Vì Em Là Điểm Sáng

Wak khó chịu, biểu hiện lộ rõ trong chất giọng cáu gắt: " Đại ca, bọn nó lần này có được coi là phạm luật không? "

Nhậm Thần bình thản đáp: " Không hẳn. "

Wak nhăn mặt, Nhậm Thần có thể thấy được vẻ mặt đỏ gắt của cậu ta, chỉ thông qua giọng nói từ đầu dây bên kia: " Khỉ thật, bọn nó rõ ràng là muốn đại ca bại lộ trước mặt ba của anh đây mà. Lũ khốn đó! Cho em về đó, em xử đẹp bọn nó! "

Trái với dáng vẻ mất kiên nhẫn của Wak, Nhậm Thần khi này chỉ chầm chậm suy xét: " Đừng gấp, đã tra được bọn nó hành động ở đâu chưa? "

Wak liền nói: " Dạ— ". Còn chưa nói hết, thì đã nghe thấy đầu dây bên kia, lại có chuyện xảy ra rồi.

Lý Di khẩn trương thông báo: " Sếp, căn hộ 050 xảy ra chuyện rồi! "

Nhậm Thần khẽ cong khóe môi, hắn ngẩng đầu, nhạt nhẽo nói: " Xem ra, đây là phát súng đầu tiên của lão Khải đây nhỉ? Wak tiếp tục theo dõi, anh sẽ liên lạc sau với mày. "

Wak hiểu, liền đáp: " Vâng! Đại ca, anh nhớ cẩn thận. "


Nhậm Thần chỉ " Ừm! " một tiếng, sau đó đã tắt máy. Lý Di cũng rất tinh ý, thấy hắn vừa ngắt di động anh liền nói: " Sếp, xe đã chuẩn bị, căn hộ đó là dự án bất động sản lớn trong ba năm qua của chúng ta, hơn nữa hiện tại nhà đầu tư lớn cho dự án lần này, tiểu thư Lương cũng ở trong căn hộ đó."

Nhậm Thần có hơi bất ngờ, quả thật nếu để một nhà đầu tư lớn, còn là đại tiểu thư con nhà quyền quý bỏ mạng tại dự án của hắn, thì thật là rắc rối: "Vừa đi vừa nói. "

Lý Di gật đầu, bám theo sau Nhậm Thần, vừa đi vừa nói: " Vâng! Sếp, tôi đã cho gọi cứu hỏa đến, sự việc được cho là chập mạch điện ở lầu năm dẫn đến cháy lớn. Hiện tại, đám cháy mỗi lúc càng khó khống chế, công tác cứu hộ vẫn đang gặp khó khăn, ngài vẫn đến đó sao ạ? "

Nhậm Thần trực tiếp bỏ qua câu hỏi trên, chỉ ngắn gọn ra lệnh: " Gọi thêm người đến tiếp ứng, ưu tiên cứu người. "

Lý Di nhanh chóng đáp: " Vâng! "

Vụ cháy lớn bỗng dưng xuất hiện tại thời điểm này, quả thật đáng nghi. Thật không quá khó khi cho rằng, đây là do phía Nhậm Khải giở trò. Căn hộ 050 là dự án tâm huyết của Nhậm Thần, cũng là dự án khiến hắn củng cố vững chắc vị thế của bản thân ở thời điểm hiện tại, nếu đã không thể trực tiếp ra tay với hắn, vậy thì động đến đồ của hắn có vẻ lại là một nước đi hoàn hảo nhỉ? Mười lăm phút sau, Nhậm Thần rất nhanh đã có mặt tại nơi đang xảy ra đám cháy, người của hắn rất nhanh đã lần lượt đến tiếp ứng đưa nạn nhân ra khỏi đám cháy, khi hắn đến, đám cháy vẫn chưa được khắc phục, chất gây cháy không đơn giản. ít phút sau, Lương Tiểu Phi đã được giải cứu thành công!

