Vì Em Mà Đến

Edit: @suchaclover

Tiếp đến, Thẩm Tụng Viện còn khoe khoang với Thẩm Kỳ về quan hệ với Chu Tư Đồng. Ví dụ như là việc Chu Tư Đồng rất giỏi tiếng Anh, so với giáo viên hắn đã mời về nhà cho cô, Chu Tư Đồng không hề kém cạnh. Cô còn hỏi Chu Tư Đồng về bí quyết học tiếng anh, cô ấy cũng không keo kiệt, không chút nào giữ lại mà dạy hết cho mình.

Lại ví dụ như Chu Tư Đồng còn biết làm bánh bao. Hôm đó, cô ấy đem theo hai cái bánh bao đến lớp học ăn sáng, liền chia cho mình một cái. Mẹ ơi, vừa ngọt vừa mềm, ăn ngon tới mức thiếu chút nữa đã nuốt luôn cả cái lưỡi vào bụng. Thẩm Tụng Viện liền hỏi Chu Tư Đồng mua bánh bao ở đâu, chỉ cho cô biết, ai dè cậu ấy lại nói là tự mình làm. Cô bèn thắc mắt hỏi làm sao cậu biết làm bánh bao được? Ai dạy cậu? Cô ấy nói chỉ lên mạng tra xét một chút, liền làm ra được. Anh hai, có phải cậu ấy là thiên tài không? Xem sơ một cái liền biết được. Thật sự muốn quỳ gối mà bội phục cậu ấy. Còn nói nữa, anh hai, nếu không em cũng bắt chước cậu ấy tra xét một chút, rồi tự làm một cái vậy.

Thẩm Tụng Viện là một người ít khi nào bội phục người khác. Cho nên, lần này, trên bàn ăn cơm, Thẩm Kỳ một bên im lặng nghe Thẩm Tụng Viện líu ríu một hồi, nói mãi không ngừng lại. Bất quá, người vốn là cực kỳ thích yên tĩnh như Thẩm Kỳ, hôm nay lại không trách cô ăn nói lớn tiếng, om sòm ồn ào. Cũng không lên tiếng cắt đứt lời cô nói.

Mà Chu Tư Đồng hình như ở nhà không biết, bản thân đã thu hoạch được Thẩm Tụng Viện rồi. Làm cô ấy bây giờ đối với cô cực kỳ mê muội.

Chu Tư Đồng một lòng hướng về kết quả học tập của bản thân, cho nên mới việc ngoài lề như vậy, thật sự Chu Tư Đồng không để vào bụng.

Cô ở khoa Văn, mọi chuyện đều nói là ổn đi. Gần đây lại cố gắng học tập, mỗi lần kiểm tra đều đạt được điểm tốt vô cùng. Học sinh giỏi ban Tự Nhiên.

Lão sư nào nhìn thấy cô đều cảm thấy vừa mắt vô cùng, thỉnh thoảng nhìn cô còn cười tủm tỉm đầy vui vẻ. Bạn cùng lớp lại có người lại rất hiếu kỳ nhìn cô, không dám nhận gần mà tới nói chuyện. Mà có người tiếp xúc rồi, thì thẳng thắn nói, Chu Tư Đồng bề ngoài lãnh khốc nhưng thật ra không phải là người khó tiếp xúc. Mọi người xung quanh dần dần thích chơi với Chu tư Đồng hơn, có chuyện gì vui, hay đi đâu đều sẽ kéo cô theo cùng.

Chu Tư Đồng vốn trước giờ là một cô gái hoạt bát mười tám tuổi. Chỉ là về sau, khi mà ba mẹ ly hôn, nội tâm cô cực kỳ tổn thương, nên đối với bản thân vô cùng phóng túng, lại sa đọa một năm. Hiện nay, cô cảm thấy bản thân mọi thứ đều rất tốt. Hết thảy đều trở về như cũ.

Cô học giỏi, lão sư yêu thích, bạn học ở trường nhân duyên cũng tốt. Nghỉ giữa trưa, có người gọi cô đến cùng ăn cơm, tan học cũng có người đi cùng cô tới cổng trường.

Tâm tình của Chu Tư Đồng dần thoải mái hơn, cười cũng nhiều hơn.


Hơn nữa, Chu Tư Đồng lớn lên rất khả ái. Hôm nay tâm trạng vui, càng giống như một đóa hoa dưới ánh mặt trời, nở một cách lung linh xinh đẹp vô cùng. Thỉnh thoảng sau lưng sẽ có vài người bàn tán nói về phía cô: "Kia chính là Chu Tư Đồng ban Tự Nhiên đó, xinh đẹp thật nha. Vừa chuyển ban đã đạt hạng nhất đó."

Dần dần, danh tiếng của cô ở trường áp đảo Trần Oánh Oánh.

