Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả

Trước giờ chưa có ai từng đoán được chính xác sức mạnh chiến đấu thật sự của chiến sĩ cấp SS, từng là phó đội trưởng đội cảnh vệ đặc cấp của loài người.

Triệu Nghịch bắt Miểu Miểu, có thể xem là người đoán được khá chính xác, nhưng cũng tồn tại một khoảng cách nhất định.

Đêm đó, ánh trăng rất tối, gió lạnh hiu hiu.

Miểu Miểu đang ngồi uống nước hoa quả xem ti vi trong phòng giam. Cô không hề lo lắng cho tương lai của mình, Triệu Nghịch cũng chẳng dư hơi đi làm khó cô. Cô sớm đã hạ quyết tâm, Minh Ngũ chắc chắn sẽ không đến cứu mình. Nhưng cô chí ít cũng là một cao thủ, cùng lắm là giúp Triệu Nghịch bán mạng làm vài lần nhiệm vụ rồi bỏ chạy thôi.

Tám giờ tối, người máy bảo vệ mời cô ra ngoài.

Thư phòng của Triệu Nghịch nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Triệu thị. Khi Miểu Miểu bước vào phòng, có một khoảnh khắc bỗng ngừng thở, máu huyết toàn thân tựa hồ đông cứng lại.

Trên bậc thềm cách đó mười mét, một bóng hình cao lớn lạnh lẽo, lưng áo màu xanh đậm ướt đẫm. Anh đứng giữa phòng, tay cầm thủ cấp của con người, chậm rãi xoay đầu.

Khi cô cuối cùng cũng nhìn rõ đó là chiếc áo mà cô mua cho anh, nước mắt đã chảy đầm đìa đầy mặt rồi rơi xuống.

Cô mở miệng, nhưng lại không nói được gì, trong mắt chỉ còn lại gương mặt bình tĩnh xơ xác đến trắng bệch của anh.

Không ngờ anh lại đến... anh chẳng phải không quan tâm đến sống chết của cô ư? Tại sao anh lại đến cứu cô?

"Thả cô ấy ra." Anh nói, ném thủ cấp trên tay xuống chân của Triệu Nghịch đang đứng sau bàn làm việc: "Thứ mày muốn, là Phùng Chiêu."

Người bảo vệ nhặt thủ cấp lên, nhìn Triệu Nghịch gật đầu. Trên mặt Triệu Nghịch lộ ra vẻ vui mừng: "Minh Ngũ, cậu quả thật lợi hại! Đến Phùng Chiêu cũng giết được! Có hứng thú làm việc cho tôi không? Lợi ích thế nào tùy cậu muốn."

Lời vừa dứt, hắn ta mở kênh tin tức chiếu trên tivi trôi nổi trên không. Màn hình mỏng hiện lên vẻ mặt đau khổ của nữ MC xinh đẹp: "Chiều hôm nay, anh hùng vĩ đại Phùng Chiêu, tài sản vô giá của loài người, không may bị ám sát. Nghi phạm đã được nhận dạng là phó đội trưởng đội cảnh vệ đặc cấp thuần chủng tộc loài người, Minh Ngũ, phía cảnh sát đã hạ lệnh truy nã đặc biệt..."


Miểu Miểu ngây người.

Tiếng cười của Triệu Nghịch, âm thanh trên tivi, cô hoàn toàn không nghe thấy. Dường như cô lại trở về những ngày trước, anh vẫn luôn im lặng, lạnh lùng, anh tuấn, mạnh mẽ đứng cạnh cô, còn cô, cẩn thận mà thử thăm dò, lại tận hưởng tình ý mông lung giữa hai người. Có quá nhiều sự kinh hãi bất an, cũng có rất nhiều xúc cảm động lòng người.

Anh lại có thể vì cô làm như vậy? Vì cô giết chết đại anh hùng? Có thể thiện ác bất phân, có thể... đối với cô tình nồng ý đậm như thế!

Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt nhuốm đầy máu tươi của anh. Anh căn bản không quan tâm đến Triệu Nghịch, đi thẳng đến chỗ cô, nhưng lại bị mười mấy tên người máy ngăn cản.

"Tại sao anh lại cứu em?" Cô khóc thét nói: "Anh là đồ ngốc! Không phải anh nói anh không thích em sao?"

Tiếng cười của Triệu Nghịch nhất thời càng chói tai hơn: "Hắn? Thích cô? Hahaha!"

Cô chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì em là virus."

"Cái gì?" Cô nghe không hiểu.

Anh bắt lấy hai tên người máy cản trước mặt ném sang một bên, tiến lên một bước về phía trước.

"Một con virus làm cho anh sản sinh trình tự không thể kiểm soát." Anh cuối cùng cũng đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.

Dưới con ngươi trong vắt của anh khiến trái tim Miểu Miểu đau đến không thể nào đau hơn, rồi tất cả sự hỗn độn và kinh hãi cùng lúc trào dâng trong lòng.

Vì để giết Phùng Chiêu, anh nhất định đã phải trải qua trận ác chiến không thể nào tưởng tượng được trong đời mình! Nếu không... nếu không anh làm sao có thể đứng trước mặt cô, lộ ra bộ xương bằng kim loại tinh tế, ẩn giấu sau lớp da thịt máu huyết kia?

Bộ xương kim loại mà loài người không thể nào có được?


Tiếng cười lạnh lẽo đáng ghét của Triệu Nghịch lại càng gần hơn: "Một người phụ nữ loài người lại đi yêu một tên người máy? Một tên người máy lại có thể nói chuyện yêu đương? Minh Ngũ, đầu quân cho tôi đi! Chỉ khi đi theo tôi, cậu mới có thể trốn thoát khỏi sự truy bắt của loài người, mới có thể sống được... Cậu mạnh như vậy, tại sao lại không trở về bản doanh của người máy chứ?"

Đầu óc Miểu Miểu nổ tung. Đúng vậy, thì ra Minh Ngũ... là người máy...

Những chi tiết bị cô bỏ sót, nhanh như chớp hiện lên trong đầu cô...

Cô từng đọc trên mạng, dòng họ "Minh" là người máy chiến đấu hình người kinh điển nhất từ trước đến nay, khắp Đại Lục cùng lắm chỉ hơn mười người. Cho nên Minh Ngũ không phải là Minh Ngũ, mà là Minh Ngũ*?

*Minh Ngũ = 明伍; còn Minh Ngũ ở đây là 明 5 , có nghĩa là Minh 5 (Người máy thứ năm).

Bất kể khuya thế nào, dù cô có xông vào phòng anh, vẫn luôn nhìn thấy đôi mắt sáng của anh; vào cái đêm anh đau đớn tột cùng, hai mắt anh nhất thời chuyển sang màu đỏ, thì ra không phải do ráng chiều phản quang, mà do trong mắt anh che giấu con chip thủy tinh cao cấp.

Nhưng anh không phải không biết đau sao? Tối hôm đó! Anh đau đến ngủ không được. Người máy, làm sao biết đau?

Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, thanh âm trầm thấp dễ nghe mang theo một tia bất lực: "Tối hôm đó, anh thấy em xém chút nữa bị giết chết, con chip của anh đã ngừng hoạt động vào giây phút ấy."

Con chip ngừng chạy, đối với một người máy thì có ý nghĩa thế nào?

"Đây là tình trạng trước giờ chưa từng xảy ra. Anh scan virus cả đêm, tiến hành chỉnh đốn lại cũng không thấy kết quả gì." Anh nói: "Cho đến khi em bị bắt, anh mới phát hiện, điều làm anh trở nên bất thường: Chính là em."