Lương Tiểu Phi ho sặc sụa: " Khụ! Khụ, khụ! "

Lý Di nhanh chóng đỡ người, vội hỏi thăm tình hình: " Lương tiểu thư, cô không sao chứ? "


Lương Tiểu Phi mặt tái méc, sự việc diễn ra quá nhanh, chẳng trách khiến cô sợ hãi: " Sợ chết tôi rồi! Khụ, khụ! Đương không lại phát nổ như vậy, khụ, khụ! "

Lý Di khó xử nhìn Nhậm Thần cầu cứu, Nhậm Thần khi này mặt vẫn không đổi sắc, hắn nghiêm giọng: " Đưa cô ta đến bệnh viện trước. "

Lý Di liền gật đầu: " Vâng! ". Giây sau lại hỏi: " Vậy, Sếp có đi cùng không ạ? "

Nhậm Thần khẽ " Ừm.", thì ngay bên cạnh lại vang lên tiếng trẻ con khóc nấc, khiến hắn nhất thời chú ý đến.

Bé trai hoảng hốt, mặt mày lấm lem, được mẹ ôm chặt vào lòng: " Hu hu hu, mẹ ơi! Con sợ quá, ức! Hu hu, anh trai, khụ! Anh trai cứu con sao vẫn chưa được cứu? Khụ! "

Ánh mắt Nhậm Thần vô tình va vào một thứ, khiến hắn bỗng hẫng đi một nhịp.

Đám cháy ngày càng khó khống chế, lượng người được cứu hiện tại đã khá nhiều, ước chừng hơn một nửa số người sống tại căn hộ đã được an toàn, hắn cũng chẳng buồn ở lại đây. Dẫu sao căn hộ này, nếu đã cháy rồi thì không còn giá trị nữa. Hắn đến chỉ để cứu đối tác đầu tư quan trọng của mình, đã cứu được người, hắn cũng nên quay về rồi. Nhưng vào ngay lúc này, hắn lại bắt gặp một biến cố nghiêm trọng khác, một cậu nhóc nhỏ độ khoảng mười tuổi, đang cầm chặt trong tay chiếc di động quen thuộc, khóc nức nở.

Con ngươi khẽ động, Nhậm Thần liền lại gần đứa nhỏ, hắn khẩn trương hỏi: " Nhóc nói, người cứu nhóc đang ở đâu? "


Bé trai nức nở nói: " Hức! Anh trai đó, lúc cứu em, ức, vẫn còn ở tầng 6. Lửa lớn lắm! hu hu hu. "

Bên tai truyền đến một lực gió lớn, Nhậm Thần vừa rồi chính là đã dùng hết tốc lực chạy thẳng về phía trước, khiến Lý Di không kịp trở tay, anh chỉ biết hô lớn: " SẾP! NGÀI ĐỪNG VÀO ĐÓ. LỬA ĐÃ LỚN QUÁ RỒI! SẾP! "

Lương Tiểu Phi được đội cứu hộ thăm khám, thấy thế cũng sốt ruột la lớn: " CÁC NGƯỜI VÌ SAO CÒN ĐỨNG ĐÓ? MAU NGĂN ANH TA LẠI ĐI! VÀO ĐÓ CHỈ CÓ CHẾT THÔI! "

Ngay giây phút đó, trong lòng hắn như bị ngọn lửa hung hăng kia thiên đốt tại chỗ. Nhậm Thần một mạch chạy thẳng vào đám cháy, trước khi vào trong đã hứng một lượng lớn nước làm ướt hết toàn thân, người của hắn chỉ biết bất lực chạy theo nhưng đã quá muộn, bóng dáng hắn như bị ngọn lửa cắn nuốt, biến mất trong khói bụi đen ngòm. Bọn họ chỉ biết dồn toàn lực, mong có thể khống chế được đám cháy càng nhanh càng tốt.



