Đi được một đoạn cũng đã lên đến Lầu B, lúc này nhìn thấy cô, Tiểu Lý như vớ được vàng vậy, vội vội càng vàng chạy đến.
Tiểu Lý: "Chị Dật Nhiên!" Cô gặp được Tống Dật Nhiên hệt như là tay không bắt được vàng, bất ngờ la hét như chốn không người, từ đằng xa chạy lại người của Tống Dật Nhiên vừa cười lớn vừa la hét.
Mấy người xung quanh đang đọc sách cũng bị vô làm ồn mà mặt mày nhăn nhó đến khó coi liếc nhìn về hướng của Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên đột ngột phút chốc bị mấy ánh mắt đó phóng đến liền giật nảy mình.
Tống Dật Nhiên: "Suỵt!" Cô vừa kéo tay của Tiểu Lý nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, vừa lên tiếng nhắc nhở cái miệng của Tiểu Lý cẩn thận một chút.
Có thể là vì làm việc quá lâu một một môi trường khắc nghiệt, nên làm cho đầu ốc của Tiểu Lý lúc này có thể nói là vô cùng kích động, đến khi nhận ra bản thân làm ồn người xung quanh đọc sách thì cô cũng đã ngồi vào bàn ăn ở canteen gần đó.
Tống Dật Nhiên kéo Tiểu Lý xuống hai tầng lầu, sau đó là chạy đến canteen nằm ngay bên cạnh của tòa nhà thư viện.
Sau khi đến được nơi đó, không khí cũng làm cho Tống Dật Nhiên cảm thấy thoải mái hơn, có thể là vì nơi này dùng điều hòa rất ít, chủ yếu là dùng khí trời tự nhiên, gió thoang thoảng thổi qua chổ ngồi của hai cô gái.
Nơi này cũng có thể tự do nói chuyện nên cô có thể là vì vậy mà cảm thấy không bức bách, hít thở không khí thông suốt hơn.
Tiểu Lý ngồi xuống ghế liền gọi hai cốc trà đào lớn, sau đó là thêm vài bịch que cay, nước cũng chỉ vừa uống một ngụm cô nhịn không được nữa liền nói.
Tiểu Lý: "Chị Dật Nhiên, em nghe bọn họ nói là chị xin nghỉ việc rồi, là thật sao?" Cô nuốt xuống một ngụm trà đào lớn cho thanh giọng, sau khi đứng quá lâu trong phòng máy lạnh kia, không những làm cho da vẻ của cô khô rát bong tróc đến cả cổ họng cũng không có chút nước nào càng đau rát hơn.
Kết quả sau khi chạy đến đây liền phải tìm ngay nước để uống vào mới có thể tiếp tục nói chuyện.
Mấy hôm trước đó trong thư viện ai cũng nói đến việc, Tống Dật Nhiên trước đó xin vào làm rất khó khăn, hiện tại đã có thể có một vị trí vững vàng như vậy thì lại không muốn phải làm việc nữa.
Lúc đầu Tiểu Lý cô và A Hạo nghe được liền nghĩ là có thể là do bọn họ nhìn thấy Tống Dật Nhiên nghỉ quá lâu, thường ngày lại chẳng có như vậy nên đâm ra nghĩ quá nhiều mà nói như vậy, sau đó lại do chị quán lý tự mình nói với bọn họ là cô muốn nghỉ việc.
Tiểu Lý với A Hạo mới bắt đầu cảm thấy có chút mất mát, dẫu sao nơi này cũng chỉ có bao nhiêu người bọn họ là hợp tính cách với nhau, Tiểu Lý thì quá đơn thuần bọn họ nghĩ cô giống lục trà nên không ít lần mỉa mai cô, lại nghĩ A Hạo dựa dẫm quản lý nên được đứng một nơi làm việc không giống bọn họ xếp sách đến nổi lừ cả tay.
Chỉ có Tống Dật Nhiên là thanh thuần vào đây chỉ để làm việc kiếm sống không ganh đua như mấy người kia, vậy mà đến cô cũng chịu không được mà bỏ đi, vậy bọn họ phải làm thế nào đây.
Tống Dật Nhiên: "Là thật." Cô vừa cảm thấy chột dạ vừa không đành lòng nói.
Cô biết cả A Hạo và Tiểu Lý bọn họ rất quý mến cô, nhưng biết phải làm thế nào đây, cô vừa bị ép phải làm công việc mới, ông chủ của nơi đó cho ăn cho mặc, không cho ra ngoài nữa bước, đi đến đâu cũng phải có người đưa đón.
Cô làm thế nào mới có thể như trước đây, cùng bọn họ đi đi lại lại vừa đi làm vừa đi ăn, mấy thứ đó tưởng chừng như rất đơn giản nhưng đối với Tống Dật Nhiên hiện tại rất xa vời.
Tiểu Lý: "Sao lại vậy?" Cô ủy khuất hỏi Tống Dật Nhiên, mặc dù nói là đã biết Tống Dật Nhiên cũng có ngày sẽ đến đây để nói với cô như vậy, nhưng không biết thế nào sau khi nghe câu nói này xuất phát từ Tống Dật Nhiên vẫn khiến cho Tiểu Lý cô đau lòng đến vậy.
Tống Dật Nhiên: "Chị… chị dạo gần đây có chút việc." Cô không biết phải giải thích với cô như thế nào chỉ có thể lẫn tránh ánh mắt đáng thương kia nhìn đi chỗ khác.
Cô không thể nói chuyện bản thân kết hôn ra ngoài, cũng không có thể nào nói dối Tiểu Lý được, đành phải tìm cách nói lãnh đi cái khác.
Tiểu Lý: "Ếi,...!cái này là gì vậy?" Cô rũ mắt nhìn xuống, đúng lúc ánh mắt của cô vừa vặn chạm phải cái hạt nhỏ nhỏ lấp lánh trên ngón áp út của Tống Dật Nhiên, đây còn không phải là thiết kế mới nhất của Đặng Gia hay sao?