Mà thiếu nữ xinh đẹp hài hòa đương nhiên không thiếu nam nhân theo đuổi, có người canh lúc cô đang đi thì chặn đường nói chuyện. Có người còn nhét thư tình vào tay cho cô. Đối với cô bày tỏ hảo cảm.

Ví dụ như ngay bây giờ, đối diện cô là một nam sinh: "Chu Tư Đồng, mấy ngày nay có nhiều bạn học nam đưa thư tình cho cậu. Cậu có đọc không? Nếu đọc rồi chắc chắn cậu biết mình là ai."

Nam sinh đối diện bộ dạng tuấn tú, ở trong trường cũng được vài nữ sinh hâm mộ, nên đối với mọi thứ đều tự tin vô cùng.

Hắn mấy ngày nay sai vài người tới đưa cho cô mỗi ngày một bức thư tình, có điều chữ viết tay quả thật rất đẹp, văn chương cũng xuất chúng. Chu Tư Đồng thầm nghĩ chắc là của người đang đứng đối diện mình. Hắn nghĩ Chu Tư Đồng sẽ biết hắn là ai, dù sao trong trường hắn cũng là loại có danh tiếng, không chừng còn lén ở trong bóng tối quan sát hắn. Mà chính hắn bộ dạng tuấn lãng như vậy, hắn không tin Chu Tư Đồng không động tâm.

Cho nên, nam nhân nào đó đứng trước mặt Chu Tư Đồng, vô cùng tự tin cao ngạo mà cười.

Nhưng không nghĩ, Chu Tư Động quan sát hắn một phen, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, lạnh giọng nói: "Cậu là ai?"

Nam sinh kia nụ cười trên mặt ngưng đọng: "Mình là Lý Chiêu. Là người đã viết thư tình cho cậu, cậu không có tìm hiểu qua sao?"

Cái tên này quả là tự tôn tự đắc.

"Xin lỗi, mình bận, không rảnh tìm hiểu." Chu Tư Đồng trả lời vô cùng ngắn gọn rõ ràng.


"Đây là do mình viết, cậu nhìn đi."

Lý Chiêu trong mắt có ánh sáng, lại vô cùng tự tin, chỉ cần cô đọc qua bức thư này, hắn tin rằng cô sẽ động tâm. Sẽ bị lời lẽ của mình thuyết phục. Nhưng không ngờ, Chu Tư Đồng một mực không khách khí: "Không đọc, tôi ném hết vào thùng rác rồi."

Lý Chiêu: "..."

Sau đó, Lý Chiêu trơ mắt nhìn Chu Tư Đồng lướt qua khỏi người hắn, đi về phía cổng trường. Lý Chiêu cuối cùng chỉ có thể cúi gằm mặc, uể oải xoay người đi.

Mà ở ven đường, bên trong một chiếc xe màu đen, cửa sổ chậm rãi kéo xuống, Thẩm Kỳ bên trong vẻ mặt đều là ý cười.

Hôm nay thu xếp được việc ở công ty, thời tiết lại nắng ấm, cho nên hắn muốn tới trường đón em gái tan học. Cũng coi như đây là việc không theo quy tắc cũ đi, nhưng không biết tại sao lại muốn làm, ai ngờ tới đây, lại thấy một màn này.

Cái đứa ngốc kia, đúng là thẳng thắng đến tàn nhẫn.

##

Chu Tư Đồng sau khi về nhà liền bỏ cặp xách xuống đi nấu cơm.

Gần đây Đinh Thục Phân thấy cô có chút gầy đi, thì thông cảm, sợ cô học tập quá độ mà vất vả. Cho nên cho dù chính mình chịu đói, cũng nỗ lực cải thiện thức ăn cho Chu Tư Đồng.


Kéo tủ lạnh ra, nhìn vào bên trong có một bao nilon, bên trong là một miếng thịt, trên bàn còn có một tờ giấy ghi chú, là Đinh Thục Phân viết cho mình: Đồng Đồng, thịt này là mẹ mua cho con, con nấu mà ăn.

Chu Tư Đồng nghĩ nghĩ, liền đem toàn bộ khối thịt này băm nhuyễn ra, dùng một nữa củ cải trắng cũng băm nhuyễn, xào sơ qua hành và tỏi, ướp thêm một chút nước tương, muối, làm thành nhân. Sau đó lại xoay người tìm bột, làm vỏ vằn thắn.

Làm xong một mớ nhân vằn thắn, Chu Tư Đồng định bỏ hết vào tủ lạnh. Để dành khi nào muốn có thể lấy ra ăn dần. Bây giờ, cô đi lấy gạo vo sạch rồi nấu lên, một bữa ăn vô cùng mau lẹ, lại tiện nghi. Mỗi sáng đi làm, Đinh Thục Phân đều có thể bới theo mà ăn.

Đời trước, gia cảnh cô thật sự không tồi, chưa từng nếm trải qua cảm giác không có tiền, hay nghèo khó bần hèn, nhưng mà xuyên qua một thế giới như này, đúng là một đồng tiền cũng làm khó hảo hán. Cho nên, Chu Tư Đồng đã quyết định, bản thân phải ra sức nỗ lực mà đọc sách, sau đó thi vào một đại học tốt, sau cùng mới có hy vọng mà tìm được công việc ổn định.

Làm vằn thắn rất dễ, bởi vì người làm trước kia ở nhà Chu Tư Đồng là người phương Bắc, khi có thời gian rảnh rỗi liền làm vằn thắn cho cô ăn. Mà tình cảm của cô với dì cũng rất tốt, cho nên học cách nấu món này, coi như là thủ nghệ cá nhân.

Nước nóng lên rồi, bỏ đồ ăn vô, rất nhanh liền có thể thưởng thức. Chu Tư Đồng đeo tạp dề, kéo tay áo lên, rửa sạch hai tay, liền tính toán bắt đầu gói bánh. Nhưng đang định bắt đầu làm, thì nghe được tiếng đập cửa.

Cô trong lòng buồn bực, bây giờ lại có ai tới nhà?

Kết quả vừa mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Thẩm Kỳ và Thẩm Tụng Viện đứng ở bên ngoài. Hơn nữa, trong tay Thẩm Kỳ còn cầm hai cái bao nilon, bên trong đều đầy ập đồ ăn.

Chu Tư Đồng:.....

Thẩm Tụng Viện giống như quen thuộc lắm, ở trong nhà cô đi tới đi lui, sau đó tới bàn trà tự rót nước cho mình, sao đó mở miệng nói: "Ai, cậu đứng ngốc ở đó làm gì, lại đây ngồi."

Chu Tư Đồng tiếp tục:....

Đây là nhà cô mà, làm sao khẩu khí của cậu ấy giống như đang mời cô làm khách vậy?

Gần đây hai người bọn họ quan hệ rất tốt, nếu chỉ có một mình Thẩm Tụng Viện tới, cô sẽ rất thoải mái. Nhưng hiện tại, Thẩm Kỳ đang đứng kế bên, cô thật sự cảm thấy nơi đây quá chật hẹp, không được tự nhiên.


Thẩm Kỳ lúc này dơ hai cái bao nilon lớn lên, vẻ mặt ôn hòa: "Đồ ăn này, tôi mua ở chợ bên."

Thẩm Kỳ ý tứ rất rõ ràng, đồ ăn này là mua cho cô.

Chu Tư Đồng nhìn hai bịt đồ ăn lớn này, bên trong có xương sườn, còn có cá, có tôm, trên trán lộ đầy hắc tuyến: "Thẩm tiên sinh, anh là đang giúp đỡ người nghèo sao?"

"Không phải giúp đỡ người nghèo." Thẩm Kỳ âm thanh như cũ rất ôn hòa, nhưng Chu Tư Đồng cảm nhận được điểm trêu đùa bên trong: "Là tới ăn chực."

Thẩm Tụng Viện bên kia cũng uống xong chén nước, vội giải thích: "Là thế này, trước kia cậu cho mình một cái bánh bao, thật sự ngon muốn chết. Mình liền nói với anh hai là cậu làm rất ngon, nhưng anh ấy không tin, mình liền nói nếu không tin thì ăn thử sẽ biết. Sau đó, mình đề nghị không bằng tới đây ăn cơm nhà cậu..."

Lời còn chưa nói xong, Thẩm Kỳ đã cắt ngang: "Viện Viện"

Ngữ khí có phần nghiêm khắc, Thẩm Tụng Viện không dám nói, cúi đầu uống nước. Nhưng Chu Tư Đồng cô nghe ra điểm chính bên trong.

Rõ ràng Thẩm Kỳ đang khích tướng với Thẩm Tụng Viện, sau đó cậu ấy bị Thẩm Kỳ lừa. Chính mình chạy tới đây cùng với hắn ăn chực.

Chu Tư Đồng trong lòng có một ngàn con gà đao gào thét, Thẩm Kỳ rõ ràng đã ăn đồ cô nấu rồi. Hắn không có lý nào không biết đồ cô làm có ngon hay không.

Nhưng mà, trên mặt vẫn vô cảm nói: "Thật ngại quá, tôi hôm nay chưa nấu cơm."

Thẩm Kỳ bên kia nhìn thấy bên trong bếp có một đống bột với một cây cán bột dài, bên cạnh còn một chén nhân, vì thế hắn nói: "Em muốn nấu vằn thắn sao?"

Chu Tư Đồng chưa kịp gật đầu, Thẩm Tụng Viện đã chen ngang: "Sủi cảo sao? Mình thích nhất là sủi cảo. Tư Đồng, anh hai cũng biết làm vằn thắn đó. Để anh ấy phụ cậu đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui