Nhậm Thần đơn bóng ngồi đăm chiêu trong thư phòng của hắn, tuyệt nhiên rằng nơi đây chỉ có bóng tối bao quanh, bốn bề tối đen, chỉ lấp lóe được một chút ánh sáng từ bên ngoài cửa kính. Hắn không mở đèn, cũng chẳng nghịch điện thoại hay laptop, chỉ đơn thuần là một vị tổng tài đang ngồi suy xét chuyện người chuyện mình.
Nhậm Thần suy tư: (Biểu cảm vừa rồi của nhóc đó là gì? E thẹn à? Chính là chiêu trò của Mạc Lâm nhỉ? Hóa ra đây mới là cách cậu chơi khổ nhục kế với tôi đấy à. Ha, suýt chút nữa là dính bẫy rồi nhỉ?)
Nhậm chủ đây, dù sao cũng được xưng với thân danh là " viên đạn bạc " của giới thượng lưu cơ mà. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ duy trì được mối quan hệ tương sinh tương ái với bất kì ai. Lòng trung thành và thiện ý là hai thứ hắn khinh bỉ ra mặt, bởi lẽ trong quá khứ hắn vốn đã từng phải trải qua cảm giác của việc, lòng trung thành bị phỉ báng và thiện ý bị đánh tráo bằng ác cảm, đến mức suýt mất đi mạng sống, trên đời này vốn dĩ sẽ chẳng có ai dễ dàng sống cùng với quá khứ, mà không chút dè chừng hiện tại và tương lai. Nhậm Thần chính là người như vậy, hắn luôn nhìn người khác với ánh mắt ác cảm, một lần chạm mặt liền ngay lập tức phỏng đoán đến mức thấp nhất, độ thiện ý của đối phương dành cho hắn. Từ đó, bắt đầu lên sẵn một kế hoạch trở mặt, nhằm đề phòng khi đối phương nhe năng cắn ngược lại hắn. Hiện tại, người mà hắn đang quan sát và đề phòng chính là Mạc Vũ.
Nên nói Nhậm Thần đáng trách hay đáng thương? Khi hắn quá dày dặn kinh nghiệm và đã nhìn thấy hết những chiêu trò lật mặt phản bội nhau ở nơi kinh tế phồn thịnh như thế này, giờ hắn đang ở trong thời kì hưng thịnh nhất của bản thân, là người mà ai cũng phải kiêng dè, hắn đã ở nơi quá cao nên chỉ có thể nhìn thấy và hiểu được tâm tư của những kẻ ngang hàng với hắn, những kẻ luôn mưu kế và lắm chiêu trò tranh quyền đoạt thế, hắn chẳng thể cúi đầu hay đảo ánh mắt uy quyền của bản thân, để nhìn những kẻ thấp kém như cậu, hắn căn bản không hiểu được, sự khác biệt giữa hắn và cậu.
Mới sáng ra, mà cả dinh thự đã nháo nhào lên. Năm ả tình một đêm của Nhậm tổng đây, quả thật đã sắp phát điên lên vì hay tin tối qua hắn đã về đây, nhưng sáng sớm lại đi mất. Còn đặc biệt muốn bổ nhào vào phòng hắn hòng hưởng chút hơi ấm còn sót lại của ông chủ nhưng mãi không mở cửa được, quả thật là bệnh hoạn hết sức!
Đứng tựa người vào cửa phòng, phong thái lả lơi nhất trong đám năm người, Phỉ Nhược lên tiếng: " Này lão quản gia, sao chúng tôi không vào được phòng? Cửa bị khóa ngoài, ông có chìa khóa phải không? Mau đưa đây! "
Chu Dã đứng cạnh Phỉ Nhược, ngả ngớn cười cười nói: " Phải rồi đó ông mau mở cửa, tôi muốn vào trong. Hí hí, biết đâu được ngài ấy để quên đồ ở đây thì sao. "
Đảo ánh mắt sắc lẻm lên người Trương Lý, Hách Thủy kênh mặt nói: " Trương quản gia, ông đừng quên bọn tôi là ai, nhắm đại một người cũng có thể trở thành bà chủ của ông đấy, còn không mau mở cửa!"
Trương Lý đối với loại chuyện này đã quá quen thuộc, ông lạnh giọng đáp trả: " Mấy người các cô muốn vào phòng ông chủ để làm gì? Còn không mau đi làm việc của mình đi."
Hạ Dĩ cau mày, ả khó chịu lên giọng chua ngoa: " Nè lão già, bà chủ tương lai muốn vào phòng của chồng mình cũng cần ông cho phép à? Hahaha! "
Bị chèn ép bởi mấy Ả mặt dày không biết tốt xấu thế này, Trương Lý vẫn là có chút khó khăn: " Việc này, các người đừng ồn ào nữa. ". Lão lại khẩn trương nghĩ: (Tiểu Mạc Vũ vẫn còn ở trong đó, tuyệt đối không thể mở cửa.)
Lý Khuyết tức giận, ả lên giọng: " Trương Lý, lão già cố chấp này, ông nghĩ chúng tôi sợ ông đó hả? Đưa chìa khóa đây! "
Đành chịu rồi, Trương Lý chỉ đành dùng đến tuyệt chiêu, dựa dẫm ông chủ: " Các người không sợ tôi thì cũng phải sợ ông chủ đúng chứ? Các cô nhìn xem, ở đây khắp nơi đều có camera, mấy người các cô liệu mình giữ mình, cư xử với người khác cho đàng hoàng vào, thì may ra được lọt vào mắt xanh của ông chủ! Nếu muốn vào phòng của ông chủ, các cô từng người đi xin ngài ấy đi! "
Nghẹn họng rồi còn đâu, 5 ả chỉ đành mặt nặng mày nhẹ mà chẳng biết phát tiết vào đâu: " Ông!"
Năm ả đến đây làm người hầu hạ cũng đã xấp xỉ mấy năm trời, hôm nay mới tỏ tường việc dinh thự có lắp camera, cả tòa dinh thự không dưới 50 chiếc, hơn nữa còn được đặt ở những vị trí hiểm, rất khó phát hiện. Vừa rồi nhờ quản gia Trương mách nước, họ chú ý quan sát mới phát hiện ra có một chiếc camera vẫn luôn dán mắt vào họ, nhất thời cả bọn đều tái xanh mặt mày, liền nhanh chóng giải tán, thân ai nấy lo. Thời khắc này xâu chuỗi, lại những việc ác bản thân đã làm có quá muộn rồi không? Ông chủ sớm muộn gì cũng sẽ đá từng người bọn họ ra đường nhỉ?
Sau khi cuộc trỗi dậy của năm ả kết thúc, quản gia Trương mới cẩn thận mở cửa phòng của Nhậm Thần, nhẹ nhàng lách người vào, sau đó liền khóa cửa lại. Bên trong phòng, Mạc Vũ đã tỉnh giấc từ bao giờ, lúc này vẫn đang trố mắt nhìn ông, cậu vạn lần không biết giải thích tình hình như thế nào cho ông Trương hiểu.
Mạc Vũ lúng túng giải thích: " Cái đó, ông Trương, cháu thật ra, ch–cháu không biết nên nói thế nào nữa, có phải cháu đã gây ra rắc rối gì không ạ? "
Trương Lý khẽ cười hiền hậu: " Tiểu Mạc Vũ, đừng lo! Không có rắc rối gì cả, lúc biết cháu ở đây lão cũng rất bất ngờ, cháu tối qua sốt cao lắm đúng không? "
Mạc Vũ cúi mặt áy náy: " Vâng ạ, tối qua cháu đúng thật là sốt đến mơ hồ rồi, a là ông chủ.."
Trương Lý lại mỉm cười, xoa xoa đầu cậu: " Lão biết rồi, sáng sớm ông chủ đã rời đi rồi, ờm hai người bọn cháu, là đang giận nhau à? "
Mạc Vũ ngây ngốc hỏi: " Dạ? "
Nhìn biểu cảm này của cậu, Trương Lý lại càng nhíu mày đăm chiêu, nhớ lại chuyện cách đây vài tiếng trước.
[ Trương Lý: " Ông chủ, sao lại đi sớm vậy ạ? "
Nhậm Thần: " Tôi còn có việc, rất bận! "
Trương Lý: " Khụ! Cái đó, ờm..Ông chủ chắc cũng biết rồi đó, Tiểu Mạc Vũ ở đây không thoải mái lắm, vẫn thường xuyên bị mấy người kia đánh. Ông chủ không định nói giúp cậu ấy sao ạ? Dù gì cũng là—"
Nhậm Thần: " Không liên quan đến tôi, cậu ta tỉnh rồi thì bảo cậu ta cút ra khỏi phòng tôi. "
Trương Lý: " Ông chủ.. "
Nhậm Thần: " Trương Lý, ông nghe cho kỹ, tôi không có nhu cầu với con trai, tôi thích con gái. Ông sau này nếu còn nói đến vấn đề này, tôi sẽ lập tức vứt cậu ta ra ngoài! "
Trương Lý: " Là lão hồ đồ rồi, xin ông chủ bớt giận!" ]
Thấy Trương Lý cứ ngớ người, Mạc Vũ vội lay ông.
Mạc Vũ hỏi: " Ông sao vậy ạ? "
Khi này, Trương Lý mới hoàn tỉnh: " À, haha! Không có gì, không có gì, nào uống thuốc đi. Hôm nay cháu ra phòng lão nghỉ ngơi một ngày, mai rồi hẳn làm việc tiếp."
Mạc Vũ nhìn ông, cười đáp: " Cảm ơn ông. "
Trương Lý quay sang, lấy vội chiếc túi vừa nãy vẫn luôn đặt bên cạnh: " Ừm, à còn nữa. Đây là bộ quần áo mới của cháu, còn có thuốc bôi vết thương ngoài da, rất tốt đó! Lát nữa cháu nhớ dùng, cũng nhớ thay bộ áo mới này đi, biết chưa? "
Mạc Vũ nghi hoặc, hỏi ông: " Ông ơi, những thứ này trông có vẻ rất đắc tiền, loại thuốc này cháu nhớ trong dinh thự này không có mà? Còn có, bộ quần áo này hình như không rẻ."
Trương Lý chột dạ, liền chữa cháy: " À, cái này, khụ khụ. Cháu đừng quan tâm, lão đây đã làm ở đây lâu năm như vậy, được ông chủ chiếu cố, nên tiền lương đương nhiên cũng rất cao. Cháu không cần lo chuyện này, ha! "
Mạc Vũ ngốc nghếch, tin là thật rồi: " Thật ạ? Vậy cháu cảm ơn ông nha! "
Trương Lý lòng thở phào, ông đáp: " Ừm! Hahaha. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn! "
Lão miệng cười mà lòng thì đầy tội lỗi, quay mặt bước ra ngoài, tay thì vội đưa lên trán chấm chấm mồ hôi rồi. Trương Lý lại nhớ tới mấy lời đe dọa không tên của ông chủ.
[ Trương Lý: " Ông chủ, đây là.. "
Nhậm Thần: " Làm gì có nhiều câu hỏi tới vậy, khụ! Chỉ là, cậu ta ăn mặc cứ như ăn mài vậy, mất hết thể diện của tôi. Ờ, cái này là thuốc bôi da, bảo cậu ta dùng nó đi, da xấu như vậy, ngứa hết cả mắt!"
Nhậm Thần: " Ông tốt nhất giữ mồm giữ miệng. Nếu không, tôi cũng sẽ vứt ông ra ngoài! " ]
Ông khổ não, thầm nghĩ: ( Haizz, còn bảo rằng không là gì của nhau, lão già này làm sao mà tin cho được đây? Ay ya, khổ quá đi!).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...