Nguyên tắc thứ nhất của thợ săn: phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước khi đi săn (6)
Ngồi đợi một lúc, những món cô gọi đã được chuẩn bị sẵn sàng và được mang ra để trên bàn trước mặt cô.
Chu Vận cầm nĩa lên, từ từ thưởng thức món ăn của mình, nhâm nhi ly chocolate nóng, "Thật tuyệt vời." - cô nghĩ.
Sau một hồi đằm mình trong đồ ăn, cô tính quay lại trường để viết bài đăng blog cũng như soạn bài vở để đi học.
Từng bước chân của cô nhẹ nhàng cất trên sân trường, ánh mặt trời của mùa thu nhẹ nhàng chiếu xuống qua kẽ lá, gió thổi man mác bên tai, Chu Vận vừa đi vừa ngắm cảnh trường.
Cô thấy những cặp đôi đang tình tứ nắm tay nhau, nở nụ cười mang đậm hơi thở thanh xuân, tràn đầy sức sống, trái tim họ ấm áp chứ không cằn cỗi như cô, Chu Vận ước gì mình cũng thể tìm được một người như thế, một người có thể thấu hiểu lòng cô, một người biết rõ tính tình, sự đáng sợ của cô nhưng vẫn rộng lòng bao dung tất cả.
Có điều, thế giới này liệu sẽ bao dung với một con người gớm ghiếc như cô, để cô gặp được người ấy ư, cô không biết nữa, số phận của cô định rằng cô sẽ cô độc đến già.
"Tiểu Chu, A Vận.".
Đang đi thì có tiếng người gọi, Chu Vận ngước mắt lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, là Nguyệt An và Vân Chi, 2 người họ đang chạy tới chỗ này.
"Sao 2 cậu lại vội vàng vậy, có chuyện gì sao?"
"Ừm, Tiểu Chu, cậu có thể giúp tụi tớ việc này không?" - Nguyệt An mở miệng hỏi.
"Là việc của hội học sinh sao?"
"Có thể coi là vậy.".
Ngôn Tình Hài
Nguyệt An và Vân Chi đều là người của hội học sinh, nếu có việc cần nhờ thì cũng là việc của hội học sinh.
"Cậu đi theo tớ."
Chu Vận đi theo 2 người họ đến phòng riêng của hội học sinh.
Đến phòng, vừa mở cửa ra, cô đã thấy ngay gương mặt của người cô đụng tới 2 lần trong một ngày - Hạ Tử Khiêm.
"Cậu ta cũng làm việc trong hội học sinh sao?".
Cùng lúc Chu Vận nhận ra Hạ Tử Khiêm, cậu ta cũng phát hiện ra cô.
"Học tỷ, chị cũng là người của hội học sinh sao, em không biết đấy."
Thấy 2 người chào hỏi như đã quen biết từ trước, Nguyệt An mới tò mò hỏi: "2 người biết nhau sao?"
"Không."
"Đúng vậy."
Chu Vận cùng với Hạ Tử Khiêm đồng thanh trả lời, không khí trong phòng bỗng trở nên rất vi diệu, là một đoạn trầm lắng đáng sợ, Vân Chi đành cười gượng: "Trước lạ sau quen, Hạ Tử Khiêm, Chu Vận của bọn tôi ngại nhiều người nên mới nói thế, cậu đừng giận cô ấy nhé."
"Không sao đâu, Vân học tỷ, em cũng mới biết chị ấy vào hôm qua vì một vài tai nạn nho nhỏ thôi, chị ấy nói không biết cũng không sai."
"Được rồi, chúng ta có thể vào vấn đề chính được không vậy?"- cô hỏi.
Lúc này Nguyệt An và Vân Chi mới cuống cuồng dẫn Chu Vận vào trong.
Hạ Tử Khiêm lẽo đeo đi theo, cậu ta lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào lưng Chu Vận, đối với cô, hành động này khá thân mật, cô không thích sự đụng chạm này xảy ra giữa mình và cậu ta.
Cô tăng bước đi của mình rồi liếc qua Hạ Tử Khiêm.
"Có chuyện gì sao?"
"Học tỷ, đến giờ em vẫn chưa được biết tên chị, chị có vui lòng nếu cho em biết được không?"
"Vậy vừa rồi người ở đây không phải cậu sao."
"Hả?"
"Chả lẽ Vân Chi gọi tôi là gì cậu không nghe được sao? Cậu nên đi khám lại tai mình đi, để lâu thành bệnh mãn tính đấy." Lời nói chói tai như vậy nhưng
qua giọng nói nhẹ nhàng của cô lại không mang chút sát thương nào.
"Học tỷ, chị lạnh lùng thật đấy, chị có định kiến gì với em sao?"
Nghe cậu ta nói, Chu Vận không khỏi dừng lại, quay người nhìn thẳng vào cậu ta.
Thật ra, cô không ghét cũng không thích cậu ta, nhưng cô bài xích việc tiếp xúc với Hạ Tử Khiêm, cô không hiểu lí do tại sao, chỉ là trái tim cô tự sản sinh ra cảm xúc ấy nên cô bó tay.
"Tôi không ghét cậu, nhưng, tôi cũng không thích cậu ở gần tôi."
Vừa nghe nửa câu đầu, Hạ Tử Khiêm rất vui sướng nhưng nghe hết nửa câu còn lại, cậu ta như bị sét đánh, đứng yên một chỗ nhìn Chu Vận cùng 2 người bạn của mình rời đi.
Một lúc sau, cậu ta mới hoàn hồn, lẩm bẩm trong miệng: "Vậy chỉ cần làm chị thích là được." Nói rồi, cậu ta nở một nụ cười như tên thợ săn kho báu cuối cùng cũng tìm được báu vật quý nhất thế gian..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...