Lại còn là loại nhẫn cưới mắc nhất, trong nước A người sở hữu được chiếc nhẫn này chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn có nghe người khác truyền tai nhau về mấy chiếc nhẫn hiếm hoi kia, đều là đồ gia công rất tỉ mỉ, thợ thiết kế cũng là nhân vật nổi tiếng, nên giá thành mới cao như vậy.
Tống Dật Nhiên: "Ả?!...!Cái này… chị không định mang nó ở đây đâu… mà là..." Cô nghe thấy Tiểu Lý hỏi đến cái lấp lánh trên tay của cô cô liền bất giác nhớ đến buổi sáng lúc đi có chút vội nên đã không tháo chiếc nhẫn này ra.
Mặt nhẫn láng bóng, thân nhẫn cũng mảnh mai, rất khó để ý đến, nên Tống Dật Nhiên cũng vì lý do này mà quên đi mất là nó luôn tồn tại ở trên ngón áp út của cô, lúc này Tống Dật Nhiên liền muốn tháo chiếc nhẫn ra mang vào ngón tay khác, nhưng vì ánh mắt của Tiểu Lý rất nhanh, làm sao mà giấu được nữa.
Tiểu Lý: "Chị còn muốn giấu em? Dật Nhiên! Em thề, thật đó em không nói với ai đâu."
Cô ánh mắt tò mò kia có lấy màn che cũng khó mà giấu được đi đâu, cô chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra đây là nhẫn của nhãn hàng nào, thì làm gì có chuyện một cái hành động nhỏ cùng với vài câu nói lắp không hoàn chỉnh của Tống Dật Nhiên lại có thể bị lừa được.
Tiểu Lý: "Chị kết hôn rồi sao?" Cô nói đến đây liền thấy Tống Dật Nhiên yên lặng không còn gì chối cãi, thừa thắng xông lên hỏi thêm một câu.
Tống Dật Nhiên: "Làm sao em biết được?" Cô như bị phát giác làm chuyện xấu liền sợ hãi trợ tròn mắt nhìn Tiểu Lý.
Cô còn chưa nói đến vì sao lại mang nhẫn thì Tiểu Lý đã có thể nhìn ra là có phải hay không cô đã kết hôn rồi, có phải nếu lát nữa đề cập đối tượng của cô là ai thì sẽ nhanh chóng bài lộ người kia là Lăng Dục Thần luôn hay không?
Tiểu Lý: "Cái này còn không phải là loại nhẫn kết hôn đắc nhất của cửa hàng đằng kia sao, là Đặng Thị đó!" Cô không hiểu là Tống Dật Nhiên bất ngờ cái gì, liền nói, còn chỉ tay về hướng của loạt cửa hàng trang sức đá quý to đùng đùng ở đằng xa kia, bảng hiệu to lớn được treo cao tít trên tòa trung tâm thương mại mười mấy tầng kia.
Tống Dật Nhiên: "Em cũng biết nó sao?" Cô nghe đến đây hệt như là được mở mang tầm mắt, hóa ra là đầu ốc của Tiểu Lý còn có thể sử dụng theo cách thế này, nếu hiện tại cô có thể hỏi chuyện băng đảng… nhắc đến tổ chức của Lăng Dục Thần thì có phải là Tiểu Lý cũng sẽ có thể biết đến tường tận luôn hay không?
Tiểu Lý: "Đương nhiên rồi… chị… không phải là làm dâu hào môn rồi đó chứ?" Cô vừa nhìn nhìn Tống Dật Nhiên, vừa nhướng mài về phía của cô, sau đó còn nhếch mép cười cười trêu Tống Dật Nhiên.
Thật ra loại nhẫn kia khá đắc, người thông thường có thể mua được nó chắc phải mất thêm vài cái nhà chứ không ít, còn có nếu là những người như bọn cô muốn có nó, hẳn phải nhịn ăn nhịn uống vài năm mới mua nổi một chiếc nhưng có thể là cái hạt kia phải nhỏ hơn một chút nữa.
Tống Dật Nhiên: "Nói gì vậy… " Cô không muốn phủ nhận việc bản thân đã thành gia lập thất, nhưng cô cũng không muốn bản thân phải tìm cách nói dối một người Tiểu Lý, kỳ thực là rất đau đầu.
Tiểu Lý: "Cái nhẫn này đủ nuôi chúng ta vài năm đấy nhé, đừng có lừa em, nói đi Gia Tộc nào vậy?" Cô cười cười vừa cắn cái ống hút vừa hỏi Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Cái này thì không thể nói với em được." Cô bị hỏi đến đây cũng hết đường chối cãi, nhưng cái tên của Lăng Dục Thần thì nếu không có dao kề cổ thì không thể để lộ ra được.
Tiểu Lý: "Ầy… thôi bỏ đi, mấy gia tộc gần đây không bình yên, thật ra chị làm dâu nhà họ ít người biết đến sẽ tốt hơn, không nói cũng không sao." Cô rất bát quái, am hiểu rất nhiều chuyện trong chuyện ngoài của hắc bạch đạo không có cái gì mà cô không biết đến.
Ví như cái việc Lăng Dục Thần đã lấy vợ rồi, kỳ thực người của thành phố Thanh Long này biết không nhiều, nhưng vì cô là Tiểu Lý nên không có cái gì người khác biết mà cô không biết cả, nhưng có điều cô cũng không phải người trong cuộc, đương nhiên vợ của hắn là ai thì cô cũng bó tay.
Thật ra thì người kia được Lăng Dục Thần giấu có chút kỹ lưỡng, không ai biết được chị ta là người thế nào, trâm anh thế phiệt, lá ngọc cành vàng của gia tộc nào.
Kỳ thực mà nói, Lăng Dục Thần là người như thế nào thì không cần nói nhiều nữa, ai ở nước A nghe đến cái tên ba chữ này cũng đều rất sợ hãi, người sợ hắn rất nhiều, muốn tránh né hắn cũng rất nhiều, nhưng người muốn âm mưu giết hắn cũng không ít hơn là bao nhiêu.