"Nhưng mà Miểu Miểu..." Anh đột nhiên cúi đầu, thì thầm bên tai cô: "Miểu Miểu, anh phải làm sao đây? Người máy phải làm cách nào để yêu con người?"

Anh cẩn thận ôm lấy cô, dường như là ôm lấy bảo vật vừa mất nay đã tìm thấy: "Miểu Miểu, anh thật sự hết cách rồi."


Những chuyện xảy ra sau đó, làm trái tim Miểu Miểu không hết sợ hãi. Trong nước mắt giàn giụa, cô chỉ nhớ đến thân ảnh của Minh Ngũ giống như bút chì phác thảo nhàn nhạt đến thế, lại như dao gọt búa đục, khắc thật sâu vào trí óc cô.

Anh nói, Minh Ngũ sẽ không theo phe bọn người máy phản đồ, cho nên cả tòa nhà đó, linh kiện kim loại cũng máu thịt của đám người máy bay tứ tung;

Anh nói, anh phải đi rồi, chạy trốn khỏi sự truy bắt của xã hội loài người, đi tìm mục tiêu trong đời anh. Em vốn vô tội, em hãy ở lại đây. Cho nên anh thả cô ra, vẫn lưu luyến... nhưng lại ép mình buông tay cô.

Khi cô đang căm phẫn thì được đội quân loài người xông cửa tiến vào, khi họ cởi trói cho Miểu Miểu, Miểu Miểu khóc nức nở, nước mắt không ngừng chảy.

Thì ra, thì ra là như vậy sao?

Thì ra Minh Ngũ có xương cốt kim loại; thì ra Minh Ngũ có lập trình kiểm soát;

Thì ra Minh Ngũ... Minh Ngũ cũng thích cô!

Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn cửa sổ trên tầng cao nhất của Triệu thị bị phá vỡ, bóng hình màu đen đó dường như chưa từng xuất hiện. Cũng giống như chưa từng xuất hiện trên cuộc đời này, chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Miểu Miểu.

Minh Ngũ, Minh Ngũ! Anh vì em, bất kể trắng đen giết chết lãnh tụ của loài người; anh cũng vì em, giết chết vô số người máy phản đồ. Anh còn nói anh không yêu em ư! Anh là đồ ngốc! Tại sao lại không đưa em cùng rời khỏi?

Tại sao lại tự cho là đúng, vì muốn tốt cho em, để em ở lại đây? Bản thân lại bỏ đi?

Anh dịu dàng ấm áp hơn bất kỳ ai, cũng ngốc hơn bất kỳ ai, đồ người máy ngốc nghếch!

Không phải chúng ta đã từng hứa với nhau rồi sao? Cùng ở bên nhau, cùng phiêu bạt chân trời, đi tìm ý nghĩa của cuộc sống này!

Tại sao anh lại bỏ Miểu Miểu một mình ở đây? Anh là đồ ngốc!

"Chuyện tình Minh - Từ" từ đó được đưa vào lịch sử. Người máy chiến đấu hình người với sức mạnh tuyệt đỉnh trong truyền thuyết, vì muốn cứu cô gái mình yêu thương mà không ngại giết chết anh hùng, trở thành kẻ thù của loài người; cũng là Minh Ngũ, giết sạch đám người máy phản đồ tinh anh lén lút cấu kết với thú tộc, có mặt trong Triệu thị hôm đó, tiêu diệt đi mối nguy hại ngầm của loài người.

Thế nhưng hai năm sau, loài người vẫn không tìm thấy Minh Ngũ. Từ Miểu Miểu sau chuyện này chưa đến nửa năm, chỉ xuất hiện mờ nhạt trong dư luận và ánh mắt của mọi người. Mãi cho đến hơn một năm rưỡi sau đó, cái tên này mới lần nữa xuất hiện trong dư luận.


