Nhạc cưới nổi lên, Mạc Thiệu Khiêm vẫn một thân âu phục đen đứng trên lễ đường, ở ngực cài một bông hoa hồng màu đỏ, anh cẩn thận nhìn về phía ngoài, chỉ sợ lại có sự cố xảy ra.
Tầm 2 phút sau, Giai Kỳ đi vào, một thân váy cưới lộng lẫy, mái tóc nâu được tết lại gọn gàng, khăn trùm đầu màu trắng che đi vẻ mặt đang thẹn thùng kia.
Bên cạnh là Cửu Vương, ông một thân âu phục màu xanh đen, mặt mày niềm nở tươi sáng dắt tay Giai Kỳ.
Mạc Thiệu Khiêm đứng trên lễ đường, nín thở nhìn Giai Kỳ đang từ từ bước tới chỗ mình.
Cửu Vương đặt bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ lên tay Mạc Thiệu Khiêm, ánh mắt nhu thuận nhìn hai người rồi quay sang Mạc Thiệu Khiêm, nghiêm khắc nói: "Con gái tôi giao cho cậu, nếu cậu dám làm con bé khóc, tôi sẽ lại tới bắt cóc nó, trở mặt thành thù với cả Mạc gia."
Mọi người trong lễ đường xôn xao lên một hồi, giọng nói của Cửu Vương trầm trầm rất rõ ràng, ai ai cũng nghe thấy chữ "lại" kia, mọi người đều liên tưởng tới hôn lễ được tổ chức tại biệt thự của Mạc Thiệu Khiêm.
Hóa ra, người bắt cóc cô dâu chính là ba ruột của cô dâu à...
Mạc Thiệu Khiêm nghe vậy thì cười, nắm chặt lấy tay Giai Kỳ, giọng nói kiên định: "Sẽ không, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu một ủy khuất nào."
Cửu Vương nghe thế hài lòng gật đầu.
Cha xứ hắng giọng rồi nói: "Giai Kỳ, con có đồng ý lấy Mạc Thiệu Khiêm, khi thịnh vượng cũng như gian nan, khi bệnh hoạn cũng như sức khỏe, con có đồng ý yêu thương và tôn trọng Mạc Thiệu Khiêm suốt đời?"
Giai Kỳ không do dự gật đồng, giọng nói trong trẻo vang lên.
"Con đồng ý."
Cha xứ hài lòng gật đầu, quay sang Mạc Thiệu Khiêm, cũng đọc một câu tương tự như vậy.
Mạc Thiệu Khiêm cũng không do dự gật đầu, kiên định nói.
"Con đồng ý."
Giọng cha xứ lại vang lên: "Trao nhẫn."
Mạc Thiệu Khiêm và Giai Kỳ quay người đối diện nhau, anh lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, chiếc nhẫn kim cương hình trái tim bên trong tỏa ánh sáng đẹp đẹp mắt, long lanh dưới ánh đèn nhà thờ.
Mọi người khi nhìn rõ chiếc nhẫn được đeo vào tay cô dâu thì trợn tròn mắt.
"Ôi ôi! Đó có phải là trái tim vĩnh hằng không?"
"Hình như là vậy! Chiếc nhẫn này cả thế giới chỉ có một chiếc! Tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng!"
"Thật lãng mạn quá!! Tôi thật ghen tỵ với cô ấy!"
[....]
Lúc mọi người cảm thán xong thì đã đến đoạn Mạc Thiệu Khiêm đang vén khăn của Giai Kỳ lên, đôi mắt anh ôn nhu nhìn cô, động tác nhẹ nhàng, khóe môi như ẩn như hiện lên nụ cười hạnh phúc, anh chăm chú nhìn cánh môi đỏ mọng của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đó một cái.
Lễ đường vang lên đầy tiếng hò hét chúc mừng, đám nhà báo liên tục chụp những tấm ảnh đẹp nhất, nhạc đám cưới vang lên, hòa cùng nỗi niềm của mọi người, có vui mừng, có hạnh phúc, có ghen tỵ, tạo thành một bản giao hòa.
"Ôi! Sau bao nhiêu khó khăn trắc trở, cuối cùng thì đám cưới cũng được tổ chức xong xuôi." Thanh Di cảm thán, câu cuối còn đánh mắt sang nhìn Cửu Vương.
Cửu Vương rất bình thản nhìn sang hướng khác.
Tuấn Kiên và Tuấn Thành nằm trong lòng Hà Dung Chỉ và Mạc Sùng Quang cười khanh khách, thỉnh thoảng cứ bi ba bi bô như muốn nói chuyện.
Tiểu Mạt nằm trong lòng Huân Thiên Hàn vui vẻ sủa gâu gâu.
Trên lễ đường, Mạc Thiệu Khiêm và Giai Kỳ nắm tay nhau, trán tựa trán, mắt nhìn mắt, khóe môi cả hai đều nhếch lên nụ cười ngọt ngào cùng hạnh phúc.
END
- ---
Tác giả lảm nhảm: Thực ra thì Ánh định viết phần ngoại truyện nữa. Nhưng Ánh bị gãy răng, Ánh buồn, Ánh không viết nữa.
*Nói là gãy răng, thực chất chỉ là bị mẻ một mảng lớn cái răng cửa thôi, nhưng như thế đã đủ đau lòng rồi huhu.
Lời cuối cùng: Cảm ơn các bạn độc giả thời gian qua đã ủng hộ truyện của Ánh.
See you again!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...