Tống Thư Minh lái xe từ thành phố Lan tới thẳng đây, lần đầu tiên anh ảo não chỉnh lại gương chiếu hậu cho ngay ngắn, sau đó nói: “Anh quên mất chứng minh thư nhân dân ngày trước đó bỏ đâu rồi, nên không mua được vé máy bay.”
Anh muốn làm bầu không khí dịu xuống.
Duy An ngồi ở ghế lại phụ, cô vẫn giữ bộ dạng thấp thỏm bất an ấy, đột nhiên cô run rẩy kéo anh, “Thầy ơi, em sai rồi. Hôm đó, em… em rất sợ. Em không chịu nổi chuyện đôi mắt.”
Tống Thư Minh bật cười, “Em đánh cũng mạnh tay thật đấy, anh tưởng em rất hận anh cơ.” Anh thở dài, rút giấy ăn lau vết nước mắt nhếch nhác trên mặt cô. “Em có thể nổi giận, có thể trách anh, nhưng đừng để mình buồn như thế được không? Em đột nhiên bỏ về nhà, chắc chắn chú em sẽ không vui, anh vốn định tới đón em sớm hơn, nhưng tâm trạng em kích động quá, anh sợ nếu anh xuất hiện em lại bỏ đi mất.”
Cô dụi mắt nói: “Vậy sao thầy tìm được chỗ này? Ngay Mộng Mộng cũng không biết địa chỉ cụ thể nhà em.”
Đây là một nghi vấn.
Nhưng Tống Thư Minh cười rất vui vẻ, cứ như cô hỏi một câu thực sự ngốc nghếch vậy, sau đó anh cố tình tỏ ra thần bí nói: “Anh là nhà tiên tri.”
“Anh lại lừa em.” Cô mím môi bất lực. “Em đang hỏi anh thật mà.”
Anh vô cùng nghiêm túc, “Đâu có, anh cũng nói thật. Ngoài việc đó ra, anh còn biết chú em không tốt với em.”
Viền mắt Duy An đỏ hoe, cô không có nhiều thời gian suy nghĩ, vẫn đang băn khoăn không biết phải giải thích thế nào về việc đánh anh lần trước, cảm giác tội lỗi ùa về, cô giống như chú thỏ ngốc nghếch, ra sức lắc đầu, hối hận phát điên.
Thời gian qua đi, sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô vô cùng sợ hãi trước hành vi ấy, càng có cảm giác mình đã biến thành đà điểu, vùi đầu vào cát sâu hơn.
Nhưng anh lại nguyện bỏ ra muôn vàn sự nhẫn nại, cho dù bị cô làm tổn thương tới mức ấy.
“Em không nên như thế, nhưng em thấy thầy và Cố Mộng Mộng, em tưởng thầy ép cô ấy không được nói ra sự thật với em.” Cô càng nói giọng càng nhỏ, che mắt mình, rồi nhớ lại chuyện ấy. “Thực ra, em đã nghĩ rồi, thầy không chịu nói, nhất định là do em không thể chịu đựng được chuyện đó, hơn nữa, chắc chắn có liên quan tới Kiều Ngự.”
Tống Thư Minh khởi động xe, “Về thành phố Lan trước đã, phải đi rất lâu, nếu buồn ngủ, em cứ ngủ đi.”
Anh lái xe mấy tiếng đồng hồ, gần sáng mới về đến thành phố Lan.
Tháng Năm, khoảng thời gian giao mùa giữa xuân và hạ. Duy An bỏ chạy khỏi nơi này bao nhiêu lâu như vậy mới quay về, cô luôn cảm thấy như đã qua rất nhiều năm rồi, tất cả mọi thứ đều thay đổi, dù chạy trốn xa tới đâu, cái cần đối mặt vẫn cứ phải đối mặt.
Vì còn sớm, nên cô theo anh về nhà, gọi điện cho cô họ báo bình an, trong ống nghe vọng lại tiếng ti vi mở rất to, sáng sớm tinh mơ thế này, làm gì có ai xem ti vi?