Lần này, cô trở thành phó đội trưởng của tân đội cảnh vệ đặc cấp loài người mà ai ai cũng biết. Trong những trận chiến với thú tộc cô ghi danh hiển hách, bảo vệ thành công an toàn cho loài người, vì thế nên được đề bạt. Dũng cảm, cơ trí lại xinh đẹp, làm cho cô nổi tiếng khắp thành. Những người bên cạnh đeo đuổi cô ngày một nhiều, nhưng trước giờ cô không đón nhận ai.

Lại trải qua hết nửa năm, Minh Ngũ vẫn bặt vô âm tín. Những tình huống khác thường lại không ngừng xảy ra.

Bán thú ở thành nam, số lượng đến xâm lược ở biên giới giảm đi rất nhiều. Có lúc, đội cảnh vệ thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều thi thể của thú cấp A trải dài biên giới. Điều này làm cho người thống trị quân đội loài người cũng thầm vui mừng. Không lẽ thú tộc có nội gián? Lại qua ba tháng, quân đội loài người nhận được tin tức: Quân đoàn thú tộc, đồng ý cầu hòa với loài người.

Tin tức này không khác gì sét đánh ngang đất bằng. Nghe nói, sự thay đổi của quân đoàn thú tộc là bởi vì họ đã có người thống trị mới. Thú tộc trước giờ luôn sùng bái những người mạnh hơn, còn người thống trị mới này, là một cao thủ thần bí đến từ lục địa khác.

Cái đêm mà thủ lĩnh loài người và thú tộc bí mật đàm phán, Miểu Miểu dắt theo một đoàn người, phụ trách bảo vệ bên ngoài. Rạng sáng, Miểu Miểu cùng thuộc hạ cầm súng, đứng gác ngoài tòa kiến trúc nơi hai vị lãnh đạo gặp mặt, đợi sự xuất hiện của vị thủ lĩnh mới của thú tộc.

Gió rất nhẹ, sắc đêm rất lạnh. Từ phía xa, từ từ xuất hiện hơn mười mấy bóng người. Đó là mười mấy con thú cấp S mạnh mẽ, hộ tống vị thủ lĩnh của họ đến đây. Miểu Miểu chưa từng thấy loại bán thú có đẳng cấp cao như vậy, có thú lớn, thú bay, thú biến dị... mỗi một con đều rất khủng bố và dữ tợn, sức chiến đấu ưu việt.

Còn người mà chúng đi theo, chẳng qua chỉ là một chàng thanh niên cao lớn.

Không sai, anh ta mang dáng con người. Anh mặc chiếc áo thun cũ màu xanh lam, hoa văn đã nhạt đi. Nhưng chiếc áo đơn giản cơ hồ chẳng tổn hại gì đến vóc dáng cao ráo của anh. Dưới ánh trăng, gương mặt anh thanh lạnh, tuấn mỹ chẳng khác gì thiên thần.

Loài người đứng bên đây đều choáng cả đầu. Thủ lĩnh mới của thú tộc mang hình người?

Trong số này, Miểu Miểu có phản ứng thất thố nhất. Súng laser trong tay "Pang" một tiếng rồi rơi xuống đất. Cô lại quên cả việc nhặt súng, chỉ đứng yên mà nhìn chăm chăm chàng thiếu niên đó đang tiến đến gần.

Cô đột nhiên khoát tay, ra hiệu cho bọn thủ hạ của mình.

Mọi người không hiểu gì hết, chỉ có phó tướng hỏi: "Lão đại, chị bảo bọn em tấn công ư? Nhưng không có mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta không thể động vào hắn được!" Vả lại, ai dám động vào hắn chứ? Hắn là lão đại của thú tộc đấy!

"Tấn công cái đầu cậu đấy!" Từ Miểu Miểu tức giận, gấp gáp nói: "Mau bao vây lại cho tôi, tôi sợ anh ấy lại ngốc nghếch bỏ đi nữa mất!"

END.

Câu chuyện đến đây là kết thúc. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé ^3^~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui