"Đừng có một mặt sầu khổ như thâm cừu đại hận, có thể ra ngoài cùng bọn ta, là con được hời." Diệp Hoa liếc nhìn Đoàn Thích, bà đã giúp đến mức này, sao cũng không nhanh chóng bắt được Đường Đường chứ?
Chỉ tiếc, Đoàn Thích hoàn toàn không lĩnh ngộ được ý của Diệp Hoa, với Đoàn Thích, chuyện đơn giản như mua quần áo, căn bản không cần đi, trực tiếp gọi người đến nhà đo số đo, lại chọn quần áo là được rồi, hoặc là trực tiếp định chế.
Diệp Hoa: "Nếu như không phải ba con không có ở đây, còn đến lượt con sao?"
Đoàn Trường Vệ đang ở phòng làm việc xử lý văn kiện hắt xì một cái, trợ lý vội vàng săn sóc bưng một lên cốc nước, còn hỏi có phải là thân thể không thoải mái, Đoàn phu nhân đã cố ý dặn dò, phải chăm sóc tốt bí thư Đoàn.
Đoàn Trường Vệ khoát tay một cái, chắc là phu nhân nhà ông đang lúc nhàn hạ nhớ đến ông rồi?
Đoàn Thích nhịn xúc động muốn giật giật khóe miệng, mặt không biến sắc nhìn Diệp Hoa, cuối cùng suy nghĩ một chút, cậu vẫn là nhìn Đường Thi là được rồi, nhìn khuôn mặt ghét bỏ mình kia của mẹ cậu, cậu sẽ nhịn không được mà muốn quay đầu bỏ đi.
****
"Đường Đường, nào thử bộ này đi, còn có bộ này, đúng rồi, còn có bộ kia..." Diệp Hoa hứng thú bừng bừng chọn một đống đồ, kéo Đường Thi vào phòng thử đồ, thay từng bộ từng bộ.
Nhân viên bán hàng bên cạnh vui đến nở hoa, nụ cười trên mặt cũng ngày càng xán lạn, xem ra hôm nay có hy vọng được nhiều hoa hồng hơn rồi, vị phu nhana này vừa nhìn chính là ra tay bất phàm, trong lòng âm thầm cầu nguyện, mua nhiều thêm mấy bộ.
Đường Thi rất bất đắc dĩ, bởi vì mỗi khi cô thay xong một bộ, sẽ được Diệp Hoa khen ngợi mấy câu, từ ngữ khen ngợi làm cô nghe đến đỏ mặt, sau đó như là trưng cầu ý kiến của Đoàn Thích, lại đẩy cô đến trước mặt Đoàn Thích, hỏi: "Đường Đường mặc bộ này thế nào?"
Câu trả lời của Đoàn Thích luôn là nghìn bài một điệu: "Cũng được."
Đường Thi: "..." Đây là thẳng nam không thể nghi ngờ.
Diệp Hoa cũng không quan tâm Đoàn Thích thấy thế nào, dù sao bà cảm thấy Đường Thi mặc những bộ đồ này, đều đẹp, trực tiếp là móc treo đồ, đương nhiên, tiền đề của những cái này là, đồ mà Diệp Hoa bảo Đường Thi thử đều phù hợp với phong cách của cô, từ một góc độ khác mà xem, ánh mắt của Diệp Hoa cũng quá tinh chuẩn rồi.
Diệp Hoa hài lòng, vung tay lên: "Gói lại hết những món đồ tôi vừa thử."
Đường Thi nghe xong giật mình, vội nói: "Bác Diệp, cháu không mặc hết nhiều đồ như vậy đâu, không cần toàn bộ..."
"Không được, bác Diệp chọn rất vui vẻ, trưởng bối ban tặng không thể từ chối, Đường Đường đừng tính toán với bác Diệp nhiều như vậy làm gì, những bộ đồ này vẫn chưa đủ cháu mỗi ngày thay một bộ đâu." Diệp Hoa rất kiên định đưa thẻ cho nhân viên bán hàng.
Đường Thi: "...." Mỗi ngày một bộ....
Trơ mắt nhìn nhân viên bán hàng vui vẻ đi quẹt thẻ, lại cung kính mà trả lại Diệp Hoa, cô như này cũng xem như đã thể nghiệm được cái "Thích cái gì? Bác mua mua mua mua cho cháu!" rồi nhỉ?
