Duy An cố gắng giả bộ như không sao, nhưng Cố Mộng Mộng căng thẳng nhìn sắc mặt cô hỏi : “Choáng đầu không? Khó chịu ở đâu? Mình vội vàng quay về đây để một mình Trình Chí Ma giải quyết với thầy cô giáo, không sao đâu Duy An, đừng sợ, mình đưa cậu đến bệnh viện nhé?”
Trước sự việc cô ngất xỉu, sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng bị dọa tới mức run bần bật, vội vàng chạy về lại thấy cô nằm một mình trong phòng bệnh, xót bạn tới không biết nên làm thế nào, vừa rót nước lại vừa muốn gọi bác sĩ.
Duy An lắc đầu, cử động tay chân cho bạn xem, “Đừng lo, mình bị đập bóng vào đầu một cái thôi mà, vẫn khỏe, chỉ là sưng đầu tí thôi.”
Cố Mộng Mộng vẫn lo, Duy An giơ tay vẫy bạn, khẽ nói : “Mộng Mộng, cho mình ôm một cái được không?”
Cố Mộng Mộng gật đầu lia lịa, mặc dù trong lòng hơi thắc mắc không biết có phải bạn mình bị bóng đập vào đầu thành ngốc rồi không, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống mép giường để Duy An ôm.
Duy An im lặng ngồi ôm bạn như thế, Cố Mộng Mộng cũng thấy thương, cô vỗ vỗ vai Duy An nói : “Không sao, sưng thôi thì không sao, tóc che rồi mà, cậu xem, mình có thấy gì đâu.”
Duy An bị câu nói của bạn làm cho muốn cười, nhưng lại bật khóc, cô ôm chặt Cố Mộng Mộng khóc nức nở, sau lời thừa nhận của Tống Thư Minh, bao nhiêu lo lắng và áp lực khiến cô không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Cô hỏi Cố Mộng Mộng: “Tại sao họ đều lừa dối mình?”
Cố Mộng Mộng ngẩn ngơ nhìn Duy An, lúng ta túng túng, cuối cùng mắt đỏ hoe cũng khóc luôn. “Cậu đừng buồn nữa, cùng lắm thì… cùng lắm thì sau này mình và Trình Chí Ma đi đâu cũng sẽ đưa cậu đi, ba người bọn mình ở bên nhau được không? Đừng chơi với họ nữa.”
Thế giới Cố Mộng Mộng đơn giản tới mức có chút trẻ con, câu nói ấy của bạn khiến lòng Duy An cảm thấy chua xót, càng khóc to hơn.
Nếu có một ngày thế giới này sụp đổ, người thật sự đứng sau cô khuôn mặt mờ mờ ảo ảo không rõ, cô không biết người đó sẽ là ai. Nhưng cô tin Cố Mộng Mộng sẽ chia sẻ gánh vác cùng cô, cho dù bản thân cô không đủ tư cách để có được tình yêu thật sự của ai đó, cho dù cô có tự ti và đáng thương thế nào đi nữa.
Chiều hôm đó, Duy An về kí túc xá, tắt máy ngồi vẽ một mình, cô muốn dùng cách này để bình tĩnh lại, nhưng thấy càng vẽ lại càng nghĩ tới những lời Kiều Ngự nói hôm nay.
Anh dám thừa nhận là thích cô trước mặt Trình An Ni.
Nếu đây là một trò đùa, thì là trò đùa ác nhất thế giới này.
Nếu là Duy An trước kia, khi nghe anh nói câu ấy chắc cô sẽ sung sướng mà ngất đi, nhưng cô của bây giờ chỉ cảm thấy cuộc sống là một vở kịch lừa dối, vui buồn, đau đớn, tức giận chỉ là cái cớ, ngày nào cô cũng bị người ta mang ra đùa cợt trong tiếng vỗ tay.
Cầm bút vẽ cả một tiếng đồng hồ, vậy mà cô không vẽ được nét nào,
Tống Thư Minh, Kiều Ngự. Cô không thể thật sự tin tưởng ai trong hai người bọn họ.
