Chiếc xe thể thao này rất êm ái, lại còn có nhiều tiện ít, suy cho cùng người ngồi lên được chiếc xe thế này nếu không phải là do Tống Dật Nhiên cô may mắn thì cả đời này cũng đừng mong có được một cơ hội ngồi lên nó.
Tống Dật Nhiên không sử dụng hay đụng vào bất cứ thứ gì ở trên xe, từ thức ăn nhẹ cho đến cái máy tính bảng kia, cô không có thói quen thích dùng loạn đồ của người khác, ở đây lại còn là đồ dùng của Lăng Dục Thần thì lại càng không nên như vậy.
Ngồi một lúc thì sinh ra buồn chán, Tống Dật Nhiên lại nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm chút gì đó thú vị hơn.
Ở trong xe được bao bọc da màu đen, nhìn một lúc cũng khiến cho cô cảm thấy buồn chán, ở bên ngoài lúc này đã là đầu giờ chiều ánh nắng hanh nhẹ sau cơn mưa của buổi tối hôm qua.
Mặt đường của hôm nay mặc dù đã là đầu giờ chiều, cũng có thể là do nơi này ít người qua lại nên mặt đường có chút sạch sẽ, như thể được gột rửa bằng cơn mưa.
Cây cối hai bên đường đặc biệt đẹp, đầu thu cây cối ở nơi này cũng đã bắt đầu có dấu hiệu của sự giao mùa, chuyển màu rất rõ rệt, màu cam vàng được thay cho màu xanh đẹp mắt.
Tống Dật Nhiên thầm đoán, nơi này nếu thật sự vào thu thật, mấy lá phông này nếu có thể kịp chuyển màu thì nơi này sẽ biến thành một cánh rừng màu cam đỏ vàng cùng nhau xen lẫn, đến khi đó đoán chừng sẽ rất đẹp.
Chỉ đáng tiếc là nơi này rất ít người qua lại, chúng nó đẹp hơn cũng không có ai là chăm chú nhìn thấy nó giao chuyển màu.
Cùng lắm nếu có cũng chỉ là mấy tên thị vệ của Lăng Dục Thần nhìn thấy, nhưng bọn họ khô khan như vậy, nhìn thấy thì có cảm gì hay không.
Tống Dật Nhiên chỉ mải mê ngơ ngác nhìn lá phông mà không nghĩ đến đã sắp đến ngã ba đường, chỉ cần rẽ sang trái, thì thành phố sẽ xuất hiện, không còn cây tùng, cây lá phông nữa, mà sẽ được thay thế hoàn toàn bằng mấy tòa nhà cao tầng xinh đẹp trong mắt người khác.
Thật vậy, nơi biệt phủ của Lăng Dục Thần, với thành phố như thể hai thế giới khác nhau cùng tồn tại một chỗ, vừa chớp mắt một cái, lá phông đã hoàn toàn biến mất dạng không còn nhìn thấy nữa, trước mắt của Tống Dật Nhiên là thành phố Thanh Long xa hoa lộng lẫy đến mê người.
Đã là đầu giờ chiều, giờ nghỉ trưa qua đi hiện tại đây là thời gian người ta quay về với công việc bộn bề, xe cộ chạy đi chạy lại trên đường mỗi lúc một đông hơn.
Tống Dật Nhiên nhíu mày vì cái nắng gay gắt của nơi này, nơi thành thị không có bóng cây che chắn, ánh mắt của cô bất ngờ tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng liền có chút xót.
Chưa qua vài phút xe của Mễ Giai Kỳ đã dừng hẳn lại trước cửa của Thư viện Lục Châu, cửa bảng hiệu cũng vẫn y như vậy.
Tống Dật Nhiên bước xuống xe, Mễ Giai Kỳ không đi vào cùng với cô, Tống Dật Nhiên quay đầu ngây ngốc nhìn Mễ Giai Kỳ, Mễ Giai Kỳ hiểu ý liền nói.
Mễ Giai Kỳ: "Thiếu Phu Nhân tôi đợi cô ở ngoài này, không theo vào trong, Thiếu Phu Nhân cứ tự nhiên."
Tống Dật Nhiên: "Được,...!ngoài này hơi nắng, làm phiền Mễ trợ lý rồi… tôi sẽ quay lại nhanh thôi!" Cô cảm thấy có chút ngứa ngáy chột dạ, rõ ràng ban đầu trong lòng cô luôn nghĩ là Lăng Dục Thần muốn mang theo người để quan sát cô, nhưng hiện tại tình hình chung lại chẳng phải như vậy.
