Vì Gặp Được Em


Thẩm Vân Hề tiến đến gần, sau khi đưa sách cho Thành Ngự liền nhìn thoáng qua đề vật lý trên bàn, đề này cô không biết làm, cô cũng sẽ không chủ động nói ra.


Ánh mắt theo bản năng dừng trên những con chữ tiêu sái.


Tay Thành Ngự gõ gõ trên bàn, hỏi, "Không biết làm đề này?"

Thẩm Vân Hề cảm giác có chút mất mặt, nhấp môi ừ một tiếng.


"Kéo ghế dựa qua đây.

" Thành Ngự nâng cằm, ngồi quay lại bàn học, "Tôi dạy cậu.

"

Thẩm Vân Hề thành thành thật thật chuyển ghế dựa qua ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn.


Thành Ngự nhìn bộ dáng nghiêm túc quy củ này có chút buồn cười, cậu thu khóe miệng lại, cúi đầu lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu viết lại công thức.


Thành Ngự rất thông minh, giảng giải cũng rõ ràng, Thẩm Vân Hề ở một bên vừa nhìn cậu giảng vừa suy ngẫm, thân thể không tự giác hướng tới gần Thành Ngự.



Sau khi giảng xong, cậu lắng lặng nhìn chằm chằm cổ Thẩm Vân Hề suy tư.


Có mùi hương nhàn nhạt bay vào xoang mũi, rất dễ ngửi, chắc là mùi sữa tắm.


Mái tóc mềm mại ngắn đến cổ, ngắn giống như cô vậy.


Thẩm Vân Hề suy ngẫm một lát, sau khi xác định bản thân đã hiểu rõ mới gật đầu.


"Tôi hiểu rồi.

"

Thẩm Vân Hề nghiêng đầu nhìn Thành Ngự, một cánh tay cậu rất thoải mái đặt trên bàn, ánh mắt đảo qua ngũ quan trên mặt cô, như
địa chủ mà hỏi, "Lần này định cảm ơn thế nào?"

Thẩm Vân Hề: "?"

Cho nên cậu ban ân là vì muốn báo đáp?

Thành Ngự là địa chủ tính toán chi li sao?

Thẩm Vân Hề có chút tức giận, đôi môi hồng nhuận không tự giác dẩu ra một độ cung.


Bộ dáng rầu rĩ không vui của cô cũng cực kỳ sinh động, hai má còn chút thịt giống trẻ con, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn xoa bóp.


Tay trái Thành Ngự nâng lên chống ở bên môi cười hai cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ đầu cô, "Nghe hiểu liền trở về đi.

"

Thẩm Vân Hề trừng mắt nhìn cậu một cái, sửa đầu tóc không biết có bị cậu làm cho rối hay không, như đối nghịch mà rút ra tờ giấy trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.


Nếu không phải cậu đã giảng đề cho cô, người động vào tóc của cô nhất định sẽ phải ăn đấm.


Sáng sớm hôm sau Thành Ngự đi vào lớp học, tùy ý để sách bài tập ngữ văn trên bàn.


Hạng Cần ở gần bàn Thành Ngự đã tới.



Hàng Cần là người cuối cùng ở tổ của Thẩm Vân Hề, nhìn thấy Thành Ngự liền lôi kéo ghế ngồi vào cạnh cậu nói chuyện như thường.


Hạng Cần không phải nói trò chơi thì cũng chính là nói muốn chép bài tập, dù sao bản thân cũng không chịu ngồi yên.


Nhìn thấy Thành Ngự còn đem sách bài tập ngữ văn tới, Hạng Cần kinh ngạc, "Thành Ngự, cậu còn làm bài tập ngữ văn? Hiếm lạ hiếm lạ!.

.

" Cầm lấy quyển sách trên bàn tùy tiện lật xem.


"Không đúng, đây không phải chữ của cậu.

" Hạng Cần nhìn kỹ, "Chữ này đoan chính như vậy, thoạt nhìn là do con gái viết!.

.

"

Hạng Cần như phát hiện ra đại lục mới, cầm sách gõ gõ bàn, cười đầy ý vị cúi sát vào Thành Ngự, "Thành Ngự a Thành Ngự, bình thường cậu ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, hiện tại thì sao, để cho con gái người ta làm bài tập cho mình!.

.

Ôi, mau nói, cậu giấu bọn tôi thông đồng với tiểu mỹ nữ nào?"

Thành Ngự liếc mắt nhìn Hạng Cần, không khách khí rút lại quyển sách trong tay cậu, ném lên trên bàn, "Cậu là bà tám sao, quản nhiều vậy làm gì?"

"Cmn, thật sự thông đồng?" Hạng Cần cười hi hi ha ha, không thu liễm chút nào, biến bản thân thật sự thành bà tám, "Nói nhanh lên, cậu coi trọng ai?"


"Nói lung tung rối loạn cái gì?" Thành Ngự không kiên nhẫn đẩy Hạng Cần, "Câm miệng, cậu lăn về vị trí của mình đi.

"

Hạng Cần không đoán ra ý nghĩ của Thành Ngự, còn có chút không cam lòng, "Đều là anh em, có chuyện tốt chẳng lẽ cậu không cho chúng tôi hưởng một chút?"

Thành Ngự quả thực không muốn để ý tới Hạng Cần, làm bộ muốn đá: "Cậu lại thử nói hươu nói vượn nữa xem?"

"Ha ha, tôi chỉ nói giỡn thôi mà.

" Hạng Cần nhanh chóng xoay người mang ghế trở lại chỗ của mình.


Tiết đầu tiên là ngữ văn, giáo viên đang giảng từng câu từng chữ trong cổ văn trên bục giảng, Thành Ngự liếc mắt nhìn một cái, cái đầu nhỏ ở bên trái phía trước đang cúi đầu, ngồi vô cùng đoan chính.


Cậu thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn quyển bài tập ngữ văn trên bàn, nhịn không được lật một trang ra xem.


Giống với chủ nhân của nó, trên trang giấy là những hàng chữ nhỏ đoan chính tinh tế nhưng không có chút cứng nhắc nào.


Thành Ngự gấp lại, nhìn về phía giáo viên trên bục giảng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận