Kinh không phải là cô chưa từng suy nghĩ đến sẽ đi theo con đường thi đua học tập này.
Nhưng mà nếu con đường này cô không đi được thì sao?
Cô biết mình không phải là một người có thiên phú.
Nếu như tham gia cuộc thi không lọt top trên thì sẽ không thể tiếp tục đi thi các cuộc thi cấp cao hơn nữa, cô cũng sẽ không có cơ hội được cử đi học.
Không có cơ hội được cử đi học, lại hoang phí mất thời gian học tập thi vào đại học, không thi nổi vào trường top đầu hơn nữa cô cũng không có đủ kinh phí để đi du học.
Đối với Kiều Tích mà nói, nếu lựa chọn con đường thi đua này, sau đó lại thất bại không dậy được thì lúc đó cô hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi.
Trong lòng Kiều Tích rất rõ ràng, sau khi bố qua đời, cô đã mất đi quyền lợi được làm gì đó bốc đồng rồi.
Cô không dám mạo hiểm như vậy.
Thấy cô có thái độ kiên quyết như vậy, Lâm Nhiễm Nhiễm cũng đi tới vỗ vỗ vai cô an ủi: "Không đi thì không đi, trước tiên thả lỏng vài ngày cũng tốt mà. Dù sao bọn mình cũng mới lớp 10, sau này nếu cậu muốn học nữa thì cũng không phải quá muộn."
***
Trưa ngày hôm sau, lúc tan học, Kiều Tích đi đến phòng nghệ thuật phỏng vấn làm MC.
Thịnh Tử Du cũng lôi kéo Lâm Nhiễm Nhiễm cùng đi với cô.
Đến nơi Thịnh Tủ Du không vào, cứ lấm la lấm lét canh giữ ngoài cửa, "Tớ ở đây chờ Giang Nhã Đồng kia tới!"
Lâm Nhiễm Nhiễm không hiểu, nghi hoặc nói: "Giang Nhã Đồng có nói cô ta muốn làm MC sao?"
"Chưa nói, tớ đoán thôi." Thịnh Tử Du vừa dáo dác thăm dò vừa ranh ma mở miệng, "Cô ta luôn luôn xuất hiện trong phạm vi bán kính 10m quanh Kiều Tích để tranh giành danh tiếng, đồng thời cũng luôn luôn thất bại."
Kiều Tích: "..."
Lâm Nhiễm Nhiễm: "..."
Chỉ là, lần này Thịnh Tử Du lại đoán sai rồi.
Bởi vì đến khi Kiều Tích phỏng vấn xong cũng không thấy Giang Nhã Đồng xuất hiện.
Bình tĩnh mà xem xét thì, Kiều Tích chưa từng có bất cứ kinh nghiệm làm MC nào cả, bình thường cũng hướng nội nói ít, giáo viên nghệ thuật đối với cô cũng không hài lòng lắm.
Nhưng may mà hình tượng Kiều Tích rất tốt, một bữa tiệc tối nửa giờ, tổng cộng có 4 MC, 3 người khác đều là người thông minh, nhanh mồm nhanh miệng, cho dù có cho thêm một bình hoa vào thì cũng không sao.
Chờ Kiều Tích ra khỏi phòng phỏng vấn, Thịnh Tử Du liền lôi kéo cô và Lâm Nhiễm Nhiễm hỏa tốc chạy xuống căn tin-----
"Chúng ta chạy nhanh lên một chút! Chậm một chút thì bạn học Giang sẽ không gặp được chúng ta đâu!"
Chỉ là, chờ đến khi 3 người chạy đến căn tin, Thịnh Tử Du rướn người rướn cổ nhìn quanh mấy vòng cũng không nhìn thấy bạn học Giang đâu cả, lúc này cực kỳ thất vọng thở dài một hơi.
Kiều Tích kéo áo Thịnh Tử Du: "Chúng ta ăn nhanh một chút nào, ăn xong trở về lớp còn có thể nghỉ ngơi một chút."
Đang nói, bên cạnh Kiều Tích đột nhiên truyền đến một tiếng "Cạch", một đĩa cơm được đặt trên mặt bàn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhận ra đó là Minh Ngật.
Kiều Tích vẫn nhớ đến chuyện hôm qua, trong lòng cũng vẫn còn rất ghét con người này.
Bởi vậy lúc này cô không hề mở miệng nói chuyện, làm như không nhìn thấy, quay đầu tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.
Kiều Tích biết anh vẫn luôn đến căn tin muộn.
Vì là nghỉ hè nên nhà trường chỉ mở một căn tin, thế nhưng cô vẫn chưa từng gặp anh ở căn tin lần nào cả.
Sau đó trong một lần cùng Uyển Uyển nói chuyện, trong lúc vô tình Uyển Uyển có nói đến chuyện này------
"Anh em không thích chỗ đông người, thế nên lần nào cũng chờ lúc căn tin sắp đóng cửa mới đến ăn."
Lúc đó Kiều Tích rất kinh ngạc, dù sao thì thức ăn trong căn tin cũng không được ngon lắm... Đợi đến khi sắp đóng cửa thì lại càng chẳng có gì có thể ăn được, toàn cơm thừa canh cặn, mùi vị thật sự không thể tưởng tượng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...