Thẩm Trường Mi nhấc chân đi tới chỗ người đó, mím mím môi: "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Kỳ Ngộ quan sát cô từ trên xuống dưới, con ngươi nhìn chăm chú vào vết máu ở trên áo cô, anh nhìn rất lâu, lâu tới tận lúc xác định đó không phải là máu của cô thì anh mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh công tác ở gần đây, bà nội nghe nói bên này xảy ra chuyện nên bảo anh tới xem thế nào."
Thẩm Trường Mi cúi thấp đầu nhìn đầu ngón chân, mãi một lúc sau mới 'ồ' một tiếng.
Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô, gạt tàn thuốc: "Không mời anh lên trên ngồi à?"
Thẩm Kỳ Ngộ đi theo Thẩm Trường Mi vào trong phòng, đánh mắt nhìn một lượt khắp bốn phía.
Căn phòng không lớn lắm, nhưng được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp đâu ra đấy, Thẩm Kỳ Ngộ cầm con gấu bông trên sofa lên ôm vào trong lòng, sau đó ngồi xuống.
Thẩm Trường Mi vừa vào trong phòng là cởi ngay áo lông vũ ra, cô cầm vào trong nhà vệ sinh, xả một ít nước nóng ra chậu sau đó ngâm áo vào bên trong.
Từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, người đàn ông vốn dĩ còn đang ngồi trên sofa giờ đây lại đang đứng ở bên ngoài ban công nghe điện thoại.
Cô có hơi thất thần, cứ dán chặt mắt vào tấm lưng rộng lớn đó.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện khiến cô trở tay không kịp, trong đầu hiện tại đều trống rỗng.
Thẩm Kỳ Ngộ nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu lập tức đối diện với ánh mắt của người phụ nữ, hai người cách một tấm kính thủy tinh nhìn thẳng vào mắt nhau.
Anh bước vào trong, cô rời ánh mắt qua chỗ khác, đằng hắng giọng để che giấu sự lúng túng: "Anh ăn chưa? Em vẫn chưa ăn, đúng lúc đang muốn đi nấu mì."
Thẩm Kỳ Ngộ cầm di động: "Anh cũng chưa ăn, em nấu nhiều một chút."
Cuộc điện thoại ban nãy là trợ lý gọi đến.
Hôm nay anh tới gần đây công tác là sự thật, thế rồi bởi vì xảy ra chuyện đó nên anh đã hoãn lại cuộc gặp gỡ với bên đối tác làm ăn.
Trên đường lái xe đến Đại sứ quán, anh nhờ một người bạn nghe ngóng mới biết được nhân viên bị thương không phải là cô.
Nhưng anh vẫn không yên tâm, thế là vòng tay lái lái xe đến nơi cô ở.
Đến tận khi nhìn thấy cô thì trái tim còn đang treo lơ lửng của anh mới được đặt xuống.
Hai bát mì cà chua trứng đơn giản, cà chua được cắt thành từng miếng, trứng rán vàng ươm không bị cháy, trong mì còn được rắc thêm mấy cọng hành hoa.
Cực kỳ kích thích thị giác, xem ra mấy năm nay cô sống ở nước ngoài đúng là không tệ chút nào.
Thẩm Kỳ Ngộ tự suy nghĩ ở trong lòng, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, cầm đũa gắp mì.
Trường Mi ngồi đối diện anh, ngước mắt nhìn chăm chú, cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ, cô cũng chẳng rõ người ngồi đối diện đang nghĩ điều gì.
Bị giày vò cả ngày trời, lại còn bị sốt nhẹ, giờ đây cô chỉ muốn no bụng thật nhanh rồi đi tắm, sau đó lên giường đắp chăn nghỉ ngơi.
Trường Mi đợi anh ăn mì xong, cô thu dọn bát đũa bỏ vào trong bồn rửa bát, định để đến ngày mai mới rửa.
Cô rửa tay ra ngoài, đang muốn hỏi người đó không định đi về à? Thì anh giống như nhìn ra được suy nghĩ đó của cô: "Hôm nay muộn quá rồi, anh ở lại đây ngủ qua đêm."
Thẩm Trường Mi không lên tiếng, đứng ở bên cạnh sofa nhìn anh.
Thẩm Kỳ Ngộ rút một điếu thuốc ra hút: "Sao vậy? Có gì bất tiện à?"
Anh nhìn đôi mắt chứa đầy tia thăm dò của cô, Thẩm Trường Mi biết anh có ý gì, cô cố ý chống đối lại anh, cô nhíu mày, khuôn mặt khó xử: "Đúng là bất tiện lắm, buổi tối bạn trai của em sẽ qua đây.
Hay là anh đi thuê phòng ở khách sạn gần đây đi?"
Thẩm Kỳ Ngộ nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Bây giờ? Em chắc chắn sao?"