Cô phát hiện, cô và Đoàn gia thật sự tính toán không rõ, cô vào ở Đoàn gia, chính là chiếm hời lớn, bây giờ người nhà họ Đoàn còn đối với cô tốt như vậy, phúc khí này, có chút khó tiêu.
Diệp Hoa nhìn ra sự không tự tại của Đường Thi, cười híp mắt khuyên: "Đường Đường lần sau tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ cho bác đi, bác rất thích cái khăn mà cháu tặng cho ông bà đó."
Đường Thi sững sờ, sau đó nở nụ cười: "Vâng ạ."
Khăn quàng cổ là cô kết hợp với kiểu dáng của kiếp trước mà đan thành, không giống kiểu dáng như bây giờ, nhưng Diệp Hoa đồ gì tốt mà chưa nhìn thấy? Đoán chừng là muốn cho cô an tâm nhận những bộ đồ này, vừa nghĩ vậy, Đường Thi cảm thấy, cô thật sự không cần phải tính toán quá nhiều, nhớ ở trong lòng là được rồi, sau này có cơ hội, tự nhiên sẽ trả lại.
Đoàn Thích âm thầm chen một câu: "Tiểu gia cũng muốn."
Diệp Hoa nhướng mày, trêu chọc nhìn Đoàn Thích, ồ, thẳng thắn như vậy, không sợ sẽ dọa cô gái nhà người ta chạy mất?
Đoàn Thích tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Diệp Hoa, nhưng bây giờ cậu đang nhìn chằm chằm vào Đường Thi, không có thời gian đi phản ứng lại sự trêu chọc của mẹ.
Đường Thi: "Không... được."
Đoàn Thích nhướng mày: "Vậy là được hay không được?"
Thấy Diệp Hoa bị nhân viên bán hàng dẫn đi xem quần áo khác, Đường Thi có sức lực, trực tiếp đối diện với tầm mắt của Đoàn Thích: "Không được."
Đoàn Thích: "Tại sao không được?"
Đường Thi im lặng, giơ tay chỉ vào ánh nắng rực rỡ bên ngoài: "Bây giờ là mùa hè."
Đoàn Thích liếc mắt nhìn ngón tay xinh đẹp kia, còn có móng tay hồng hào, lại nhìn Đường Thi: "Bây giờ em đan xong, tặng cho tiểu gia, tiểu gia chắc chắn mùa đông sẽ đeo."
Đường Thi lắc lắc đầu, vẫn là không chịu đồng ý.
Cô cho rằng, khăn len là đồ vật riêng tư, nếu như một nữ sinh đan khăn len tặng cho một nam sinh, chính là biểu thị cô ấy muốn trói chặt người con trai lại, nhưng lời này, Đường Thi không nói ra, cô và Đoàn Thích vẫn không phải loại quan hệ đó, nếu như vị tiểu gia này biết được, có lẽ lại càng muốn được hơn.
Đoàn Thích bực bội, tuy rằng chưa hết hy vọng, nhưng cũng không tiếp tục quấn lấy Đường Thi đòi khăn quàng cổ nữa, hừ, cuối cùng cậu vẫn luôn có cách.
Đi dạo mệt mỏi, Diệp Hoa liền lôi kéo hai người vào một tiệm nước giải khát, nghỉ chân một chút.
"Mẹ, mẹ nhìn, đây không phải là Diệp phu nhân, chúng ta có cần tới hay chào hỏi không?" Tô Đình Đình nhẹ giọng nói.
Tưởng Mai đang dỗ con trai nhỏ ngủ trong xe đẩy, nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Đình Đình chỉ, lập tức gật đầu: "Đương nhiên phải đi."
Hiếm có cơ hội gặp được như vậy, đương nhiên phải chào hỏi, cho dù không bám được vào Đoàn gia, vậy thì quen mặt cũng được.
Đường Thi là ngồi đối diện, cho nên khi nhìn thấy Tưởng Mai và Tô Đình Đình, bất động thanh sắc mà nhướng mày, cúi đầu, trong lòng nghĩ, cũng đúng là thật trùng hợp.
"Diệp phu nhân." Tưởng Mai ưu nhã chào hỏi.
Diệp Hoa nghe thấy được, cũng không đứng dậy, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Tưởng Mai: "Tưởng phu nhân."
Tưởng Mai không thấy Diệp Hoa có hành động gì, mặt không đổi sắc, cười: "Hôm nay ra ngoài mua đồ cho mấy đứa nhỏ, gặp được Diệp phu nhân, thật là khéo qua, chị cũng dẫn hai đứa nhỏ đi mua quần áo sao?"
Diệp Hoa gật đầu, xem như trả lời, hai người lại tán gẫu vài câu.
Tô Đình Đình thuận theo nắm tay đứa bé trong xe đẩy, trên mặt mang theo nụ cười, Đường Thi chỉ quét mắt nhìn qua Tô Đình Đình, liền đưa mắt dừng trên người đứa bé đang ngủ say, trên mặt đứa bé có sự ngọt ngào, không hề biết chuyện xảy ra bên người chút nào.
Rất nhanh, Đường Thi liền dời ánh mắt đi.
Mục đích đã đạt, Tưởng Mai thông minh cáo từ, ở lại nữa, liền bị người ghét, rời đi đúng lúc, mới là tốt nhất.
Diệp Hoa từ đầu đến cuối không có vẻ mặt gì khác, phảng phất như không thể bình thường hơn nữa, cũng không dễ kéo được gợn sóng trong lòng bà.
****
Đường Thi bên này vẫn tính là nhàn nhã, nhưng Lý Tồn Hải ở Thân Thị xa xôi cũng không phải tốt như vậy, mãi mới chờ đến khi thi cao khảo kết thúc, Lý Tồn Hải liền không thể chờ đợi được mà gửi thư cho Thơ Đường 300 bài, vốn dĩ ông ta định gọi điện, nhưng mà tùy tiện như vậy, ông vẫn là quyết định gửi một bức thư qua, thăm dò trước đã.
"Phó biên Lý, hiếm thấy anh ưu sầu như vậy, sao vậy? Còn đang suy nghĩ tác giả lúc trước?" Chủ biên Chu Châu đi vào tìm Lý Tồn Hải bàn bạc một chút chuyện, gõ cửa chỉ nhận được một tiếng đáp của Lý Tồn Hải, cũng rất kỳ quái.
Bởi vì Lý Tồn Hải trong mắt ông ta, chính là một biên tập vô cùng xứng chức, khi làm việc sẽ không mất tập trung, nếu không ông cũng đã không coi trọng Lý Tồn Hải như vậy, muốn bồi dưỡng Lý Tồn Hải thành người nối nghiệp.
Lý Tồn Hải lúc này mới hoàn hồn, thấy là cấp trên, vội vàng đứng lên nói: "Chủ biên Châu, sao anh lại đến đây?"
"Chẳng lẽ tôi không thể đến đây? Có điều tôi vừa đến này, lại bắt được nhược điểm của cậu, trong giờ làm việc mà làm việc riêng, cậu phải giải trình thật rõ cho tôi."
Lý Tồn Hải cũng biết, bởi vì quan hệ của ông và Chu Châu chính là vừa là thầy vừa là bạn, khi đi làm chính là cấp trên, tan ca thì có thể cùng nhau ăn cơm, uống rượu, hai nhà còn thỉnh thoảng tụ tập ăn uống.
"Em xác thực là đang thất thần, bởi vì em thật sự rất coi trọng Thơ Đường 300 bài, gần đây em lại đọc ba truyện ngắn mà cậu ta viết mấy lần, càng đọc càng thấy hay, không ký với cậu ta không được, cảm giác này rất thần kỳ, nói không rõ được." Trước mặt Chu Châu, Lý Tồn Hải không có ý định giấu sự thưởng thức của ông ta với Thơ Đường 300 bài.
Chu Châu biết Lý Tồn Hải muốn ký với vị tác giả mới này, nhưng không ngờ được, Lý Tồn Hải lại coi trọng anh ta như vậy, bèn nói thẳng: "Cậu cảm thấy, Thơ Đường 300 bào có thể sánh được với Dung Chúc mà cậu đang phụ trách bây giờ sao? Dung Chúc lúc đó cũng không thấy cậu nhớ nhung như thế này."
Dung Chúc là tác giả tài năng nhất của Tân Duệ bây giờ, cũng là Lý Tồn Hải tuệ nhãn tìm thức châu, một tay đề bạt Dung Chúc, bởi vì tác phẩm của Dung Chúc quả thực chống đỡ được thử thách của thị trường, cũng là bởi vì Dung Chúc, làm cho Lý Tồn Hải trong cuộc cạnh tranh phó chủ biên, là một biên tập mới, lại thắng được đông đảo biên tập già, ngồi vững vàng vào chức phó biên tập này.