Lăng Dục Thần ở hắc đạo thực hiện thanh tẩy, vốn là làm phật lòng không ít kẻ lớn kẻ nhỏ, ở bạch đạo làm ăn có chút cứng rắn, chỉ muốn người khác thuận theo, người làm ăn cùng với hắn chỉ hận không thể mang thêm vài cái não.
Lăng Dục Thần luôn là cái tên bị người khác nhắm vào, làm vợ của hắn lợi thì ít mà hại thì nhiều, nói không chừng đi trên đường cũng phải nín thở mà sống, suy cho cùng việc mà Lăng Dục Thần giấu cô vợ kia đến như vậy cũng là việc chính đáng.
Tống Dật Nhiên: "Ừm… Lâm Nhất Phàm đâu?" Cô dừng lại khá lâu, gần nữa buổi mới nhớ ra là còn có một người khác mà từ ban nảy khi nào đây cô đã không nhìn thấy anh.
Tiểu Lý: "Nghỉ rồi… chị không biết gì hay sao?" Cô thuận miệng nói ra hai chữ, sau đó lại nhớ đến gì đó mới lại hỏi thêm Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Không biết." Cô quả thực là sau khi quen biết Lăng Dục Thần thì liên tiếp mấy ngày sau đó đều là những chuyện xoay quanh hắn bám víu lấy cô không buông ta, làm thế nào mà còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện khác.
Tiểu Lý: "Em còn nghĩ hai người thân nhau lắm, anh ấy nghỉ việc không nói gì với chị sao?" Cô nghi hoặc hỏi Tống Dật Nhiên.
Cô và Tống Dật Nhiên không cùng làm việc ở một khu, nhưng Lâm Nhất Phàm thì có, cho nên cả một ngày, Lâm Nhất Phàm chỉ bám lấy Tống Dật Nhiên có đánh chết cũng chính là không buông tha cho cô.
Vậy mà đến khi nghĩ việc rồi cũng không nói một lời nào với Tiểu Lý cô đã đành còn không nói gì với Tống Dật Nhiên.
Đương nhiên dạng công tử như anh ta nếu muốn thì không cần sự trợ giúp của cô làm gì, nhưng đến cả một cái thông báo cũng là không có thì có chút quá đáng.
Tống Dật Nhiên: "Không có a, Lâm Nhất Phàm anh ta nghỉ việc khi nào vậy?" Cô bất ngờ không hiểu gì liền hỏi lại.
Lâm Nhất Phàm này trước đó đã là không trả lời tin nhắn của cô, tiếp sau đó là không nghe điện thoại, hiện tại lại nghỉ mất từ khi nào rồi cũng không nói một lời nào, còn có nghĩa khí gì nữa không?
Tiểu Lý: "Hồ sơ thì vừa duyên cách chị một ngày, còn nếu là nói là sẽ nghỉ thì trước đó rồi." Cô vừa ăn thanh cay vừa nói chuyện với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Là cái hôm anh ta về sớm đó sao?" Cô nghĩ một lúc lại nhớ đến cái ngày mà Lâm Nhất Phàm đột nhiên bỏ việc đi về sớm hơn nửa ngày kia, liền thấy có chút bất thường hỏi Tiểu lý.
Tiểu Lý: "Không phải, sau cái hôm đó anh Nhất Phàm đến làm còn nói sẽ tìm chị để nói cái gì đó nữa, sau đó một hai ngày gì đó, thật ra nói đến cũng kỳ quái lắm, buổi sáng hôm đó rõ ràng là vẫn còn đi làm rất bình thường, còn nói đùa là sẽ mua trà sữa cho tụi em, nhưng chỉ qua giờ cơm trưa thì lại nói muốn nghĩ việc… chị nói có phải rất kỳ quái không? "
Tiểu Lý nghĩ ngợi một lúc rồi từ từ nói lại chuyện trước đó.
Mấy hôm mà Tống Dật Nhiên nghỉ thì Lâm Nhất Phầm cũng rất kỳ lạ, luôn làm mấy việc khó hiểu, tự ý bỏ ra ngoài làm gì đó, nhưng sau khi quay lại thì có mang thức ăn về nên Tiểu Lý không nghĩ nhiều.
Chỉ nghĩ đến anh ta có thể giữa giờ đói rồi nên muốn tự mình đi ăn, suy cho cùng đi quá nhiều người cũng sẽ không tốt, dễ bị phát hiện, kinh động đến mụ già kia lại không hay nên cô cũng không chấp Lâm Nhất Phầm làm gì.
Nhưng sau đó mấy ngày anh ta sau bữa cơm trưa không biết là nổi điên cái gì lại tức giận đùng đùng lên rồi còn muốn nghỉ việc, mụ quản lý cho dù có nói thế nào anh ta vẫn là muốn nghỉ việc như vậy.
A Hạo không thích anh ta, nên cũng không có nói ra nói vào, mụ quản lý cũng hết cách nên cho anh ta chút thời gian suy nghĩ, mới cách một ngày thôi đã đến ký hồ sơ nghỉ việc.
Tống Dật Nhiên: "Sau lại như vậy, Lâm Nhất Phàm tuy là bản tính có chút lạnh, nhưng không đến nổi thất thường như vậy,...!có phải là mấy đứa lại chọc giận anh ấy rồi hay không? "
Tống Dật Nhiên nghe Tiểu Lý nói xong liền cảm thấy quái lạ, hệt như Tiểu Lý đã nhầm ai đó thành Lâm Nhất Phàm vậy, rõ ràng người mà cô quen biết không hề giống như vậy.
Lâm Nhất Phàm rất hiểu chuyện, không thể nào lại muốn nói thế nào là nói thế ấy được, không giống với Lâm Nhất Phàm mà cô quen biết, suy nghĩ thế nào cũng chính là không nghĩ ra anh ta vì sao lại làm như vậy.