Mễ Giai Kỳ đến đây chỉ đơn thuần là đưa đón, không hề có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện của cô, là do bản thân Tống Dật Nhiên cô nghĩ có chút nhiều rồi.
Tống Dật Nhiên đi vào bên trong, bên trong này so với bên ngoài y như hai thế giới, bên trong này lành lạnh như đầu đông, còn bên ngoài chính là giữa hè, mặc dù đã là đầu thu nhưng vì không khí ở trung tâm thành phố có chút oi bức thiếu cây xanh, thành ra rất dễ khiến người khác sống ở đây nhầm đây vẫn còn là giữa hè.
Tống Dật Nhiên đi vào trong, bước đến quầy lễ tân quen thuộc.
Tống Dật Nhiên: "A Hạo..." Cô đi đến gần quầy tiếp tân nhìn thấy cậu trai nhỏ quen thuộc liền nhỏ giọng gọi tên cậu.
A Hạo: "Chị?" Cậu đang kiểm tra số sách mà khách hàng đã mượn, liền nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu nhìn đến.
Tống Dật Nhiên đã mấy ngày không gặp liền cảm thấy có chút khác biệt, cô trước kia gầy gò xanh xao, hiện tại giống như là được cho thêm chút da chút thịt, xinh đẹp lên không ít, khiến cậu phải nhìn một lúc mới nhìn ra được.
A Hạo là người làm lâu năm ở thư viện này, người quản lý kia còn là chị họ hàng của cậu ấy, cậu làm việc còn có chút thâm niên hơn cả Tống Dật Nhiên, nên rất hiểu tính cách của khách hàng để ở khu nhận trả hàng cũng là việc đương nhiên.
A Hạo: "Sao chị lại nghĩ lâu đến vậy?" Cậu cũng nhỏ giọng trò chuyện với Tống Dật Nhiên.
Nơi này không giống cách làm việc ở quán ăn hay là tiệm trà nước, nơi này là thư viện, khách hàng đến nơi này chỉ để tìm cho bản thân một chút không gian riêng tư yên tĩnh để đọc sách, suy cho cùng với không gian làm việc như vậy, thì việc nhân viên nói chuyện với nhau là chuyện có thể tránh thì nên tránh.
Không cần thiết thì đừng nên nói làm gì, nếu gấp gáp thì có thể nhỏ tiếng một chút, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến khách hàng là tốt.
Tống Dật Nhiên: "Tiểu Lý đâu rồi?" Cô nhìn xung quanh, nhưng cho dù là có tìm như thế nào cũng chính là không tìm ra được người cô cần tìm đang đứng ở đâu, chỉ còn có một cách lý giải khác có thể là Tiểu Lý kia đang ở trên khu B ở trên lầu cao hơn.
A Hạo: "Cô ấy đang xếp sách ở dãy B, chắc là gần xong rồi, chị lên đó xem thử đi." Cậu nhìn xung quanh đúng là không còn thấy Tiểu Lý lúc nảy đâu nữa liền, nhìn đến bảng phân công.
Bởi vì nơi này ban đầu đã là không quá nhiều người, lại nói đến Tống Dật Nhiên ngày cô ấy nghỉ cũng có thêm người khác nghĩ nên là công việc đều bị dồn đến cho mấy người còn lại ở đây.
Ví như một mình Tiểu Lý lại nhanh như vậy phải kham hết ba lầu, mỗi lầu làm một dãy, lầu A dãy C, lầu B dãy B, lầu C dãy D, công việc hôm nay nếu Tiểu Lý cô có thể làm hết trong một ngày chỉ có thể khen một câu quá lợi hại.
A Hạo nhẩm trong đầu mấy số ký tự kia, sau đó liền nghĩ đến đoán chừng là Tiểu Lý kia lúc này vẫn còn lẩn quẩn trên lầu B nên nói với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Chị quản lý không có đến đây sao?" Cô nghe xong chỉ gật đầu một cái, nhưng cô vẫn đứng một chỗ mà không có ý định đi ngay đến đó, bởi vì tìm Tiểu Lý chỉ vì có ý định bát quái mà thôi, còn mục đích chính đến nơi này vẫn là tìm người chủ kia để xin nghỉ việc.
A Hạo: "Có, nhưng lúc nãy lại ra ngoài rồi, à còn để lại một bản hồ sơ này, nói là chị xem rồi ký là có thể nghỉ việc." Cậu Nhanh chóng lấy từ bên trong hộc tủ ra một xấp hồ sơ đựng cẩn thận trong một bao giấy xi măng chỉnh chu đưa cho Tống Dật Nhiên xem qua.
Tống Dật Nhiên mở hồ sơ ra xem, đây là hồ sơ xin thôi việc rất thông dụng, trước kia Tống Dật Nhiên thường hay đi làm sau đó lại xin nghỉ nên đã vô số lần nhìn qua loại hồ sơ này.
Cô lật thêm vài trang kế tiếp ra xem, mọi thứ vẫn như vậy không có gì thay đổi quá khác biệt.
Tống Dật Nhiên không xem nữa, tìm đến trang ký tên ký tên của bản thân vào sau đó lại trả nó lại cho A Hạo.
Tống Dật Nhiên: "Àh… Được,...!xong rồi chị cám ơn nhé." Cô ký qua xong tờ giấy đó thì lại đứng chờ A Hạo xem xét qua, sau đó mới lại bắt đầu muốn bước chân đi khỏi, nhưng lúc này lại bị A Hạo gọi lại.
A Hạo: "Chị Dật Nhiên, chị muốn nghĩ thật sao? Em lúc nghe bọn họ nói đến còn nghĩ là do mụ quản lý đó bắt ép chị, nhưng bây giờ nhìn thấy chị thế này chắc là không phải rồi."
A Hạo rất thích làm việc cùng mấy người các cô, ở nơi này chỉ có mình cậu ấy là con trai, rất ít tiếp xúc với người khác, mặc dù trời sinh bản tính rất hoạt bát rất dễ làm vừa lòng người khác, nhưng cậu lại rất không thích làm quen với người mới, cậu chỉ thích làm việc cùng với vài người lâu một chút.
Nếu phải có thêm người mới sẽ phải làm quen từ đầu rất mất thời gian, lại còn không chắc tính cách có thể tương đồng được như Tống Dật Nhiên hay không, nên khi nhìn thấy cô nghỉ việc cậu đã rất khó chịu, còn nghĩ là do mụ dì ghẻ kia muốn đuổi Tống Dật Nhiên đi nữa.
Nhưng lúc này đây nhìn thấy Tống Dật Nhiên vừa vui cười vừa không chút lưu tâm thì lại không biết là cậu có nên buồn hay không, thật ra mà nói nơi này tiền thưởng không phải nhiều, nên nếu cô có thể tìm được việc khác tốt hơn một chút cũng tốt.
Tống Dật Nhiên: "Ừm… chị dạo gần đây có hơi nhiều việc, nên là… thôi! Để khi nào đó bớt việc rồi lại tìm các cậu đi ăn, thế nào?" Cô đột nhiên bị hỏi như vậy cô trong phút chốc lại không biết nên giải thích thế nào mới đúng.
Lăng Dục Thần hắn không cho cô nói với người khác chuyện hắn cùng cô kết hôn, cô cũng không muốn bọn họ quá lo lắng, dẫu sao so với Tống Dật Nhiên cô, bọn họ càng biết về Lăng Dục Thần nhiều hơn, chỉ sợ sau khi cô nói ra bí mật kia thì bọn họ sẽ bị dọa chết.
A Hạo: "Được ạ!" Cậu cũng không muốn làm khó Tống Dật Nhiên liền cười cười đồng ý.
Tống Dật Nhiên: "Chị đi tìm Tiểu Lý." Cô nhìn thấy phía sau cô lúc này đã có thêm hai vị khách, cảm nhận được bản thân như thể tránh mất chỗ đứng của Khách hàng liền tạm biệt A Hạo đi tìm Tiểu Lý.
Quả thực trừ chị quản lý kia ra thì người cô muốn tìm chỉ còn có Tiểu Lý cùng với Lâm Nhất Phàm, nghĩ đến đây Tống Dật Nhiên lại vô thức nhìn đến dãy A ở tầng trệt, khu này là nơi cô hay cùng với Lâm Nhất Phàm kia làm việc, vậy mà hôm nay đến cả anh ta cũng mất tích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...