Lý Tồn Hải nhìn Chu Châu, nghiêm túc suy tư, cuối cùng nói: "Em cũng không rõ, nhưng bây giờ em có loại cảm giác, nếu như không ký với anh ta, em sẽ hối hận, anh không biết, vợ em mặc dù thích đọc loại tiểu thuyết này, nhưng chưa từng thấy cô ấy thích một tác giả loại này nào như vậy, đứa nhỏ tám tuổi nhà em cũng thích xem."
"Đương nhiên, nhiều chỗ trẻ con đọc không hiểu, nhưng không đại biểu nó không nhận thức được rõ tốt xấu, giống như bộ Trĩ Ngôn của Thơ Đường 300 bài này, đứa nhỏ nhà em cứ quấn lấy em và vợ đòi đọc cho nó không biết bao nhiêu lần, nói như vậy có chút cường điệu, nhưng sự thật như vậy, em cũng rất thích, vợ em cũng rất thích, còn có một số người xung quanh em, đều cảm thấy không tồi, hơn nữa tiểu thuyết của Thơ Đường 300 bài không chỉ đơn giản xem như là tiểu thuyết trinh thám, nó còn có một số ý nghĩa khác..."
Lý Tồn Hải nhất thời không tìm được từ biểu đạt, ngừng lại suy nghĩ.
"Có ý nghĩa giáo dục." Chu Châu nhìn Lý Tồn Hải, nói ra một câu.
Lý Tồn Hải vui mừng nhìn Chu Châu, cười nói: "Đúng, em cảm thấy điểm này rất tốt, tiểu thuyết của Thơ Đường 300 bài không chỉ vì suy lý, còn có tình tiết, điều này làm cho anh ta nhận được tính quần chúng nhất định."
"Quan trọng hơn là, suy lý của anh ta không hề kéo những tác giả trinh thám lớn kia, những tư duy kín đáo, quỷ kế tinh diệu, có lúc em đọc đến hãi hùng khiếp vía, phải biết là, em đọc nhiều thủ pháp suy đoán như vậy, không phải thật sự làm cho người vỗ bàn khen tuyệt, em thật sự sẽ không động tâm..."
Chu Châu thấy Lý Tồn Hải nói đến mặt đỏ tai hồng, càng nói càng hưng phấn, không tự chủ lộ ra nụ cười, hòa ái cười nói: "Được rồi, tôi biết cậu thật sự thích vị tác giả mới này, không giấu cậu, tôi cũng thích, đúng rồi, con gái tôi cũng thích."
Lý Tồn Hải kinh ngạc cực kỳ: "Chu Tinh cũng đọc?"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Tồn Hải, Chu Châu khẳng định gật đầu.
Chu Tinh không hề thích tiểu thuyết trinh thám chút nào, cho dù ba của cô cả đời đều làm việc liên quan đến suy luận, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc Chu Tinh chán ghét thậm chí là căm ghét tất cả những đồ vật liên quan đến suy luận.
"Con bé còn nói, nếu như Nửa Đêm quay thành phim điện ảnh, nó sẽ càng nguyện ý đi xem, cũng rất tình nguyện đầu tư." Chu Châu cười bổ sung.
Lý Tồn Hải lập tức không biết nên nói cái gì, Chu Tinh là người đầu tư phim ảnh, ánh mắt vô cùng chính xác, kịch bản cô vừa ý nhất định sẽ kiếm được hời lớn, thế nhưng, quay Nửa Đêm thành phim truyền hình? Xác định không phải đùa giỡn?
Trong những ngày Lý Tồn Hải lo lắng, thư của ông cũng qua tay nhiều người mà đến được tay Đường Thi.
"Cho tôi?" Đường Thi nghi hoặc mà nhìn thư trong tay Đoàn Thích.
Đoàn Thích: "Ừ, tiện đường nhận từ cổng trường về cho em." Nói như chuyện không liên quan đến mình, nhưng đôi mắt đào hoa kia của Đoàn Thích vẫn luôn liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn của Đường Thi.
Trí nhớ của Đoàn Thích rất tốt, cậu còn nhớ rất lâu trước đó, Đường Thi cũng nhận được một bức thư từ Thân thị chuyển đến như vậy, là của tòa soạn.
Một khắc khi nhìn thấy phong thư, trong lòng Đường Thi đã mơ hồ có suy đoán, nhưng khi nhìn thấy nội dung thư, mới phát hiện ra đây là bức thư biên tập Lý Tồn Hải tự tay viết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...