Anh lười biếng dựa ra sau ghế sofa, hai chân gác lên trên bàn, nói với vẻ đứng đắn: "Bạn trai à? Đến thì đến thôi, hai người ở trong phòng, còn anh ngủ ở sofa, không làm ảnh hưởng tới việc gì đâu.
Trừ phi anh ta muốn làm gì đó mà em không để ý đến việc bị người khác nghe lén thì anh cũng không có vấn đề gì!"
Vành tai Thẩm Trường Mi nóng ran, đọ độ vô liêm sỉ cô mãi mãi không đọ thắng được anh.
Thấy anh sắp sửa châm lửa, cô nhân cơ hội nói: "Anh muốn hút thuốc thì ra ngoài hút!"
Tay đang định châm lửa của Thẩm Kỳ Ngộ khựng lại, dáng vẻ nghiền ngẫm liếc cô một cái, khóe môi anh rướn lên, sau đó nhét điếu thuốc lại vào trong bao thuốc.
Thẩm Trường Mi không nói thêm gì nữa, từ trong phòng ngủ lôi ra một tấm chăn ném vào lòng anh, xong xuôi chạy thẳng vào trong phòng đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, cổ họng khô khốc nên tỉnh dậy, Trường Mi chẳng cần soi gương cũng biết mặt cô bây giờ nóng đỏ hệt như đít khỉ.
Cô bật đèn trên tường lên, cốc nước nóng đặt trên tủ đầu giường đã bị cô uống hết từ lâu.
Cô kéo lê đôi dép đi trong nhà, định ra ngoài phòng khách để tìm thuốc hạ sốt.
Phòng khách không bật đèn, Trường Mi giơ tay sờ tới công tắc nhưng lại do dự, cuối cùng cô bật đèn pin trên điện thoại lên.
Người đó nằm trên sofa, một tay gác ra sau đầu, chân tay anh rất dài, tư thế nằm ở trên sofa lúc bấy giờ không biết phải diễn tả như thế nào.
Đoán có lẽ anh cũng chẳng ngủ được thoải mái, bởi vì ngay cả khi đang ngủ mà hai hàng lông mày vẫn còn nhíu chặt lại.
Thẩm Trường Mi nhẹ chân nhẹ tay đi đến tủ kê TV, một số thuốc thang dùng thường ngày đều được để trong ngăn kéo.
Vì không bật đèn nên lúc tìm có chút phiền phức.
Thẩm Trường Mi ngồi dưới đất, nghiêm túc tìm kiếm, đột nhiên đèn trên đỉnh đầu bật sáng, cô giật thót mình ngẩng đầu nhìn ánh đèn ở trên đầu.
"Nửa đêm nửa hôm em lục tìm cái gì vậy?"
Cô nghiêng đầu, khuôn mặt Thẩm Kỳ Ngộ khó chịu vì bị đánh thức.
Nửa người trên để trần, quần tây bên dưới đã nhăn nheo lại không ít, thắt lưng cũng không được cài vào, cứ tùy ý lủng lẳng ở trên đai quần, ẩn phía sau còn có thể nhìn thấy được chút ít vải vóc màu xám.
Thẩm Trường Mi nuốt nước bọt, cổ họng dường như càng đau càng rát hơn, cô di chuyển ánh mắt sang chỗ khác: "Em đang tìm thuốc hạ sốt, anh ngủ đi."
Thẩm Kỳ Ngộ xoa xoa sau gáy, kéo cô đứng dậy, tay đang muốn chạm vào trán cô để đo nhiệt độ thì Thẩm Trường Mi lại co rụt người lại né tránh.
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay giữ chặt lấy bả vai cô, ngữ khí không mấy vui vẻ: "Em né cái gì mà né, tưởng anh định ăn em chắc?"
Lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ nóng rẫy, anh lại cúi đầu nhìn cô, hai bên má cô đỏ ửng hệt như đít khỉ vậy, anh mím môi rồi nói: "Em vào trong nằm đi, để anh tìm!"
Thẩm Trường Mi đi tới cửa phòng ngủ lại dừng lại, môi vừa mấp máy thì cổ họng lại nhói lên cơn đau.
Cô cố gắng kiềm chế rồi nói với bóng người đang quay lưng lại với cô: "Anh nhớ rót cho em cốc nước ấm đấy!"
Thẩm Kỳ Ngộ chép miệng một cái: "Lắm chuyện!"
Thẩm Trường Mi nằm trong chăn, nghe tiếng động ma sát lại với nhau, cô nghe thấy tiếng chân của anh đi từ phòng khách vào trong phòng bếp, rồi từ từ tiến gần vào trong phòng ngủ.
Thẩm Kỳ Ngộ đưa thuốc và cốc nước cho cô: "Bạn trai đâu? Sao bây giờ không thấy em gọi anh ta đến vậy?"