Buổi tối, cô và Cố Mộng Mộng cùng ngủ một giường, dù cô bạn có thói quen ngáy khi ngủ, nhưng Duy An vẫn cảm thấy yên lòng hơn. Cô nằm trên giường, nheo mắt, nhìn ra màn đêm đen mịt mùng ngoài cửa sổ, nhìn cho tới thẫn thờ, càng lúc càng cảm thấy mệt.
Duy An đột nhiên thấy trên cửa sổ từ từ hiện ra bóng của thư viện.
Cô ngồi phắt dậy, lại là thư viện, lần đầu tiên cô và Tống Thư Minh gặp nhau cũng ở thư viện, trong không gian tối tăm, anh và cô với tay lấy cùng một cuốn sách.
Rốt cuộc anh và nơi đó có liên quan như thế nào? Cô thấy lòng hoang mang.
Cô tiếp tục nhìn về phía cửa sổ, trên tấm cửa kính đã khôi phục lại vẻ bình thường, lớp sương trắng mờ mờ trên nền trời đen, rõ ràng không có gì khác.
Cố Mộng Mộng lật người, mơ màng hỏi: “Này, chưa ngủ à?”
Duy An vội vàng nằm xuống, sợ làm bạn thức giấc, nhắm mắt tự nhỉ không có chuyện gì đâu, nhất định là do thần kinh cô quá căng thẳng, gần đây có nhiều việc xảy ra, nên cô đã bị ảo tưởng.
Những cảnh tượng hỗn loạn cùng tiếng người léo nhéo hòa làm một, cô đã không thể phân biệt được rốt cuộc ai nói mới đáng tin nữa, cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi.
Hôm sau là thứ bảy.
Vốn chẳng có việc gì đặc biệt, vì vậy Duy An dậy muộn.
Cô thấy Cố Mộng Mộng để lại mẩu giấy nhắn, nói đội bóng rổ của Trình Chí Ma đánh nhau với đội bóng của trường Đại học A, bị thầy giáo gọi lên giáo huấn, Cố Mộng Mộng không yên tâm nên cũng đi cùng, bảo cô tự đi ăn cơm.
Cô thu dọn mọi thứ xong thấy không đói, vốn định buổi chiều mới ra ngoài, kết quả đột nhiên nhận được điện thoại từ phòng tranh, nói những bức tranh chép của cô lần trước giao bán rất tốt, có một vị khách muốn mua mấy bức nữa với giá cao, bảo cô qua đó.
Duy An đành quyết định đi, cũng may chỗ bị bóng đập vào hôm qua không còn đau nữa, cô mặc áo đi xuống dưới, nhưng thấy ánh mắt của quản lý ký túc rất kỳ lạ, nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, sau đó chỉ chỉ ra ngoài bảo : “Có thầy giáo tìm cô, đợi lâu lắm rồi, tôi bảo lên gọi nhưng thầy ấy không cho, sợ cô còn chưa ngủ dậy.”
Thầy giáo?
Duy An không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lúc bước ra ngoài vẫn thấy Tống Thư Minh, anh xuất hiện trong trường như thế nào cũng không giống sinh viên, tất nhiên sẽ bị người khác coi là thầy giáo.
Hôm nay anh không lái xe vào, đứng dưới gốc cây, dáng vẻ bình thản, cứ như hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì vậy.
Tống Thư Minh thấy cô ra thì hỏi : “Ra ngoài ăn cơm phải không?”
Duy An đứng cách anh một quãng, cúi đầu bước đi, chỉ đáp một câu : “Hôm nay em có việc, đến phòng tranh.”
“Xe đỗ bên ngoài, đi thôi.”
Cô dừng bước nhìn anh, “Em… em tự đi, không cần đâu.”
Hình như anh chợt hiểu ra, muốn giải thích : “Annie, em có thể cho anh thêm chút thời gian không, anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện, giờ anh vẫn không biết nên làm thế nào để nói cho rõ.”
Duy An nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân, giờ mới nhận ra mình đang mang đôi găng tay anh tặng, cảm giác ấm áp đó khiến cô tham lam không nỡ vứt bỏ, nhưng cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm thôi.
Cô chầm chậm tháo đôi găng tay ra trả anh, lắc đầu, “Em thật sự bị lừa tới phát sợ rồi, Kiều Ngự nói đúng, anh ấy hỏi em rất nhiều những câu liên quan tới thầy, nhưng em chẳng trả lời được câu nào cả… giờ em sợ rồi. Thầy, chúng ta tạm thời chia tay thôi, thầy hãy cho em thời gian để suy nghĩ.”
