Chương 19:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Thịnh Tử Du ngay lập tức ngẩn người trợn tròn mắt, còn có kiểu tranh thủ thế này à???
Ngay cả Hàn Thư Ngôn từ trước đến nay đều biểu hiện chín chắn trưởng thành cũng không tránh khỏi có chút xấu hổ.
Vừa nãy cậu đưa ra yêu cầu đệm đàn, cũng chỉ là bởi vì muốn cùng biểu diễn với Kiều Tích thôi.
Lời đề nghị của Giang Nhã Đồng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Kiều Tích.
Chỉ là không đợi Kiều Tích lên tiếng thì Thịnh Tử Du đã nhiều chuyện lên tiếng trước rồi: "Ai ôi, tớ thấy hình như là bạn học Hàn không muốn đệm nhạc cho cậu lắm đâu."
Kiều Tích khẽ đẩy người Thịnh Tử Du, ý bảo cô đừng nói nữa.
Bị trách móc ngầm như vậy, Giang Nhã Đồng cũng không có tức giận, vẫn như cũ duy trì nụ cười mỉm.
Cô nhìn về phía Hàn Thư Ngôn, "Cậu... không muốn hợp tác cùng tớ sao?"
"Dĩ nhiên là không phải... " Tính cách Hàn Thư Ngôn trưởng thành chín chắn hơn các nam sinh cùng tuổi khác, từ trước đến nay luôn luôn quan tâm chiếu cố người khác, nhất là con gái, vì thế nên lúc này cậu không thể nói như kiểu của Thịnh Tử Du được, như thế là không để mặt mũi cho Giang Nhã Đồng.
Cậu suy nghĩ vài giây, sau đó giải thích: "Thời gian chuẩn bị tiết mục của chúng ta rất ngắn... Tớ với Kiều Tích tương đối thân, nếu hợp tác cùng nhau thì sẽ nhanh hơn một chút. Nhưng nếu như là cậu và tớ... không làm được tốt, nói không chừng sẽ liên lụy đến tiết mục của cậu."
Bình tĩnh mà xem xét thì, Hàn Thư Ngôn nói những lời này rất hợp lý, nói ra được ý từ chối của mình, cũng để ý đến thể diện của đối phương.
Thế nhưng Thịnh Tử Du lại rất không vừa ý.
Thấy cậu không hề trực tiếp từ chối Giang Nhã Đồng mà lại dông dài lắm điều như vậy, Thịnh Tử Du liền tự động xếp Hàn Thư Ngôn vào hàng tra nam luôn-----
"Hàn Thư Ngôn, cậu có phải là đàn ông không?"
Hàn Thư Ngôn: "???"
Thịnh Tử Du vỗ bàn một cái, hùng hổ nói: "Dài dòng cái gì mà lắm vậy? Cậu không thấy được là Tích Tích căn bản không muốn hợp tác với cậu sao!"
Cửa hôn sự này cô không đồng ý đâu nhé!
"Cậu đừng nói linh tinh... " Kiều Tích lúc này muốn bịt miệng cô ấy lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Hàn Thư Ngôn đã học cũng Thịnh Tử Du 3 năm cấp 2, đương nhiên là biết tính tình ác bá nổi danh toàn trường của vị này rồi.
Ngay lập tức cậu nhìn về phía Kiều Tich cười cười, ý bảo không để những lời nói của Thịnh Tử Du trong lòng đâu.
Chỉ là, một giây sau...
Thịnh Tử Du nhìn thấy thế thì lại càng tức giận hơn: "Cũng đúng thôi! Đàn piano vốn không thích hợp đệm cho đơn ca mà! Tích Tích không cần cậu, cậu cứ đi theo đệm đàn cho người ta mua đi, rất hợp đấy! Dù sao thì vẫn còn đầy người muốn đệm đàn cho Tích Tích nhà chúng tôi nhé!"
Kiều Tích: "???"
Cục diện hiện tại này... sao lại cứ khiến cô cảm thấy chính mình đang cùng Giang Nhã Đồng tranh giành người yêu nhỉ?
Đầu óc Thịnh Tử Du ở mấy phương diện này hoạt động với công suất cực kỳ cao.
Giang Nhã Đồng vừa nhìn đã biết là chẳng có ý tốt nào rồi, Tích Tích nhà cô người đẹp hát hay, làm sao có thể bị người này đè xuống dưới được?
Chỉ là Hàn Thư Ngôn có thành tích tốt, gia cảnh cũng không tệ, diện mạo cũng thanh tú lịch sự, gần như có thể lấn át hết người khác.
Trong khoảng thời gian ngắn muốn Thịnh Tử Du tìm ra một người có thể đè bẹp cậu ta, cô thật sự không thể tìm được.
Đương nhiên là Hàn Thư Ngôn thì làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của Thịnh Tử Du được chứ, cậu vẫn đang còn nghiêm túc ngồi đấy phản bác lại lời nói của cô kia kìa: "Rất nhiều bài hát phổ biến đều có thể dùng piano để đệm nhạc, cậu không nên---- "
Lời còn chưa dứt, cửa sau phòng học đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ nhỏ.
Người đứng ở cửa lúc này, không phải Minh Ngật thì còn ai vào đây được nữa?
Thịnh Tử Du đột nhiên đứng bật dậy.
Con người đứng đầu bảng chân chính tới rồi đây!
Một tay Minh Ngật đút trong túi quần, một tay còn lại cầm quyển sách.
Anh nhìn về phía nam sinh gần mình nhất, "Gọi Kiều Tích giúp anh."
Kiều Tích đương nhiên là không hề muốn để ý đến người lừa gạt này, thế nhưng một số người trong lớp không biết bọn họ là anh em họ đã bắt đầu chú ý tới, dùng ánh mắt tò và khuôn mặt viết đầy chữ muốn xem bát quái mà nhìn bọn họ.
Dưới những ánh mắt như gai đó, Kiều Tích không muốn bị người ta chú ý nên đành nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học.
Thịnh Tử Du cũng chạy đuổi theo phía sau cô, còn lớn tiếng mở miệng trước cô: "Anh họ, anh có muốn đệm nhạc cho em họ nhỏ bé Tích Tích không?"
Minh Ngật quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Tích, có vài phần hứng thú nói: "Hả?"
Thấy hấp dẫn được anh, Thịnh Tử Du liền bắt đầu dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để thêm mắm thêm muối kể lại-----
"Tra nam Hàn Thư Ngôn! Đã nói là sẽ đêm nhạc cho Tích Tích hát đơn ca! Kết quả cuối cùng lại ba hoa nói phét chạy mất! Mặt mũi của Tích Tích không thể ném đi như vậy được, anh nhất định phải chống lưng cho Tích Tích nhà chúng ta!"
Kiều Tích vốn không muốn phản ứng với Minh Ngật, lúc này nghe Thịnh Tử Du bắt đầu nói linh tinh liền nhanh chóng tiến lên bịt miệng cô nàng lại, "Anh đừng nghe cô ấy nói loạn----- "
"Được."
Minh Ngật từ khi nghe được 3 chữ "Hàn Thư Ngôn" đã bắt đầu đen mặt lúc này đột nhiệt cắt đứt lời cô nói.
"???" Không ngờ Minh Ngật lại dễ dàng đồng ý như vậy, Thịnh Tử Du kinh hỉ không thể tả, ngay lập tức đem muốn đem chuyện này xác định chắc chắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...