Tiểu Lý: "Không có a!" Cô nhanh chóng phủ nhận ngay, bọn cô đến thời gian thở cũng còn rất khó khăn mới có thể kiếm được, lấy đâu ra thời gian mà chọc giận anh ta.
A Hạo: "Chắc là chịu khổ không được về lại Lâm Gia rồi, chị tìm anh ấy sao? Đến Lâm Gia ở trung tâm thành phố thử xem, em nghĩ là anh ta về lại đó rồi." Cậu cầm hai ly trà sữa đi đến đặt lên bàn của Tống Dật Nhiên và Tiểu Lý.
Còn không quên nói châm biếm Lâm Nhất Phàm vài câu.
Đối với cậu, Lâm Nhất Phàm kia so với con gái chỉ khác mỗi cái giới tính.
Bạch công tử lại muốn ra ngoài làm việc, mắt có mù cũng có thể nhận ra anh ta là vì cái gì mà đến đây làm.
Còn không phải vì muốn người ta suốt ngày nhìn chầm chầm anh ta khen lấy khen để còn gì, còn có mục đích lớn hơn còn không phải vì Tống Dật Nhiên đi, nhìn thấy chị ấy nghỉ việc rồi cũng không còn mục tiêu để phấn đấu nữa.
Tống Dật Nhiên: "Không có… em đến đây làm gì? Nghe lén?" Cô nghe người khác hỏi liền vô thức chống cằm trả lời, nhưng sau đó không lâu lại nhận ra giọng nói kia có chút quen thuộc lại nhìn đến bên cạnh, quả nhiên là A Hạo.
A Hạo: "Em mới là không muốn nghe lén, em gái của chị bắt bẻ em, nói muốn mách chuyện em đi nhà xí trong giờ làm nên muốn em mua trà sữa cho cô ấy." Cậu ủy khuất nói một câu liếc mắt nhìn Tiểu Lý đắc ý ở bên kia.
Tống Dật Nhiên: "Chị nghĩ Lâm Nhất Phàm không giống người than khổ mà bỏ chạy nhanh như vậy, thật ra việc ở đây lúc anh ta vừa mới vào còn nhiều hơn một chút, lúc đó cũng không có nghe anh ta than trách gì."
Tống Dật Nhiên mặc kệ bọn họ có nói Lâm Nhất Phàm khi đó đó có kỳ quái như thế nào thì cô vẫn cảm thấy là không đúng, Lâm Nhất Phàm mà cô biết không phải là người như vậy.
A Hạo: "Cũng đúng,...!khách tới rồi, em đi trước đây." Cậu còn muốn nói thêm gì đó liền nhìn thấy có khách đến nói lại một câu với Tống Dật Nhiên sau đó bước đi ngay ra cửa.
Tiểu Lý: "Chị nói thử xem có phải anh Nhất Phàm cũng lấy vợ rồi hay không? Nên mới không đi làm được nữa?" Cô vừa trào phúng trêu Tống Dật Nhiên vừa cảm thấy có chút khó tin lời nói của bản thân mà không khỏi cười thành tiếng.
Tống Dật Nhiên: "..." Lâm Nhất Phàm nếu đã lấy vợ thì có liên quan gì đến việc có thể đi làm hay không, anh ta nếu muốn cưới gả không phải là nên tìm một tiểu thư hay sao? Cũng chẳng thể gò bó như cô được, rõ ràng là Tiểu Lý đang muốn châm chọc cô.
Tống Dật Nhiên liếc nhìn Tiểu Lý, cô cũng không trách Tiểu Lý, bản tính của Tiểu Lý có chút trẻ con.
Tiểu Lý: "Chiếc xe ngoài kia là của chồng chị sao? Dáng xe đẹp thật, hình như là hàng nhập, cả thành phố này em không thấy có chiếc nào giống như vậy." Là nên trách Tiểu Lý có chút tinh mắt, hay là nên trách Mễ Giai Kỳ quá thận trọng rồi đây.
Mễ Giai Kỳ sợ cô không nhìn thấy cô ta hay sao, lại nhìn thấy cô chạy đi đến đây cũng chạy xe qua theo, chiếc xe màu đen kia quá đỗi đặc biệt rất dễ bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, Tống Dật Nhiên liền nhanh chóng muốn quay về căn biệt phủ kia, có lẻ nơi đó có chút an toàn hơn.
Tống Dật Nhiên: "Cái đó chị cũng không biết,...!thôi! Không còn sớm nữa, chị về trước đây, khi nào ít việc hơn chị sẽ đến tìm các cô các cậu đi ăn." Cô cầm lấy túi xách sau đó nói lại một câu với Tiểu Lý rồi đi ngay.
Tiểu Lý: "Được ah,...!em cũng quay lại với đóng sách tâm lý kia đây." Cô nhìn thấy Tống Dật Nhiên đi khỏi cũng chỉ nói theo một câu.
Tống Dật Nhiên nhầm vào chiếc xe thể thao màu đen kia, mà chạy nhanh đến đó.
Mễ Giai Kỳ rất hiểu ý, từ lúc đến nơi đây hay là luôn cả lúc này cô cũng đều là không bước xuống xe một bước.
Mễ Giai Kỳ cô là người thân tính của Lăng Dục Thần hắn, nếu không may lại để cho người khác nhìn thấy Mễ Giai Kỳ cô đi cùng với Tống Dật Nhiên thì bọn họ không cần dùng đầu ốc cũng có thể nghĩ đến được cô là cái gì của Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần chỉ có một lý do, là vì hắn lo sợ có người sẽ vì hiềm khích với hắn mà lại ra tay với Tống Dật Nhiên đến khi đó lại phải bắt người không làm gì như cô nhận giúp hắn một dao thì đúng là không tốt, nên mới để Mễ Giai Kỳ đi cùng với cô đến nơi này.