Nhất định là chú vẫn đang tức giận mắng nhiếc cô họ, cô họ sợ Duy An nghe thấy.
Duy An cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhõm, thoải mái nhất, hứa với cô họ rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, chuyện ở trường cô sẽ cố gắng xử lý, không để bất kỳ ai phải lo lắng nữa.
Cúp máy rồi, cô mới cảm thấy mọi thứ thật không chân thực, cô chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí bị người khác chế giễu. Tại sao tất cả mọi tình tiết trong câu chuyện lại rơi xuống đầu cô thế này?
Tống Thư Minh kéo cô lên tầng nghỉ ngơi, Duy An biết anh lái xe lâu như thế nhất định rất mệt, nên cố làm ra vẻ ngoan ngoãn chạy theo vào phòng đóng cửa nói mình muốn nằm một lúc, để Tống Thư Minh yên tâm đi ngủ.
Thực ra cô không ngủ được, ngồi trên giường giở lịch ra xem, lúc này cô mới biết hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ dài chào mừng ngày Quốc tế Lao động.
Duy An chẳng có việc gì làm, mượn ánh đèn mờ ảo tháo kính ra rồi lại đeo vào, thử xem mình có đọc được những dòng chữ rất nhỏ trên tờ lịch hay không, thấy thị lực của mình đã kém đi rất nhiều.
Trên mỗi tờ lịch đều ghi ngày tháng và đủ mọi thứ chú giải cho các ngày lễ, cô nhìn mãi nhìn mãi đột nhiên khựng lại.
Cuốn lịch này bình thường, chẳng có ai động tới, chỉ là một thứ để trang trí, nhưng cô phát hiện ngày mùng 10 tháng 5 năm nay đã được ai đó dùng bút mực đỏ khoanh tròn, hơn nữa người làm việc này có lẽ tâm trạng không được tốt lắm, nên nét bút vô cùng gấp gáp bất an, cong cong xiên xẹo.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tống Thư Minh nằm ở phòng bên cạnh, vốn là thư phòng, sau khi cô đến , anh bèn mua một chiếc giường và ở luôn bên đó.
Qua cặp kính Duy An nhìn thấy vòng tròn bằng mực đỏ rất rõ ràng, lòng dậy lên cảm giác kỳ lạ, cô nhớ lại Tống Thư Minh từng rất căng thẳng khuyến cáo.
“Qua ngày mùng 10 tháng 5, anh sẽ nói hết mọi chuyện với em, nhưng trước hết em phải hứa, trong thời gian này không được gặp lại Kiều Ngự nữa.”
Biểu hiện của Tống Thư Minh khi ấy rất đau khổ, nói với cô: “Anh đều biết cả, nhưng giờ anh cần phải giúp em qua được ngày mùng 10 tháng 5 đã, nếu không anh và em sẽ hối hận cả đời, anh không muốn trải qua cảm giác đau khổ vì mất đi người yêu thêm lần nữa.”
Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, trời bên ngoài cửa sổ sáng dần, sắp sáu giờ rồi.
Toàn bộ mọi thắc mắc đều có liên quan tới ngày kỳ lạ này, tại sao Tống Thư Minh lại coi trọng ngày này như thế, căn nhà này là của anh, nét bút trên cuốn lịch nhất định cũng là do anh vẽ.
Duy An nhớ lúc còn ở thành phố B, anh cười nói rằng: “Anh là nhà tiên tri.”
Rõ ràng mùa xuân đã đến, nhưng khi ở một mình trong phòng anh, cô vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng, đột nhiên cảm giác có những việc không thể xác dịnh được, cảm giác này rất tệ, giống như kẻ địch nấp trong bóng tối, còn cô đang đứng ngoài ánh sáng.