Tống Thư Minh không đưa tay ra nhận, Duy An đành tự nhét vào túi mình.
Trên ký rúc xá nữ loáng thoáng vang lên những lời bàn tàn, có nữ sinh dựa vào cửa sổ hít thở không khí, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng mới mẻ phía dưới, lập tức gọi bạn tới xem : “Lại là người đàn ông đó! Cùng cô nàng đuôi phượng, cậu xem bọn họ vẫn đi cùng nhau…”
“Hôm nay sao không lái xe vào nhỉ?”
“Vớ vẩn, bị người ta chụp lén rồi, chắc sau này sẽ thận trọng hơn.”
Duy An càng cúi đầu thấp hơn, quay người định đi thật nhanh, nhưng trong lúc hoảng loạn đã đụng phải một người, cô vội vàng nói : “Á! xin lỗi.”
Người đó kéo cánh tay cô lại, “Chim cánh cụt, đi cùng anh.”
Cô ngẩng đầu lên nhận ra Kiều Ngự, thật không thể hình dung nổi tâm trạng lúc này của mình, trường học rộng như thế, thàng phố Lan lớn như vậy, tại sao cô luôn không thoát nổi.
“Em có việc thật mà, em đi trước đây.” Duy An cũng đẩy Kiều Ngự ra, cô bỏ chạy nhưng Kiều Ngự đuổi theo, anh ngang bướng đứng chắn trước mặt cô. “Tại sao em không thể dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, rõ ràng em thích anh, đúng không?”
Xưa nay Kiều Ngự luôn ăn nói thẳng thắn như thế, anh chẳng kiêng dè điều gì, khiến Duy An nghe mà giật mình.
Cô đúng là nhát gan mà, là người cuối cùng đỗ vào trường, không có bố mẹ quan tâm, phải ở nhờ nhà người khác, khó khăn lắm mới thi được vào ngôi trường mình mơ ước, cuối cùng muốn thổ lộ với người con trai mà mình thích, nhưng vào ngày quyết định sẽ thổ lộ với anh thì phát hiện ra anh yêu người bạn thân của mình.
Tất cả những chuyện đó thật quá mức xui xẻo, khiến cô làm gì còn cơ hội để tự tin nữa.
Sau này khó khăn lắm cô mới đón nhận Tống Thư Minh, nguyện làm tiểu Annie của anh, bướng bỉnh với anh, dũng cảm vì anh, nhưng anh cũng dối gạt cô.
“Kiều Ngự, em không dám tin.” Cô thật thà ngẩng đầu lên trả lời anh, nhưng lại thấy vẻ mặt mệt mỏi của Kiều Ngự giống như cả đêm không ngủ, và còn nồng nặc mùi rượu.
Tống Thư Minh từ phía sau chầm chậm đi lên, anh nhìn nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Duy An, anh cũng nói câu đó: “Đi cùng anh, Annie, chúng ta tới phòng tranh.”
Cô cúi đầu, nhìn bóng ba người in trên mặt đất, mùa đông sắp qua, vở kịch của họ rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật chưa được nói hết?
Duy An quay người, không đi cùng bất cứ ai.
Cô quay lại, muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh thị phi này, nhưng giọng Kiều Ngự lại vang lên đuổi theo cô, rất rõ ràng, anh nói: “Duy An, còn nhớ anh từng nói, nếu em có thể thi vào Đại học G anh sẽ dành cho em một bất ngờ không, thực ra từ hồi học cấp ba anh đã biết những lá thư đó rồi… bất ngờ mà anh nói là… anh cũng thi vào Đại học G.”
Duy An chẳng hiểu gì hết, chẳng muốn hiểu gì hết, một mực đi về hướng ngược lại.
Cô rất muốn chạy trốn lần nữa, nhưng đôi chân cô đã dừng lại, cô quay người nhìn Kiều Ngự, thấy anh lạnh lùng nhìn Tống Thư Minh nói: “Anh thấy ghét em đứng cùng anh ta, em phải đi cùng anh.” Chính là như thế, anh không biết như thế này có được coi là thích không, nhưng dù sao anh thấy rằng anh không thể nhìn Duy An ở bên người khác được.
