Editor. shpdarn
Đây là thời điểm nóng nhất trong năm, Chu Tư Đồng ở nhà một mình, quần áo mát mẻ, cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ hoạ tiết hoa cúc cùng quần đùi jeans, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, đôi chân vừa thon vừa dài.
Cô vốn cho rằng người gõ cửa là dì Triệu cách vách, nhưng không ngờ vậy mà là Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ rất lâu rồi không đến tìm cô, cho nên bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy anh, Chu Tư Đồng nhất thời không kịp phản ứng. Đến khi hoàn hồn lại, cô ngay lập tức nghiêng người để anh vào.
"Thẩm đại ca, mời vào."
Thẩm Kỳ mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.
Quả thật đã lâu không gặp. Thoạt nhìn so với lần cuối anh thấy, cô đã gầy hơn một chút, chiếc cằm càng thêm thon gọn, nhưng cũng càng thêm thanh lệ động lòng người.
Chu Tư Đồng bị anh nhìn đến có chút ngượng ngùng. Ở nhà nên cô mặc ít đồ, đến cả bra bên trong cũng chưa mặc. Tuy rằng hiện tại ngực cô cũng không lộ ra nhiều, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
Cho nên cô vội vàng nói với Thẩm Kỳ: "Thẩm đại ca, anh cứ ngồi thoải mái đi", sau đó nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Một lát sau mới đi ra.
Áo ba lỗ hoa cúc đã đổi thành áo ngắn tay màu trắng vô cùng đơn giản, bên dưới vẫn là quần đùi jeans. Mái tóc vốn xoã ra cũng buộc lại kiểu đuôi ngựa mát mẻ thoải mái, thoạt nhìn thật có cảm giác thanh xuân tươi đẹp.
Chu Tư Đồng vội rót nước cho Thẩm Kỳ.
Trong nhà không có đồ uống, chỉ có nước sôi để nguội. Cô liền cười xin lỗi: "Chỉ có nước sôi để nguội, thật ngại quá Thẩm đại ca."
Thẩm Kỳ cũng cười: "Không sao. Tôi không thích uống đồ uống."
Lại chăm chú nhìn cô. Anh nhận ra Chu Tư Đồng đang thẹn thùng, lúc cô mím môi cúi đầu xuống, anh thu hồi ánh mắt, mở miệng bắt chuyện với cô: "Lâu rồi không gặp. Hình như em gầy đi."
Lời này Chu Tư Đồng không biết phải đáp lại thế nào, đành cười ngượng ngùng.
Thẩm Kỳ lại chiếm quyền chủ động, hỏi cô: "Thư thông báo trúng tuyển của em có thể cho tôi xem không?"
Chuyện này tất nhiên không có gì là không được cả. Chu Tư Đồng liền chạy về phòng của mình, lấy thư thông báo ra cho anh xem.
Lúc trước cô về phòng thay quần áo nên cũng tiện tay mang theo luôn thư trúng tuyển.
Thẩm Kỳ nhận lấy, cúi đầu chậm rãi xem, sau đó ngẩng đầu cười nhẹ: "Thư này so với thư trúng tuyển hồi đó tôi nhận được thì hoa mỹ hơn nhiều."
Cuộc trò chuyện được câu nói này của anh làm trở nên hào hứng, Chu Tư Đồng quả nhiên hỏi: "Thẩm đại ca, anh tốt nghiệp trường nào thế?"
Thẩm Kỳ trả lại thư báo trúng tuyển cho cô, khóe môi cong lên ý cười ôn hòa: "Đại học A."
Chu Tư Đồng trong lòng hơi kinh ngạc.
Tuy rằng cô đã đọc qua nguyên tác, nhưng cũng chỉ đọc qua loa, biết được cụ thể những tình tiết quan trọng thôi, cô cũng không tỉ mỉ nghiên cứu từng nhân vật. Như Thẩm Kỳ, cô chỉ biết anh du học nước ngoài, cũng không biết anh vốn tốt nghiệp đại học A.
Lại nghe Thẩm Kỳ cười nói: "Nói như vậy, Tư Đồng em cũng coi như là sư muội của tôi đấy."
Chu Tư Đồng tiếp tục cười ngượng ngùng. Bởi vì cô lại không biết đáp lại thế nào.
Nếu nói là hai người xa lạ, hai người đã gặp nhau rất nhiều lần, cũng từng cùng nhau ăn cơm không ít lần. Nếu nói là thân thiết, hai người lại không đến mức đó. Tóm lại, Chu Tư Đồng hiện tại ở trước mắt Thẩm Kỳ hoàn toàn không phải kiểu thoải mái tự do, muốn nói gì thì nói.
Cả hai nhất thời lâm vào trầm mặc, chỉ có tiếng quạt điện vang lên bên cạnh.
Chu Tư Đồng cảm thấy có chút lúng túng. Cô liền cúi đầu, tay cầm cốc trà, ngón tay vô thức vuốt ve thành cốc.
Tay cô trắng nõn tinh tế, móng tay bóng loáng được cắt tỉa gọn gàng, cũng không giống những cô gái khác sơn móng tay đủ các màu, thoạt nhìn sạch sẽ sáng sủa.
Thẩm Kỳ nhìn cô như vậy một lúc, đột nhiên không tiếng động mà cười khẽ.
Anh cảm thấy cô gái nhỏ có điểm giống như con ốc sên vậy. Bên ngoài cứng rắn, nhưng kỳ thật bên trong là một trái tim mềm mại. Mà điều anh phải làm bây giờ, chính là phá được lớp vỏ cứng rắn này của cô.
Tương lai còn dài, anh có thể từ từ mưu tính.
Vì thế anh cười hỏi cô: "Nghỉ hè em có dự định gì không?"
Đối với học sinh mới thi xong đại học thì đây là kỳ nghỉ hè vui vẻ sảng khoái nhất.
Không có bài tập hè, không phải tới lớp học thêm, cũng không cần chuẩn bị trước chương trình của kì học sau, hoàn toàn có thể hình dung bằng bốn chữ ăn không ngồi rồi.
Gia cảnh tốt một chút thì ra nước ngoài du lịch, được thêm kiến thức. Gia cảnh bình thường thì ngồi xó nhà làm trạch*. Mà giống như Chu Tư Đồng thì......
(*) Trạch - trạch nam/ trạch nữ: suốt ngày chỉ ngồi nhà, ở nhà một thời gian dài không ra ngoài.
"Tôi tính đi kiếm chút việc để làm."
Học phí đại học không hề thấp, lại còn có các chi phí tiêu dùng khác, những áp lực này đều đè nặng trên người mẹ Đinh, bà sẽ rất mệt mỏi.
"Vậy em đã có công việc nào mình muốn làm chưa?" Thẩm Kỳ hỏi.
Chu Tư Đồng trầm mặc.
Chuyện này không phải chỉ dựa vào cô muốn làm gì, mà là có người muốn nhận cô hay không. Dù sao cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, mà cô chỉ có hai tháng hè này là nhàn rỗi, đến khai giảng là cô phải đi học rồi.
Thẩm Kỳ thấy cô không nói gì, liền cười hỏi một câu: "Có hứng thú đến công ty tôi làm thực tập hai tháng không?"
Chu Tư Đồng chợt ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không che dấu nổi kinh ngạc.
Thẩm Kỳ tiếp tục từng bước dẫn dắt: "Thời gian nghỉ hè của em chỉ còn hai tháng, ra ngoài có thể tìm được việc gì? Phát tờ rơi? Như vậy tuy là cũng có thể kiếm tiền, nhưng cũng không thể tăng thêm bất cứ kinh nghiệm đặc biệt nào cho cuộc sống tương lai của em. Mà đến công ty tôi thực tập hai tháng, sau này khi em tốt nghiệp có thể viết vào hồ sơ trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian thực tập này, đến lúc đó có thể giúp ích không nhỏ khi tìm việc làm sau này."
Người từng làm việc trong tập đoàn Thẩm thị, ngay cả chỉ là thực tập, khi ra ngoài tìm việc tất nhiên cũng sẽ được người khác xem trọng mà liếc nhìn.
Chu Tư Đồng đương nhiên cũng động tâm. Dù sao hiện tại sinh viên vừa tốt nghiệp ra ngoài tìm việc làm cũng thường xuyên bị người ta từ chối vì không có kinh nghiệm. Nếu từ giờ những lúc nhàn rỗi có thể đến thực tập ở Thẩm thị, vậy sau này khi đi tìm việc, cô cũng không cần lo lắng bị người ta hỏi về kinh nghiệm làm việc nữa. Hơn nữa hai tháng này còn có thể kiếm ra tiền.
Chỉ là, cô chần chờ: "Nhưng mà, Thẩm đại ca, như vậy có phải phiền anh quá rồi không?"
Cô thật sự không cho rằng bản thân vì có thực lực đặc biệt hơn người mới nên mới có thể được Thẩm Kỳ để mắt, chủ động mời cô đến công ty thực tập. Anh ta nhất định là vì quan hệ thân thiết của mình và Thẩm Tụng Viện, nên mới đối xử với mình tốt như vậy.
"Không đâu," Thẩm Kỳ cười cười. Lại nói đùa, "Thực tập sinh tiền lương không cao, nhưng lượng công việc so với nhân viên chính thức không chênh lệch lắm, tính ra vẫn là tôi được lời."
Chu Tư Đồng cũng cười. Thẩm Kỳ vừa nói vậy khiến cô thoải mái hơn trước không ít. Vì thế sau đó Thẩm Kỳ hỏi cô muốn đến phòng ban nào thực tập, cô suy nghĩ một chút, sau đó nói thẳng: "Tôi muốn đến phòng hành chính."
Thẩm Kỳ nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: "Cũng tốt. Phòng hành chính đảm nhiệm mấy việc như quản lý, phối hợp, phục vụ, em ở phòng hành chính có thể học được một chút kinh nghiệm khi tiếp xúc với người khác, đối với tương lai của em cũng hữu dụng."
Chu Tư Đồng trong lòng cũng nghĩ như vậy. Cô cảm thấy tính tình bản thân có chút nóng nảy, cũng có chút cố chấp, cho nên học một chút kinh nghiệm kết giao với người khác cũng tốt. Hơn nữa tuy cô chọn chuyên ngành quản lý tài vụ, nhưng hiện tại còn chưa bắt đầu học, đến phòng tài vụ thực tập cũng không được gì, chỉ gây thêm phiền toái, còn không bằng đến phòng hành chính học một chút kiến thức, kinh nghiệm ứng xử.
Vì thế chuyện này đã quyết định xong.
Sau đó hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Thẩm Kỳ liền đứng dậy phải đi: "Chiều nay tôi còn có cuộc họp, đi trước vậy. Ngày mai em đến công ty tôi báo danh."
Chu Tư Đồng gật gật đầu. Sau đó suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Thẩm đại ca, tôi đến công ty anh thực tập, người khác hẳn là không biết anh giới thiệu tôi chứ?"
Cô sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Thẩm Kỳ, anh thân là chủ tịch lại nhét bừa một nhân viên thực tập mới mười tám tuổi vừa thành niên vào công ty, còn nữa, nếu biết Thẩm Kỳ đề cử cô, vậy phỏng chừng không ai dám để cô làm việc, cũng không ai dám để cô phải nhìn sắc mặt, vậy cô còn học hỏi kinh nghiệm kết giao gì được nữa.
Thẩm Kỳ hiểu ý cô, lập tức cười nói: "Em yên tâm, việc này trong lòng tôi hiểu rõ, người khác sẽ không biết."
Chu Tư Đồng lúc này mới yên tâm.
Cô tiễn Thẩm Kỳ ra cửa. Lúc đến cạnh cửa, cô vịn tay vào khung cửa nhìn Thẩm Kỳ, vô cùng chân thành nói một câu: "Cảm ơn."
Tuy rằng anh ta là vì nể mặt Tụng Viện mới đối xử tốt với mình như vậy, nhưng cô cũng vô cùng biết ơn.