Duy An đột nhiên nhảy xuống giường, rón rén đi tơi cửa phòng định ra ngoài, kết quả cái chân bị ngã hôm qua vẫn còn đau, cô bất cẩn loạng choạng đá trúng chiếc giày bên cạnh.
Cô giật mình vội vàng ngồi thụp xuống, cũng may âm thanh không lớn lắm, chỉ khiến những thanh ray trượt trên tủ lục cục một tiếng, ngăn kéo từ từ trượt ra một kẽ hở.
Duy An đẩy kính thò đầu vào nhìn, muốn đóng nó lại như cũ, đột nhiên phát hiện bên trong có những vật dụng của phụ nữ, tất cả đều màu hồng.
Cô ngồi xổm dưới đất, lòng biết như vậy là không tốt, nhưng cô thực sự có chút tò mò, kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy mấy lá thư đặt bên trong. Đó rõ ràng là những lá thư tình trước đó cô giấu ở thư viện.
Trong thư đều là những tâm tư của một cô gái trẻ đang yêu thầm, thứ như vậy mà bị Tống Thư Minh nhìn thấy và mang về đây.
Bao nhiêu điều được cô ghi lại trong những ngày tháng âm thầm ấy, lúc tức giận cô đã mang giấu chúng ở thư viện, gây ra bao nhiêu hậu quả sau này, mà hiện tại ngay cả Tống Thư Minh cũng có, cô cầm chúng trên tay mà thấy buồn bã tới thê lương.
Giờ nhìn lại, tất cả đều là sai lầm.
Cô không thể tự ý lục lọi đồ nhà người khác, vậy là lại nhét chúng vào, tay chạm phải thứ gì đó mềm mềm, liền nghiêng đầu ngó, phát hiện đó chính là chiếc khăn được gấp gọn gàng.
Cùng kiểu cùng màu sắc với đôi găng tay Tống Thư Minh tặng cô vào mùa đông, hoa văn, chất liệu y hệt.
Còn một vài kẹp tài liệu trong suốt, bên trong có mấy tờ giấy, cô nhìn qua, phát hiện trên đó ghi tên bệnh viện của thành phố, chữ bác sĩ luôn viết loằng ngoằng khó đọc, động tác của cô thận trọng nên cũng nhìn không rõ, nghĩ chắc do Tống Thư Minh lưu, vậy là Duy An định đóng ngăn kéo.
Vào giây phút cuối cùng, cô nhích người khiến luồng ánh sáng lọt vào, tên bệnh nhân trên mặt kẹp tài liệu trong suốt đó hiện rõ ràng.
Hai từ trên đó, khiến huyết dịch toàn thân cô như muốn đông cứng lại.
Duy An.
Ngày nhập viện kiểm tra: Mùng 10 tháng 5 năm 2011.
Cô giơ tay đẩy ngăn kéo không dám nhìn nữa, rốt cuộc là chuyện gì… Duy An đứng yên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần, dưới lầu dần dần có tiếng người ồn ào huyên náo, tiếng xe cộ qua lại, đã có người dậy sớm chuẩn bị đi làm rồi.
Tất cả đều là cuộc sống chân thực, những chuyện vượt ngoài tầm hiểu biết của cô kia phải giải thích thế nào?
Ngày 10 tháng 5 rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Tại sao trên bệnh án lại ghi tên cô? Lẽ nào cũng có ai đó tên Duy An lẽ nào… ngày đó phải giải thích thế nào đây.
Duy An không đứng vững nổi nữa, cô quay người đẩy cửa phòng bước ra ngoài, chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách đang lặng lẽ phát ra những tiếng tích tắc, cô đi lại rón rén, tìm hết mọi thứ có thể chứng minh ngày tháng ra, di động, máy tính bàn, còn cả đồng hồ nữa…
Mỗi vật đó đều nói cho cô biết rằng, hôm nay chính xác là ngày mùng 7 tháng 5 năm 2011.