Thẩm Trường Mi nhận lấy cốc nước uống mấy ngụm làm dịu cổ họng rồi mới uống thuốc.
Cô lại nghe thấy anh nói: "Hóa ra là em đùa bỡn anh à!"
Lời nói dối của Thẩm Trường Mi bị vạch trần nên thấy hơi mất mặt.
Uống thuốc xong, cô kéo chăn kín mít, chỉ để lộ mỗi đầu ra ngoài: "Anh ra ngoài đi, được không hả?"
Dứt lời, đèn trong phòng của cô tắt ngấm, sau đó cửa được đóng lại.
Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, Thẩm Trường Mi mở mắt nhìn ra ngoài cửa, tầm mắt rơi xuống tấm chăn ở phía trước, cô cứ nhìn như vậy tầm khoảng vài phút mới chịu nhắm mắt lại.
...
Sắc trời đang dần dần sáng lên, cửa phòng cô bị người ta đẩy ra.
Thẩm Kỳ Ngộ đi đến bên giường, người phụ nữ trên giường vẫn còn đang ngủ, trong lòng còn ôm gối ôm, đầu vùi sâu vào trong chăn.
Thẩm Kỳ Ngộ thầm nghĩ nằm ngủ như vậy mà không sợ bị ngạt thở mà chết à? Anh thò tay kéo chăn xuống dưới một chút để lộ ra một nửa gương mặt của cô, có mấy lọn tóc lòa xòa trước chán, anh giơ tay giúp cô vén gọn những lọn tóc đó ra sau tai, đã vậy còn nhân tiện day day dái tai núng nính thịt của cô.
Người đời trước đều nói người có dái tai to là người có phúc.
Cái chuyện có phúc hay không có phúc này anh không hiểu rõ lắm, anh chỉ biết người phụ nữ này không chỉ dái tai to mà còn rất biết giày vò làm khổ người khác!
Cô nhíu chân mày, lầm bầm một tiếng, giơ tay đập đập vào tay anh.
Thẩm Kỳ Ngộ tưởng mình làm cô thức giấc, ai ngờ cô chỉ 'hừ hừ' mấy tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Anh chạm tay lên trán cô để đo nhiệt độ, có vẻ như đã giảm đi nhiều so với tối qua rồi.
...
Thẩm Trường Mi bị tiếng nói chuyện rì rầm to nhỏ ở bên ngoài đánh thức, nghe giọng nói giống như là giọng của phụ nữ, cô nghiêng người tập trung nghe nóng.
Quả đúng là giọng của phụ nữ!
Cô tức tốc bật dậy, xuống giường chạy đi mở cửa.
Ngoài phòng khách có hai người đang đứng, một người đương nhiên là người họ Thẩm nào đó tối qua đã ngủ lại ở nhà cô, người còn lại là một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu hồng nhạt, trông vô cùng già giặn chín chắn, mái tóc được búi gọn ra phía sau.
Nhìn thấy cô, người phụ nữ đó còn khẽ gật đầu một cái, sau đó để lộ ra một nụ cười mỉm.
Thẩm Kỳ Ngộ đứng quay lưng lại với Trường Mi, anh đang cúi đầu cài cúc áo, vừa ngẩng đầu đã trông thấy tầm mắt của nữ thư ký nhìn ra phía sau mình, anh cũng nhìn theo thì thấy bộ dạng tóc tai rối bời cùng khuôn mặt ngái ngủ của cô.
Sau đó tầm mắt của anh lại rơi xuống đôi chân trần của cô, chân mày lập tức nhíu chặt lại: "Em dậy rồi à? Đúng lúc lắm, cháo để ở trên bàn đấy, em mau ăn đi."
Anh nói xong, cầm lấy áo vest ở trên tay nữ thư ký mặc lên người.
Thẩm Trường Mi nhìn nữ thư ký một thân gọn gàng nghiêm túc, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cô kéo kéo tóc cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Thẩm Kỳ Ngộ mặc xong áo khoác chuẩn bị rời đi.
Đi tới gần ngoài huyền quan lại quay đầu nhìn cô, Thẩm Trường Mi vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, anh không khỏi thở dài một hơi.
Nữ thư ký đi theo sau Thẩm Kỳ Ngộ, thấy anh đột nhiên dừng lại thì có phần khó hiểu, sau đó lại nhìn thấy ông chủ cầm một đôi dép đi trong nhà bằng lông bước đến chỗ cô gái đó.
Thế là cô thư ký như đã sáng tỏ tất cả, tự mình đi ra khỏi cửa trước, ở bên ngoài đợi anh.
Thẩm Kỳ Ngộ đặt đôi dép lông xuống dưới chân cô: "Đi vào đi." Nói xong, anh không ở lại quá lâu mà lập tức cùng nữ thư ký một trước một sau đi ra ngoài.
~Hết chương 29~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...