Đi được một đoạn cũng đã lên đến Lầu B, lúc này nhìn thấy cô, Tiểu Lý như vớ được vàng vậy, vội vội càng vàng chạy đến.
Tiểu Lý: "Chị Dật Nhiên!" Cô gặp được Tống Dật Nhiên hệt như là tay không bắt được vàng, bất ngờ la hét như chốn không người, từ đằng xa chạy lại người của Tống Dật Nhiên vừa cười lớn vừa la hét.
Mấy người xung quanh đang đọc sách cũng bị vô làm ồn mà mặt mày nhăn nhó đến khó coi liếc nhìn về hướng của Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên đột ngột phút chốc bị mấy ánh mắt đó phóng đến liền giật nảy mình.
Tống Dật Nhiên: "Suỵt!" Cô vừa kéo tay của Tiểu Lý nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, vừa lên tiếng nhắc nhở cái miệng của Tiểu Lý cẩn thận một chút.
Có thể là vì làm việc quá lâu một một môi trường khắc nghiệt, nên làm cho đầu ốc của Tiểu Lý lúc này có thể nói là vô cùng kích động, đến khi nhận ra bản thân làm ồn người xung quanh đọc sách thì cô cũng đã ngồi vào bàn ăn ở canteen gần đó.
Tống Dật Nhiên kéo Tiểu Lý xuống hai tầng lầu, sau đó là chạy đến canteen nằm ngay bên cạnh của tòa nhà thư viện.
Sau khi đến được nơi đó, không khí cũng làm cho Tống Dật Nhiên cảm thấy thoải mái hơn, có thể là vì nơi này dùng điều hòa rất ít, chủ yếu là dùng khí trời tự nhiên, gió thoang thoảng thổi qua chỗ ngồi của hai cô gái.
Nơi này cũng có thể tự do nói chuyện nên cô có thể là vì vậy mà cảm thấy không bức bách, hít thở không khí thông suốt hơn.
Tiểu Lý ngồi xuống ghế liền gọi hai cốc trà đào lớn, sau đó là thêm vài bịch que cay, nước cũng chỉ vừa uống một ngụm cô nhịn không được nữa liền nói.
Tiểu Lý: "Chị Dật Nhiên, em nghe bọn họ nói là chị xin nghỉ việc rồi, là thật sao?" Cô nuốt xuống một ngụm trà đào lớn cho thanh giọng, sau khi đứng quá lâu trong phòng máy lạnh kia, không những làm cho da vẻ của cô khô rát bong tróc đến cả cổ họng cũng không có chút nước nào càng đau rát hơn.
Kết quả sau khi chạy đến đây liền phải tìm ngay nước để uống vào mới có thể tiếp tục nói chuyện.
Mấy hôm trước đó trong thư viện ai cũng nói đến việc, Tống Dật Nhiên trước đó xin vào làm rất khó khăn, hiện tại đã có thể có một vị trí vững vàng như vậy thì lại không muốn phải làm việc nữa.
Lúc đầu Tiểu Lý cô và A Hạo nghe được liền nghĩ là có thể là do bọn họ nhìn thấy Tống Dật Nhiên nghỉ quá lâu, thường ngày lại chẳng có như vậy nên đâm ra nghĩ quá nhiều mà nói như vậy, sau đó lại do chị quán lý tự mình nói với bọn họ là cô muốn nghỉ việc.
Tiểu Lý với A Hạo mới bắt đầu cảm thấy có chút mất mát, dẫu sao nơi này cũng chỉ có bao nhiêu người bọn họ là hợp tính cách với nhau, Tiểu Lý thì quá đơn thuần bọn họ nghĩ cô giống lục trà nên không ít lần mỉa mai cô, lại nghĩ A Hạo dựa dẫm quản lý nên được đứng một nơi làm việc không giống bọn họ xếp sách đến nổi lừ cả tay.
Chỉ có Tống Dật Nhiên là thanh thuần vào đây chỉ để làm việc kiếm sống không ganh đua như mấy người kia, vậy mà đến cô cũng chịu không được mà bỏ đi, vậy bọn họ phải làm thế nào đây.
Tống Dật Nhiên: "Là thật." Cô vừa cảm thấy chột dạ vừa không đành lòng nói.
Cô biết cả A Hạo và Tiểu Lý bọn họ rất quý mến cô, nhưng biết phải làm thế nào đây, cô vừa bị ép phải làm công việc mới, ông chủ của nơi đó cho ăn cho mặc, không cho ra ngoài nữa bước, đi đến đâu cũng phải có người đưa đón.
Cô làm thế nào mới có thể như trước đây, cùng bọn họ đi đi lại lại vừa đi làm vừa đi ăn, mấy thứ đó tưởng chừng như rất đơn giản nhưng đối với Tống Dật Nhiên hiện tại rất xa vời.
Tiểu Lý: "Sao lại vậy?" Cô ủy khuất hỏi Tống Dật Nhiên, mặc dù nói là đã biết Tống Dật Nhiên cũng có ngày sẽ đến đây để nói với cô như vậy, nhưng không biết thế nào sau khi nghe câu nói này xuất phát từ Tống Dật Nhiên vẫn khiến cho Tiểu Lý cô đau lòng đến vậy.
Tống Dật Nhiên: "Chị… chị dạo gần đây có chút việc." Cô không biết phải giải thích với cô như thế nào chỉ có thể lẫn tránh ánh mắt đáng thương kia nhìn đi chỗ khác.
Cô không thể nói chuyện bản thân kết hôn ra ngoài, cũng không có thể nào nói dối Tiểu Lý được, đành phải tìm cách nói lãnh đi cái khác.
Tiểu Lý: "Ếi,...!cái này là gì vậy?" Cô rũ mắt nhìn xuống, đúng lúc ánh mắt của cô vừa vặn chạm phải cái hạt nhỏ nhỏ lấp lánh trên ngón áp út của Tống Dật Nhiên, đây còn không phải là thiết kế mới nhất của Đặng Gia hay sao?
Lại còn là loại nhẫn cưới mắc nhất, trong nước A người sở hữu được chiếc nhẫn này chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn có nghe người khác truyền tai nhau về mấy chiếc nhẫn hiếm hoi kia, đều là đồ gia công rất tỉ mỉ, thợ thiết kế cũng là nhân vật nổi tiếng, nên giá thành mới cao như vậy.
Tống Dật Nhiên: "Ả?!...!Cái này… chị không định mang nó ở đây đâu… mà là..." Cô nghe thấy Tiểu Lý hỏi đến cái lấp lánh trên tay của cô cô liền bất giác nhớ đến buổi sáng lúc đi có chút vội nên đã không tháo chiếc nhẫn này ra.
Mặt nhẫn láng bóng, thân nhẫn cũng mảnh mai, rất khó để ý đến, nên Tống Dật Nhiên cũng vì lý do này mà quên đi mất là nó luôn tồn tại ở trên ngón áp út của cô, lúc này Tống Dật Nhiên liền muốn tháo chiếc nhẫn ra mang vào ngón tay khác, nhưng vì ánh mắt của Tiểu Lý rất nhanh, làm sao mà giấu được nữa.
Tiểu Lý: "Chị còn muốn giấu em? Dật Nhiên! Em thề, thật đó em không nói với ai đâu."
Cô ánh mắt tò mò kia có lấy màn che cũng khó mà giấu được đi đâu, cô chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra đây là nhẫn của nhãn hàng nào, thì làm gì có chuyện một cái hành động nhỏ cùng với vài câu nói lắp không hoàn chỉnh của Tống Dật Nhiên lại có thể bị lừa được.
Tiểu Lý: "Chị kết hôn rồi sao?" Cô nói đến đây liền thấy Tống Dật Nhiên yên lặng không còn gì chối cãi, thừa thắng xông lên hỏi thêm một câu.
Tống Dật Nhiên: "Làm sao em biết được?" Cô như bị phát giác làm chuyện xấu liền sợ hãi trợ tròn mắt nhìn Tiểu Lý.
Cô còn chưa nói đến vì sao lại mang nhẫn thì Tiểu Lý đã có thể nhìn ra là có phải hay không cô đã kết hôn rồi, có phải nếu lát nữa đề cập đối tượng của cô là ai thì sẽ nhanh chóng bài lộ người kia là Lăng Dục Thần luôn hay không?
Tiểu Lý: "Cái này còn không phải là loại nhẫn kết hôn đắc nhất của cửa hàng đằng kia sao, là Đặng Thị đó!" Cô không hiểu là Tống Dật Nhiên bất ngờ cái gì, liền nói, còn chỉ tay về hướng của loạt cửa hàng trang sức đá quý to đùng đùng ở đằng xa kia, bảng hiệu to lớn được treo cao tít trên tòa trung tâm thương mại mười mấy tầng kia.
Tống Dật Nhiên: "Em cũng biết nó sao?" Cô nghe đến đây hệt như là được mở mang tầm mắt, hóa ra là đầu ốc của Tiểu Lý còn có thể sử dụng theo cách thế này, nếu hiện tại cô có thể hỏi chuyện băng đảng… nhắc đến tổ chức của Lăng Dục Thần thì có phải là Tiểu Lý cũng sẽ có thể biết đến tường tận luôn hay không?
Tiểu Lý: "Đương nhiên rồi… chị… không phải là làm dâu hào môn rồi đó chứ?" Cô vừa nhìn nhìn Tống Dật Nhiên, vừa nhướng mài về phía của cô, sau đó còn nhếch mép cười cười trêu Tống Dật Nhiên.
Thật ra loại nhẫn kia khá đắc, người thông thường có thể mua được nó chắc phải mất thêm vài cái nhà chứ không ít, còn có nếu là những người như bọn cô muốn có nó, hẳn phải nhịn ăn nhịn uống vài năm mới mua nổi một chiếc nhưng có thể là cái hạt kia phải nhỏ hơn một chút nữa.
Tống Dật Nhiên: "Nói gì vậy… " Cô không muốn phủ nhận việc bản thân đã thành gia lập thất, nhưng cô cũng không muốn bản thân phải tìm cách nói dối một người Tiểu Lý, kỳ thực là rất đau đầu.
Tiểu Lý: "Cái nhẫn này đủ nuôi chúng ta vài năm đấy nhé, đừng có lừa em, nói đi Gia Tộc nào vậy?" Cô cười cười vừa cắn cái ống hút vừa hỏi Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Cái này thì không thể nói với em được." Cô bị hỏi đến đây cũng hết đường chối cãi, nhưng cái tên của Lăng Dục Thần thì nếu không có dao kề cổ thì không thể để lộ ra được.
Tiểu Lý: "Ầy… thôi bỏ đi, mấy gia tộc gần đây không bình yên, thật ra chị làm dâu nhà họ ít người biết đến sẽ tốt hơn, không nói cũng không sao." Cô rất bát quái, am hiểu rất nhiều chuyện trong chuyện ngoài của hắc bạch đạo không có cái gì mà cô không biết đến.
Ví như cái việc Lăng Dục Thần đã lấy vợ rồi, kỳ thực người của thành phố Thanh Long này biết không nhiều, nhưng vì cô là Tiểu Lý nên không có cái gì người khác biết mà cô không biết cả, nhưng có điều cô cũng không phải người trong cuộc, đương nhiên vợ của hắn là ai thì cô cũng bó tay.
Thật ra thì người kia được Lăng Dục Thần giấu có chút kỹ lưỡng, không ai biết được chị ta là người thế nào, trâm anh thế phiệt, lá ngọc cành vàng của gia tộc nào.
Kỳ thực mà nói, Lăng Dục Thần là người như thế nào thì không cần nói nhiều nữa, ai ở nước A nghe đến cái tên ba chữ này cũng đều rất sợ hãi, người sợ hắn rất nhiều, muốn tránh né hắn cũng rất nhiều, nhưng người muốn âm mưu giết hắn cũng không ít hơn là bao nhiêu.
Lăng Dục Thần ở hắc đạo thực hiện thanh tẩy, vốn là làm phật lòng không ít kẻ lớn kẻ nhỏ, ở bạch đạo làm ăn có chút cứng rắn, chỉ muốn người khác thuận theo, người làm ăn cùng với hắn chỉ hận không thể mang thêm vài cái não.
Lăng Dục Thần luôn là cái tên bị người khác nhắm vào, làm vợ của hắn lợi thì ít mà hại thì nhiều, nói không chừng đi trên đường cũng phải nín thở mà sống, suy cho cùng việc mà Lăng Dục Thần giấu cô vợ kia đến như vậy cũng là việc chính đáng.
Tống Dật Nhiên: "Ừm… Lâm Nhất Phàm đâu?" Cô dừng lại khá lâu, gần nữa buổi mới nhớ ra là còn có một người khác mà từ ban nảy khi nào đây cô đã không nhìn thấy anh.
Tiểu Lý: "Nghỉ rồi… chị không biết gì hay sao?" Cô thuận miệng nói ra hai chữ, sau đó lại nhớ đến gì đó mới lại hỏi thêm Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Không biết." Cô quả thực là sau khi quen biết Lăng Dục Thần thì liên tiếp mấy ngày sau đó đều là những chuyện xoay quanh hắn bám víu lấy cô không buông ta, làm thế nào mà còn thời gian nghĩ đến mấy chuyện khác.
Tiểu Lý: "Em còn nghĩ hai người thân nhau lắm, anh ấy nghỉ việc không nói gì với chị sao?" Cô nghi hoặc hỏi Tống Dật Nhiên.
Cô và Tống Dật Nhiên không cùng làm việc ở một khu, nhưng Lâm Nhất Phàm thì có, cho nên cả một ngày, Lâm Nhất Phàm chỉ bám lấy Tống Dật Nhiên có đánh chết cũng chính là không buông tha cho cô.
Vậy mà đến khi nghỉ việc rồi cũng không nói một lời nào với Tiểu Lý cô đã đành còn không nói gì với Tống Dật Nhiên.
Đương nhiên dạng công tử như anh ta nếu muốn thì không cần sự trợ giúp của cô làm gì, nhưng đến cả một cái thông báo cũng là không có thì có chút quá đáng.
Tống Dật Nhiên: "Không có a, Lâm Nhất Phàm anh ta nghỉ việc khi nào vậy?" Cô bất ngờ không hiểu gì liền hỏi lại.
Lâm Nhất Phàm này trước đó đã là không trả lời tin nhắn của cô, tiếp sau đó là không nghe điện thoại, hiện tại lại nghỉ mất từ khi nào rồi cũng không nói một lời nào, còn có nghĩa khí gì nữa không?
Tiểu Lý: "Hồ sơ thì vừa duyên cách chị một ngày, còn nếu là nói là sẽ nghỉ thì trước đó rồi." Cô vừa ăn thanh cay vừa nói chuyện với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Là cái hôm anh ta về sớm đó sao?" Cô nghĩ một lúc lại nhớ đến cái ngày mà Lâm Nhất Phàm đột nhiên bỏ việc đi về sớm hơn nửa ngày kia, liền thấy có chút bất thường hỏi Tiểu lý.
Tiểu Lý: "Không phải, sau cái hôm đó anh Nhất Phàm đến làm còn nói sẽ tìm chị để nói cái gì đó nữa, sau đó một hai ngày gì đó, thật ra nói đến cũng kỳ quái lắm, buổi sáng hôm đó rõ ràng là vẫn còn đi làm rất bình thường, còn nói đùa là sẽ mua trà sữa cho tụi em, nhưng chỉ qua giờ cơm trưa thì lại nói muốn nghỉ việc… chị nói có phải rất kỳ quái không? "
Tiểu Lý nghĩ ngợi một lúc rồi từ từ nói lại chuyện trước đó.
Mấy hôm mà Tống Dật Nhiên nghỉ thì Lâm Nhất Phầm cũng rất kỳ lạ, luôn làm mấy việc khó hiểu, tự ý bỏ ra ngoài làm gì đó, nhưng sau khi quay lại thì có mang thức ăn về nên Tiểu Lý không nghĩ nhiều.
Chỉ nghĩ đến anh ta có thể giữa giờ đói rồi nên muốn tự mình đi ăn, suy cho cùng đi quá nhiều người cũng sẽ không tốt, dễ bị phát hiện, kinh động đến mụ già kia lại không hay nên cô cũng không chấp Lâm Nhất Phầm làm gì.
Nhưng sau đó mấy ngày anh ta sau bữa cơm trưa không biết là nổi điên cái gì lại tức giận đùng đùng lên rồi còn muốn nghỉ việc, mụ quản lý cho dù có nói thế nào anh ta vẫn là muốn nghỉ việc như vậy.
A Hạo không thích anh ta, nên cũng không có nói ra nói vào, mụ quản lý cũng hết cách nên cho anh ta chút thời gian suy nghĩ, mới cách một ngày thôi đã đến ký hồ sơ nghỉ việc.
Tống Dật Nhiên: "Sau lại như vậy, Lâm Nhất Phàm tuy là bản tính có chút lạnh, nhưng không đến nổi thất thường như vậy,...!có phải là mấy đứa lại chọc giận anh ấy rồi hay không? "
Tống Dật Nhiên nghe Tiểu Lý nói xong liền cảm thấy quái lạ, hệt như Tiểu Lý đã nhầm ai đó thành Lâm Nhất Phàm vậy, rõ ràng người mà cô quen biết không hề giống như vậy.
Lâm Nhất Phàm rất hiểu chuyện, không thể nào lại muốn nói thế nào là nói thế ấy được, không giống với Lâm Nhất Phàm mà cô quen biết, suy nghĩ thế nào cũng chính là không nghĩ ra anh ta vì sao lại làm như vậy.