Duy An đột nhiên có cảm giác lưng mình lạnh buốt, mặc dù chân bị trẹo vẫn đang rất đau nhưng cô lao nhanh về phía phòng Tống Thư Minh, đẩy cửa ra nhưng không dám nhìn vào trong.
Nếu bên trong không có gì… Không, không , ngộ nhỡ cô nhìn thấy ảo ảnh đáng sợ nào đó, ngộ nhỡ cô nhìn thấy tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, hoặc là… Không thể nào, cô là một sinh viên, sao cô có thể nghĩ tới những điều hoang đường như thế chứ?
Cô hé cửa, trong đầu nghĩ tới vô số những cảnh tượng đáng sợ, nhưng khi ngước mắt nhìn vào, cô chỉ thấy Tống Thư Minh đang nằm nghiêng trên giường, mặt mày bình thản, anh đã thay áo sơ mi màu kem, trên người chỉ tùy tiện đắp một chiếc chăn mỏng.
Anh ngủ rất say, lái xe một thời gian dài như thế đi đi lại lại giữa hai thành phố, chẳng màng nghỉ ngơi để đón cô quay về, nhất định anh đang mệt lắm.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương bạc hà, Duy An biết đây là mùi nước súc miệng anh thường dùng, rèm cửa sổ sẫm màu chắn nắng, bên giường có vài cuốn sách chuyên ngành pháp luật bằng tiếng Anh.
Đây chính là người luôn lặng lẽ âm thầm bảo vệ cô, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến nhưng anh đã dừng lại tất cả để đến bên cô, kéo cô lại để chăm sóc, sau khi bị cô làm tổn thương còn nghĩ cho cô, sợ kích động cô, sợ cô làm tổn thương bản thân.
Mọi ức chế và sợ hãi đều tan biến vào giây phút cô mở cửa và nhìn thấy anh, chẳng có thứ gì quan trọng hơn sự yên ổn trong cuộc sống hiện tại.
Duy An thật sự động lòng trước vẻ mặt anh khi ngủ, còn Tống Thư Minh chỉ việc ngủ, chẳng nói gì, chẳng làm gì.
Cô rón rén như một tên trộm, đi đến bên giường anh và ngồi xuống, sau đó lặng lẽ ngắm nhìn anh, nhớ quãng thời gian trốn ở thành phố B tắt máy không chịu liên hệ với bất kỳ ai, và tin nhắn của anh mà cô nhận được khi vừa mở máy.
Anh lớn tuổi hơn cô rất nhiều, tính cách trầm ổn và hướng nội, do vậy rất ít khi dùng những từ mãnh liệt như từ “yêu”, mà tình yêu luôn luôn là một thứ tồn tại vĩnh viễn, nếu có nó, vốn không cần tới bất kỳ một lời hứa hẹn phiền phức nào khác.
Anh không yêu cầu em phải tin anh, nhưng xin em nhất định phải tin vào bản thân mình. Em yêu, em sẽ là một tiểu Annie giỏi nhất.
Đúng lúc này Duy An có một suy nghĩ xấu xa, hiếm khi cô bạo gan như thế, cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hôn lên môi anh, “Thầy…”
Người nằm trên giường động đậy chân mày, rồi chau lại, hình như cảm nhận được điều gì đó, khiến tiểu Annie vừa làm việc xấu giật mình thon thót, ngồi trên giường đầy căng thẳng, vẻ mặt vô tội.
Cũng may Tống Thư Minh do quá mệt nên không tỉnh dậy ngay, anh chỉ hơi cựa quậy thay đổi tư thế, sau đó đột nhiên vô thức nói ra câu gì đó.
Duy An tò mò, ngồi nán lại nghe lén bí mật của anh, cô thầm nghĩ, quả nhiên ai cũng nói mơ, dù là anh thì cũng không ngoại lệ, vậy là bao nhiêu căng thẳng vừa rồi tan biến sạch.
Tống Thư Minh hình như lại nằm mơ.
Người trong mơ vẫn dựa lưng vào bức tường màu trắng, những thứ máy móc kim loại khiến cả người toát ra sự lạnh lẽo vô vàn, anh đứng dựa cửa phòng nhìn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy dung nhan nhợt nhạt của người con gái ấy.
Anh tự trách mình, tại sao không thể bảo vệ được cho cô, tại sao thế giới này trời rộng đất dài mà chỉ có thể cho bọn họ một quãng thời gian ngắn ngủi như thế.
“Annie.” Anh đứng dựa vào cửa phòng gọi cô mãi, hy vọng có thể đánh thức ý thức đang ngủ vùi của cô, tất cả đều không có gì thay đổi, người con gái nằm trên giường bệnh vẫn rất xinh đẹp, mái tóc dài, mi mắt cong vút.
Mỗi buổi tối cô từng lười biếng nằm cuộn tròn trong lòng anh như vậy, tay cầm cốc trà sữa do anh pha, là mùi vị cô thích, sau đó cùng anh đọc những văn kiện liên quan tới pháp luật, đọc những vụ án có tình tiết phức tạp.
Những lúc anh mệt cô sẽ hào hứng vui vẻ, đấm lưng bóp vai cho anh giống như trẻ con, sau đó ôm chặt cổ anh hôn trộm lên môi anh một cái, ngọt ngào giống hệt những đôi vợ chồng trẻ khác.
Ánh mắt cô rất trong, cho dù từng bị thương, cho dù cô đã quên rất nhiều chuyện, nhưng cô vẫn sống rất cố gắng, thỉnh thoảng cô còn đùa hỏi anh: “Anh yêu, nếu em từng yêu người khác, yêu tới chết đi sống lại, anh có ghen không?”
Anh cố tình tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, “Nếu như thế em sẽ khiến anh có suy nghĩ muốn phạm tội.”
Cô cười tinh quái, “Điều đó cho thấy em rất có sức hấp dẫn phải không? Lại có thể khiến đại luật sư của chúng ta manh nha có ý nghĩ phạm tội.”
Họ thân mật ôm hôn nhau, giống như những người yêu nhau khác, có một cuộc sống ấm áp bình an, giống như một bản thánh ca đẹp, cho tới khi cô bị phát hiện mắc bệnh ung thư, mọi âm thanh du dương, ngọt ngào đều kết thúc đột ngột, đổi thành nỗi đau khổ ai oán tột cùng.
Trời đã sáng hẳn rồi.
Duy An hoàn toàn chẳng biết gì, cô chỉ ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang nằm ngủ nhưng vẻ mặt vẫn không giấu nổi nét bi ai kia, lòng anh hình như rất nặng nề, anh nói câu gì đó rất khẽ: “Annie, nếu có thể làm lại, anh sẽ gặp em sớm hơn... để em không bị tổn thương, để em có thể tự mình lựa chọn tất cả...”
Duy An cúi xuống ôm anh, “Thầy.” Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giống như an ủi, anh nhất định đang gặp ác mộng.
Tống Thư Minh dần tỉnh dậy, day day huyệt thái dương rồi quay người lại ôm chặt cô, nhìn ngắm khuôn mặt cô, anh nói với giọng như có lỗi: “Anh nhất định là lại nói mơ rồi, làm em thức giấc phải không?”
Cô lắc đầu, cứ ngồi vậy rất lâu, Tống Thư Minh dậy làm đồ ăn sáng cho cô, cô bỗng hỏi: “Thầy, chuyện đó rốt cuộc do ai làm?”
Vấn đề vẫn còn ở đó, không thể né tránh.
Cánh tay đang đẩy cửa của Tống Thư Minh khựng lại, anh quay người nhìn cô nói: “Bạn cùng phòng của em vô tình nghe được điện thoại của Kiều Ngự, bọn anh đều đang nghi ngờ chuyện ấy có liên quan đến cậu ta, vì vậy anh đã cho người tới con hẻm hôm trước em gặp chuyện điều tra. Đầu đường vẫn còn những mảnh vỡ của chai rượu cùng tranh của em, xung quanh có người nhặt rác cũng nghe thấy chuyện tối hôm ấy, anh ta nói nhìn thấy người ở đường Trường Thạch đến, nghe động tĩnh khác lạ nên bỏ chạy.” Anh nhìn sắc mặt cô, nói tiếp: “Anh đã đến đường Trường Thạch, hiện tại những kẻ ở đó rất sợ hãi, chắc chúng lo nhà Kiều Ngự xảy ra chuyện thì khó lòng bảo đảm an toàn cho bản thân, vì vậy đã thừa nhận hết mọi chuyện.”
Duy An vừa nghe nhắc đến đám người ở đường Trường Thạch thì lòng đã nguội lạnh một nửa, tính cách Kiều Ngự kỳ quái, không thích kéo bè kết cánh với đám nam sinh khác trong trường, mà chỉ xưng huynh gọi đệ với những người bạn thời cấp ba và đám người bát nháo ngoài xã hội kia thôi, chuyện ấy ai cũng biết.
Huống hồ bản thân gia đình Kiều Ngự còn là một tập đoàn lớn như thế, sao có thể mọi ngành nghề kinh doanh đều trong sạch, rõ ràng?
Cô ngồi bên giường không nói gì, cho tới tận khi Tống Thư Minh nói xong, anh đi đến vỗ vỗ vào vai cô, “Anh không nói vì sợ em biết sẽ không chịu nổi, nhưng giờ anh nghĩ không thể cứ giấu em mãi, em phải biết rõ con người Kiều Ngự, cũng nên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.”
Cô lắc đầu, đột nhiên ngửa người ngã vật ra giường, cô nằm đó bịt chặt mắt không nói gì.
“Là Kiều Ngự sai đám người ở đường Trường Thạch làm?”
“Phải, chúng thừa nhận rồi, chúng nói Kiều Ngự bảo chúng đi tới gần quán KTV Kim Tước tìm một cô gái mang tranh. Anh nghĩ, nếu không phải Kiều Ngự, đám người đó mặc dù không tử tế gì nhưng cũng sẽ không tự dưng chạy vào trung tâm thành phố gây chuyện với một cô gái như em, chẳng được lợi lộc gì, cũng không phải vì muốn cướp bóc, bọn họ vốn không có động cơ gây án.”
Duy An dụi khóe mắt, cố gắng cười nhưng cười không nổi, trái tim như bị ai đó đấm mạnh một cái, rõ ràng chuyện này cô cũng nghi ngờ rồi, nhưng sau khi được kiểm chứng lại cảm giác như không sao chấp nhận nổi.
Kiều Ngự tại sao phải lừa cô? Tại sao lại hẹn cô ra ngoài? Tại sao lại cho người tới hại cô?
Đúng là cô từng làm phiền cuộc sống của anh, nhưng mối tình thầm lặng đó không thể bị coi là tội lỗi được.
Duy An nhìn những tia nắng ban mai nhảy nhót qua kẽ ngón tay, ánh sáng hắt vào theo khe rèm cửa vừa được kéo ra, góc độ rất vừa vặn, có thể nhìn thấy hình dạng của chùm ánh sáng yếu ớt đó.
Yêu và hận, đột nhiên bị phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, chàng trai cô từng thích suốt ba năm đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để xỉ nhục cô, thậm chí anh còn làm bộ tình sâu ý nặng với cô, gạt cô nói rằng anh cũng rung động trước cô.
Giống như bức tranh bị rách nát đó, mọi ký ức thuộc về Kiều Ngự đều đã sụp đổ, không thể giải thích gì được nữa.
Anh có biết, thứ mà Duy An trân trọng nhất chính là đôi mắt không, không có một thị lực tốt, không có độ nhanh nhạy trong việc cảm nhận phân biệt màu sắc, cô sẽ chẳng có gì cả, ngay cả khả năng duy nhất ông trời ban tặng cô cũng đã bị tổn thương rồi.
Kiều Ngự dùng phương thức tàn nhẫn nhất để hủy hoại mọi thứ cô có, đập vỡ bức tranh cô đã vất vả hoàn thành, từ nay về sau thế giới này chỉ còn hai thái cực màu sắc, đen và trắng.
Duy An nhẹ nhàng tự nói với mình: “Người mà mình thích là một ma quỷ, một ma quỷ thật sự.” Giống như kiểu tự trào, phải khiến mắt chảy máu cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tống Thư Minh rất lo cho Duy An, anh ngồi xuống bên giường hòng giúp cô bình tĩnh lại, nhưng Duy An lại nhìn anh cười cười: “Thầy ạ, em không sao đâu.”
Cô ôm đầu gối ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Nói cho em biết sự thật, em khiến người ta chán ghét tới mức ấy sao? Chán ghét tới... cho dù Kiều Ngự không thích em, cũng phải dùng cách đấy để báo thù ư?”
Anh ôm chặt cô, “Không phải đâu.” Anh đột nhiên nghĩ, nếu cô có thể khóc một trận thì tốt biết bao, nhưng Duy An lại bình tĩnh tới mức khiến người ta xót xa.
Cô vẫn lặng lẽ như thường, còn bảo muốn về trường.
Tống Thư Minh làm bữa sáng cho cô, ngồi nhìn cho tới khi cô ăn xong mới hỏi: “Tự em quyết định đi, có muốn giao hết chứng cứ cho cảnh sát không, chúng sẽ bị kết tội cố ý gây thương tích.”
Duy An uống xong hớp sữa cuối cùng, ngẫm nghĩ rất lâu, lâu tới mức phải đến trường ngay nếu không sẽ muộn, lúc ấy cô mới cắn răng nói: “Đợi em được không, em muốn suy nghĩ, giờ em không quyết định được.”
Cô thật sự không thể hiểu, vì lý do gì mà Kiều Ngự hận mình tới mức này, cho dù anh coi thường cô thì cũng không cần phải dùng phương thức ấy.
“Em muốn xem bức tranh đó, anh mang về không?”
Tống Thư Minh đưa cô quay về phòng mình, đằng sau cửa còn có một chiếc tủ âm tường, anh mở ra, bên trong có rất nhiều đồ được bọc vải trắng.
Bức tranh cô vẽ Kiều Ngự để ngay ngoài, thiếu niên áo trắng dưới ánh nắng mặt trời, biển hoa oải hương màu tím sẫm in sâu trong mắt.
Ngày hôm đó, anh và cô đeo tai nghe cùng nghe một bài hát, anh cố tình hỏi cô: “Này! Tại sao tai em đỏ bừng lên thế?”
Màu tím đan xen, giờ nhìn bức tranh cô đã không còn phân biệt được màu tím ấy có phải là màu mà cô muốn pha không nữa, giống như bị phủ một lớp bụi lên trên.
Duy An giơ tay muốn lấy bức tranh ra, “Vứt nó đi, em thật sự không muốn nhìn thấy nó nữa.” Vừa nói vừa kéo bức tranh, bất cẩn khiến miếng vải trắng phủ món đồ đằng sau rơi xuống, cô đẩy gọng kính ôm bức tranh quay ra sau nhìn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại giơ tay vào lôi đống đồ đó ra xem.
Tống Thư Minh ngăn cản, nhưng Duy An cố chấp muốn xem, cuối cùng cô cũng kéo hết tấm vải trắng xuống, chân tướng bại lộ.
Trong chiếc tủ âm tường đó đều là những bức vẽ Duy An bán cho phòng tranh, khi trước họ gọi điện nói có người rất thích tranh cô vẽ và muốn mua nhiều hơn, thực ra người đó chính là Tống Thư minh.
Anh mua hết tranh của cô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...