Ba người đứng trên con đường nhỏ lạnh lẽo, xuân sắp về rồi, trên cành khô đã nhú những mầm non, khiến cả mùa đông giá lạnh âm trầm dần lui về phía sau.
Cảnh tượng hôm nay thật ly kỳ, hai người đàn ông ưu tú, đều giơ tay về phía cô.
Cuối cùng Duy An đi về phía Kiều Ngự, họ sánh vai bên nhau rời khỏi đó trước ánh mắt của Tống Thư Minh, cô khẽ nói: “Thầy, thầy từng nói, em rất giống vợ thầy, có phải… thực ra thầy luôn coi em là thế thân của cô ấy, vì vậy mới không chịu nói rõ với em?”
Chuyện này Duy An vẫn luôn không dám nghĩ đến, cho tới khi chân tướng không thể không bị vạch trần, cô lại vô cùng bình tĩnh.
Khi anh xuất hiện đã từng nói, cô và vợ anh rất giống nhau, người phụ nữ ấy thông minh và xinh đẹp, giống như một tinh linh ưu tú, dù ốm đau bệnh tật nhưng anh vẫn một lòng thương yêu, tới tận khi cô ấy mất anh vẫn nhớ nhung lưu luyến.
Tình yêu vượt qua sự sống và cái chết đó, Duy An không thể sánh được. Và cho tới tận hôm nay, anh cũng vẫn gọi cô bằng tên của người phụ nữ ấy, Annie.
Tống Thư Minh nghe xong câu ấy thì ngẩn người, rất lâu sau anh mới nói, giọng nghe rất mất mát: “Annie, khi trẻ em còn cố chấp hơn cả lúc trưởng thành.” Xưa nay anh luôn không nỡ trách mắng, hoặc giận cô.
Anh luôn tìm cách bảo vệ cô.
Nhưng anh không chịu nói rõ lai lịch của mình, bức tranh hoàn mĩ xuất hiện lỗi, màu đỏ đậm đặc rực rỗ biến thành màu xám âm u.
Dù bù đắp, dù có lờ đi, thì cũng vẫn trở thành nỗi nuối tiếc trong lòng một họa sĩ, giống như trong tình yêu, có hoài nghi và khúc mắc sẽ khiến người ta thất vọng, đau lòng.
Duy An và Kiều Ngự im lặng đi bên nhau rất lâu, cô mở di động ra nhìn giờ, thấy tin nhắn Tống Thư Minh gởi cho cô vào tối hôm qua và sáng nay, trong lúc anh đứng đợi, anh nói rất nhiều, từng tin từng tin.
Cô bé của anh, anh muốn đợi em lớn hơn chút nữa sẽ cho em biết sự tàn khốc của hiện thực, đợi thêm chút nữa được không em?
Em phải tin anh, anh yêu em, anh đến đây chỉ vì em.
Em sẽ trở thành một cô gái kiên cường và xinh đẹp, sẽ là Annie xinh đẹp nhất, anh muốn ở bên em, cùng em trải qua thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, để bi kịch không lặp lại.
Anh còn nói nhiều nữa, anh nói anh đang ở dưới ký túc xá, lúc nhận tin là bảy giờ sáng, từ bảy giờ tới lúc này đã gần trưa rồi, vậy mà Tống Thư Minh vẫn đợi cô. Thậm chí còn không muốn đánh thức cô khỏi giấc mộng đẹp.
Duy An nắm chặt di động, lòng đau như cắt.
Cô quay người nhìn, trên con đường đá lạnh lẽo ngút mắt, cây cối đâm chồi nảy lộc, không khí ấm áp đang dần quay về, cuối cùng, mùa đông cũng sẽ lại biến mất không để lại dấu tích nào, không còn ai nhớ tới nó nữa.
Duy An không ngừng tìm kiếm hình bóng Tống Thư Minh, cô muốn quay lại, cô muốn được thấy anh nhìn cô bằng ánh mắt chăm chí và ung dung như trăm nghìn những lần trước, rồi viết những lời ấm áp vào lòng bàn tay cô, cười cười nói với cô rằng: “Tiểu Annie của anh, anh sẽ đợi em lớn lên.”
Nhưng…
Kiều Ngự đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...