"Tôi nói rồi, em không cần đối với tôi khách sáo như vậy." Thanh âm Thẩm Kỳ cất lên trầm thấp dễ nghe, ý cười trong đôi mắt sâu thẳm như dòng nước xoáy, dường như muốn hút người ta vào đó, "Tư Đồng, tôi hy vọng sau này em ở trước mặt tôi có thể tự tại một chút."
Cứ làm một Chu Tư Đồng chân thật nhất là được.
Chu Tư Đồng liền cười. Sau đó vẫy tay với anh: "Được. Vậy tôi không tiễn anh nữa Thẩm đại ca, tạm biệt."
Thẩm Kỳ cũng cười, nói với cô một tiếng tạm biệt, sau đó nhìn cô đóng cửa mới nhấc chân xuống cầu thang.
Để Chu Tư Đồng đến công ty anh thực tập, đây là biện pháp tốt nhất mà anh nghĩ đến, có thể thường xuyên được nhìn thấy cô, hơn nữa cũng khiến cô không né tránh mình nữa.
Hiện tại bước đầu tiên đã thành công thực hiện được, đối với chuyện sau này, Thẩm đổng rất có niềm tin.
*
Thẩm Kỳ không nói dối, chiều nay anh quả thực có một cuộc hợp rất quan trọng. Vừa này cũng là vì nhận được điện thoại của Thẩm Tụng Viện, nói cô vừa gọi điện cho Chu Tư Đồng, nghe cô ấy nói nhận được thông báo trúng tuyển của đại học A, sau đó anh mới nhất thời nảy lòng tham muốn đi gặp Chu Tư Đồng.
Chuyện vui như vậy, anh muốn là người đầu tiên ở trước mặt cô chúc mừng. Sau đó ở trên đường đi anh mới có ý nghĩ muốn mời Chu Tư Đồng đến công ty thực tập trong kì nghỉ hè.
Tài xế một đường tăng tốc, cuối cùng cũng đưa anh đến công ty trước khi cuộc họp bắt đầu.
Đến khi chấm dứt cuộc họp dài đằng đẵng, Thẩm Kỳ đi ra phòng họp, trở lại văn phòng của mình.
Trợ lý ở ngoài văn phòng đang ngồi làm việc trước máy tính, kêu lên một tiếng Chủ tịch.
Thẩm Kỳ gật đầu với hắn, sau đó nói: "Ngày mai có một thực tập sinh là Chu Tư Đồng đến báo danh. Anh tự mình xuống tiếp cô ấy, sau đó đưa cô ấy đến phòng hành chính. Cô ấy sẽ thực tập ở đó hai tháng."
Trợ lý họ Trương, là một nhân viên ổn trọng, chững chạc.
Nghe xong Thẩm Kỳ phân phó anh ta thầm nghĩ, Chu Tư Đồng này là đại thần phương nào vậy, chỉ là thực tập hai tháng thực tập sinh thôi, thế mà Chủ tịch xem ra rất coi trọng, muốn hắn đi xuống tự mình nghênh đón, còn muốn hắn đích thân đưa cô ấy đến phòng hành chính? Tháng trước có một Trần Ấu Linh đến, nghe nói còn là người nhà của mẹ kế Chủ tịch. Lúc cô ta đến báo danh Chủ tịch cũng chỉ nói một tiếng đã biết, sau đó cho cô ta tự đến phòng nhân sự, để phòng nhân sự sắp xếp chức vụ cho cô ta, đến mặt người ta cũng không thèm nhìn qua, tất cả trình tự đều để bộ phận lễ tân dẫn dắt cô ta.
Cho nên Chu Tư Đồng này......
Trương trợ lý khó tránh khỏi có tò mò đối với Chu Tư Đồng. Cho nên hôm sau khi bộ phận lễ tân gọi đến, nói là có người tên Chu Tư Đồng đến báo danh, hắn lập tức chạy xuống, muốn xem người thật rốt cuộc trông thế nào.
Sau đó anh ta đã bị kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
Đệch, vậy mà là một cô nhóc. Cô bé này đã thành niên chưa vậy? Thế này có tính là lao động trẻ em không?
______________________
Editor: Kế hoạch quăng lưới bắt vợ của Thẩm đổng bắt đầu rồi 😎
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...