Tiểu Lý: "Không có a!" Cô nhanh chóng phủ nhận ngay, bọn cô đến thời gian thở cũng còn rất khó khăn mới có thể kiếm được, lấy đâu ra thời gian mà chọc giận anh ta.
A Hạo: "Chắc là chịu khổ không được về lại Lâm Gia rồi, chị tìm anh ấy sao? Đến Lâm Gia ở trung tâm thành phố thử xem, em nghĩ là anh ta về lại đó rồi." Cậu cầm hai ly trà sữa đi đến đặt lên bàn của Tống Dật Nhiên và Tiểu Lý.
Còn không quên nói châm biếm Lâm Nhất Phàm vài câu.
Đối với cậu, Lâm Nhất Phàm kia so với con gái chỉ khác mỗi cái giới tính.
Bạch công tử lại muốn ra ngoài làm việc, mắt có mù cũng có thể nhận ra anh ta là vì cái gì mà đến đây làm.
Còn không phải vì muốn người ta suốt ngày nhìn chầm chầm anh ta khen lấy khen để còn gì, còn có mục đích lớn hơn còn không phải vì Tống Dật Nhiên đi, nhìn thấy chị ấy nghỉ việc rồi cũng không còn mục tiêu để phấn đấu nữa.
Tống Dật Nhiên: "Không có… em đến đây làm gì? Nghe lén?" Cô nghe người khác hỏi liền vô thức chống cằm trả lời, nhưng sau đó không lâu lại nhận ra giọng nói kia có chút quen thuộc lại nhìn đến bên cạnh, quả nhiên là A Hạo.
A Hạo: "Em mới là không muốn nghe lén, em gái của chị bắt bẻ em, nói muốn mách chuyện em đi nhà xí trong giờ làm nên muốn em mua trà sữa cho cô ấy." Cậu ủy khuất nói một câu liếc mắt nhìn Tiểu Lý đắc ý ở bên kia.
Tống Dật Nhiên: "Chị nghĩ Lâm Nhất Phàm không giống người than khổ mà bỏ chạy nhanh như vậy, thật ra việc ở đây lúc anh ta vừa mới vào còn nhiều hơn một chút, lúc đó cũng không có nghe anh ta than trách gì."
Tống Dật Nhiên mặc kệ bọn họ có nói Lâm Nhất Phàm khi đó đó có kỳ quái như thế nào thì cô vẫn cảm thấy là không đúng, Lâm Nhất Phàm mà cô biết không phải là người như vậy.
A Hạo: "Cũng đúng,...!khách tới rồi, em đi trước đây." Cậu còn muốn nói thêm gì đó liền nhìn thấy có khách đến nói lại một câu với Tống Dật Nhiên sau đó bước đi ngay ra cửa.
Tiểu Lý: "Chị nói thử xem có phải anh Nhất Phàm cũng lấy vợ rồi hay không? Nên mới không đi làm được nữa?" Cô vừa trào phúng trêu Tống Dật Nhiên vừa cảm thấy có chút khó tin lời nói của bản thân mà không khỏi cười thành tiếng.
Tống Dật Nhiên: "..." Lâm Nhất Phàm nếu đã lấy vợ thì có liên quan gì đến việc có thể đi làm hay không, anh ta nếu muốn cưới gả không phải là nên tìm một tiểu thư hay sao? Cũng chẳng thể gò bó như cô được, rõ ràng là Tiểu Lý đang muốn châm chọc cô.
Tống Dật Nhiên liếc nhìn Tiểu Lý, cô cũng không trách Tiểu Lý, bản tính của Tiểu Lý có chút trẻ con.
Tiểu Lý: "Chiếc xe ngoài kia là của chồng chị sao? Dáng xe đẹp thật, hình như là hàng nhập, cả thành phố này em không thấy có chiếc nào giống như vậy." Là nên trách Tiểu Lý có chút tinh mắt, hay là nên trách Mễ Giai Kỳ quá thận trọng rồi đây.
Mễ Giai Kỳ sợ cô không nhìn thấy cô ta hay sao, lại nhìn thấy cô chạy đi đến đây cũng chạy xe qua theo, chiếc xe màu đen kia quá đỗi đặc biệt rất dễ bị phát hiện.
Nghĩ đến đây, Tống Dật Nhiên liền nhanh chóng muốn quay về căn biệt phủ kia, có lẻ nơi đó có chút an toàn hơn.
Tống Dật Nhiên: "Cái đó chị cũng không biết,...!thôi! Không còn sớm nữa, chị về trước đây, khi nào ít việc hơn chị sẽ đến tìm các cô các cậu đi ăn." Cô cầm lấy túi xách sau đó nói lại một câu với Tiểu Lý rồi đi ngay.
Tiểu Lý: "Được ah,...!em cũng quay lại với đóng sách tâm lý kia đây." Cô nhìn thấy Tống Dật Nhiên đi khỏi cũng chỉ nói theo một câu.
Tống Dật Nhiên nhầm vào chiếc xe thể thao màu đen kia, mà chạy nhanh đến đó.
Mễ Giai Kỳ rất hiểu ý, từ lúc đến nơi đây hay là luôn cả lúc này cô cũng đều là không bước xuống xe một bước.
Mễ Giai Kỳ cô là người thân tính của Lăng Dục Thần hắn, nếu không may lại để cho người khác nhìn thấy Mễ Giai Kỳ cô đi cùng với Tống Dật Nhiên thì bọn họ không cần dùng đầu óc cũng có thể nghĩ đến được cô là cái gì của Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần chỉ có một lý do, là vì hắn lo sợ có người sẽ vì hiềm khích với hắn mà lại ra tay với Tống Dật Nhiên đến khi đó lại phải bắt người không làm gì như cô nhận giúp hắn một dao thì đúng là không tốt, nên mới để Mễ Giai Kỳ đi cùng với cô đến nơi này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...