Không gian hạn chế, Nhậm Thần khi này phổi cũng đã nhiễm không ít khói: " Khụ, khụ! MẠC VŨ! CẬU Ở ĐÂU? MAU CÚT RA ĐÂY CHO TÔI! Khụ, khụ! "

Hắn toàn thân ướt đẫm, đã chạy thẳng lên sáu tầng lầu, xung quanh ngổn ngang cháy xén, khói ngập cả mảng to. Tầm nhìn bị hạn chế, hắn chỉ có thể gọi lớn tên cậu, Nhậm Thần đi qua mọi ngóc ngách của tầng lầu vẫn chưa thấy bóng dáng cậu, hắn sốt ruột đến điên người, lại pha chút sợ hãi, trong đầu chỉ lập đi lập lại dòng suy nghĩ ’ cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện ', mà tiếp tục tìm kiếm.

Mà Mạc Vũ khi này, đã mất dần tỉnh táo: (K–khó thở quá!)

Mạc Vũ một thân yếu ớt, đã mơ hồ chẳng thể nhận thức rõ được mọi thứ xung quanh, cơ thể nhỏ nhắn đã sớm ngã quỵ nơi góc khuất tại một căn phòng nhỏ, chân cậu bị thương rồi, máu chảy rất nhiều. Có vẻ như vừa rồi hỗn loạn, không may bị vật nhọn đè trúng, Mạc Vũ nghe thấy tiếng hắn gọi, nhưng quả thật cậu đang rất khó chịu, toàn thân vô lực.


Ở khoảng giữa căn phòng, Nhậm Thần lần đầu tiên mất kiểm soát cảm xúc, hắn không thể giữ được chất giọng nghiêm nghị vốn có, lại hét lớn thản thốt tên cậu, đến cách xưng hô cũng đổi: " MẠC VŨ! NGHE THẤY KHÔNG? EM Ở ĐÂU!! Khụ, khụ!MẠC VŨ! "

Không thể phân biệt đâu là thật, đâu là mơ. Mạc Vũ khó chịu, tay khó khăn ôm lấy cổ mình, ho khan: " Khụ! Khụ! "

Cũng chính vào lúc đó, Nhậm Thần nhờ thế đã phát giác được âm thanh quen thuộc kia. Hắn nhanh chóng xác định vị trí phát ra âm thanh, không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp lao đến. Rất may đã tìm thấy Mạc Vũ, đang thoi thóp trong góc phòng tối om. Nhậm Thần nhăn mặt chạy đến, lại vừa kịp lúc đỡ được một vật cháy đang rơi xuống vào cậu, tay hắn vì thế mà bị thương rồi.

Mạc Vũ bị một lực lớn lôi kéo, nhất thời không chịu được mà ho lớn vài tiếng, ánh mắt vẫn lim dim vô hồn: " Khụ, khụ! Khụ, khụ! "

Cánh tay run rẩy, một phần vì lo cho Mạc Vũ, một phần cũng vì vết thương khá nghiêm trọng từ vật cháy rơi xuống khi nãy, Nhậm Thần lên tiếng chấn an vật nhỏ, đang được bản thân ôm gọn vào lòng: " Tôi đưa em ra ngoài, cố chịu một chút! "

Thao tác rất chuyên nghiệp, hắn rất nhanh đã cởi đi chiếc vest ướt đẫm che lại nửa mặt cho cậu, Mạc Vũ khi này đã bất tỉnh, đầu cậu khi bây giờ chỉ liên tục nghe thấy tiếng thở dồn dập từ ngực Nhậm Thần, và cả những lời ấm áp nhất, mà trước giờ cậu chưa từng nghe được từ hắn. Không biết đã mất khoảng bao lâu, Nhậm Thần đã một thân lem luốc ôm gọn Mạc Vũ trên tay bước ra từ đám cháy lớn đó.



Thông tin về đám cháy lớn, chưa đầy 5 phút đã lan rộng ra khắp nơi. A Tự từ bên ngoài hoảng hốt chạy vào, khẩn trương thông báo: " Lão gia, cậu chủ xảy ra chuyện rồi! "

Đôi ngươi chấn động, khuôn mày nhíu chặt, trước mặt A Tự, Nhậm Húc nhăn mặt. Ông nắm chặt tay thành quyền, nhìn về phía bầu trời xanh ngát. Los Angeles và Thượng Hải, sẽ lại có biến động trong nay mai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận