Vệ Lẫm rời đi không lâu, Giả Gia và Tôn Diệc Nặc mua đồ ăn sáng tới. “Nhược Tinh, cậu lo mà nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh băn khoăn, “Vất vả cho các cậu rồi.”
Giả Gia: “Không sao. Cậu nghỉ ngơi cho tốt vào, cuối tuần thi giữa kỳ rồi.”
Tôn Diệc Nặc tò mò nói: “Vệ Lẫm đi rồi?”
“Ừm. Mình tỉnh một lúc thì cậu ấy rời đi.”
“Tối qua may mà có cậu ấy, không nghĩ tới con người cậu ấy lại tốt như vậy, tuy nhìn qua cao ngạo lạnh lùng, nói chuyện không dịu dàng, có điều vẫn là không tồi.”
“Vệ Lẫm chính là ngoài lạnh trong nóng. Người như vậy, là kiểu Man Show (*).”
(*) Man Show: Thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giàu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.
Trần Nhược Tinh đang ăn cháo, thiếu chút nữa phun hết cháo ra ngoài.
Hơn tám giờ, Vệ Triệt đi vào bệnh viện, một thân tây trang cao cấp, khí chất lỗi lạc. Người trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại, không khỏi nhìn anh.
“Anh――” Trần Nhược Tinh kêu một tiếng, cô nửa ngồi trên giường, thật sự rất xấu hổ.
“Em ngồi là được rồi.” Vệ Triệt nói, “Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Trần Nhược Tinh nắm chặt tay, bây giờ bản thân lôi thôi như vậy, cô không muốn gặp bất kỳ ai.
“Hết sốt rồi?”
“Còn một chút.”
“Nghỉ ngơi mấy ngày đi, cơ thể tốt lên rồi về trường.” Vệ Triệt an ủi nói.
“Anh, anh bận thì cứ đi đi. Em thật sự không có việc gì. Vẫn luôn làm phiền mọi người rồi.”
Vệ Triệt nhếch miệng, “Anh tới xem em cũng thấy yên tâm rồi.” Nói xong hắn nhìn về phía Tôn Diệc Nặc và Giả Gia, “Vất vả cho các em rồi.”
“Việc nên làm thôi ạ.” Tôn Diệc Nặc nói.
Vệ Triệt gật đầu, “Đợi khi nào Nhược Tinh khỏe lên rồi, lần tới có thời gian anh mời mọi người ăn cơm.”
“Vâng ạ.” Giả Gia không khách khí nói.
Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt, bạn cùng phòng của cô nha, thật sự không biết khách khí, nhất là trước mặt soái ca.
“Được.” Vệ Triệt cười, “Nhược Tinh, em nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa anh lại đến thăm em.”
Trần Nhược Tinh biết hai ngày nữa anh khẳng định sẽ đến thăm cô. Cô chỉ gật đầu. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, cô cũng nhìn rõ được tính cách của Vệ Triệt, chuyện anh quyết định thường sẽ không thay đổi.
Vệ Triệt đi rồi, Giả Gia và Tôn Diệc Nặc cũng không dịu dàng ít nói như vừa rồi nữa.
“Anh ấy là ai vậy? Trời ạ, mình muốn quay phim truyền hình, nam chính đi nhầm phòng bệnh.” Mặt Giả Gia hiện lên vẻ mê trai. “Quá đẹp trai rồi! Mấu chốt là khí chất nha.”
Trần Nhược Tinh bật cười, “Mấy cậu không thấy anh ấy có chút quen mặt sao?”
Tôn Diệc Nặc hít vào một hơi, “Anh trai của Vệ Lẫm?”
“Đúng vậy.” Trần Nhược Tinh nở nụ cười.
“Khó trách vừa nãy nhìn mình liền thấy có chút quen mắt.”
“Trời ạ! Gien nhà bọn họ cũng quá tốt rồi.”
Trần Nhược Tinh hiếm khi than thở một câu, “Không phải tốt bình thường.”
Dì giúp việc cầm một bộ quần áo sạch sẽ qua, “Nhược Tinh, cháu đổi bộ đồ này trước, lát nữa dì cùng cháu xuống lầu đi lại phơi nắng một chút.”
Trần Nhược Tinh phiền não không thôi, “Dì à, cháu không sao.” Cô thật sự không cần người chăm sóc.
Dì giúp việc cầm tiền đương nhiên phải làm việc, hơn nữa tính cách vốn nhiệt tình, đối với Trần Nhược Tinh vô cùng tốt.
Trần Nhược Tinh thật sự không có cách nào, đành gọi điện cho Vệ Lẫm.
Vệ Lẫm đang ở nhà ngủ bù, bị tiếng điện thoại đánh thức. “A lô ――”
“Là mình, Trần Nhược Tinh.”
“Tôi biết, tôi có lưu số của cô. “Chuyện gì vậy?”
“Cậu có thể bảo dì giúp việc đi được không? Mình thật sự không cần.”
Vệ Lẫm hơi im lặng, “Tự cô nói với dì ấy đi.”
“Dì ấy không nghe mình.” Trần Nhược Tinh nhỏ giọng trả lời.
“Tiền công của dì ấy tôi đã thanh toán rồi.” Vệ Lẫm nói, “Để dì ấy chăm sóc cô đi.”
Trần Nhược Tinh: “...”
“Chẳng lẽ cô để bạn cùng phòng chăm sóc? Sắp thi giữa kỳ rồi, cũng không phải cô không biết.”
“Được.” Trần Nhược Tinh nghĩ lại thôi bỏ đi.
Giữa trưa, Chương Nhất Thần và Vệ Lẫm chơi bóng xong, mấy nam sinh nói buổi tối đi ăn cơm.
Chương Nhất Thần uống nước, “Buổi chiều tôi đi bệnh viện thăm Trần Nhược Tinh.”
“Trần Nhược Tinh làm sao vậy?”
“Bị sốt nằm viện, tối qua Vệ Lẫm đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
Mọi người đều nhìn về phía Vệ Lẫm.
Vệ Lẫm lau mồ hôi, “Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn.”
“Vệ Lẫm được lắm nha! Hơn nửa đêm đi? Vậy cậu không phải từ nhà cậu rồi quay về trường sao?”
“Có mờ ám mà? Nói đi, có phải cậu cũng thích Trần Nhược Tinh không?”
Vệ Lẫm a một tiếng, “Nhất Thần, sao cậu không nói bọn họ tìm cậu trước, nhưng cậu lại không nhận điện thoại?”
Chương Nhất Thần: “Tối qua tôi quá mệt. Lát nữa tôi qua bệnh viện, lấy 200 tệ từ quỹ lớp, thay mặt mọi người thăm hỏi một chút. Mọi người không có ý kiến chứ!”
“Có ý kiến!”
“Cậu có ý kiến?” Chương Nhất Thần ném bóng rổ qua!
“Bọn mình cũng muốn đi, không muốn cậu thay mặt!”
“Đúng vậy nha! Lớp trưởng lợi dụng việc công âm mưu việc riêng!”
Mặt Chương Nhất Thần đỏ lên, “Mấy cậu đừng có mà nói bậy.”
Vệ Lẫm mở miệng nói: “Người bị bệnh cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa, cô ấy là con gái, các cậu một đám con trai tới, cũng không tiện.”
“Vẫn là Vệ Lẫm nói đúng. Lớp trưởng, cậu phải mang theo lời chúc của bọn tôi tới đấy.”
Chương Nhất Thần: “Không mang theo! Kiên quyết không đề cập tới.”
Vệ Lẫm nhếch khóe miệng.
Mấy người đi ra sân vận động, Chương Nhất Thần đang mở khóa xe, Vệ Lẫm nói: “Cậu đưa cho Trần Nhược Tinh 800 tệ đi, tôi chuyển tiền qua cho cậu.” “A?” Chương Nhất Thần khó hiểu.
“Tình huống nhà cô ấy không phải cậu không biết.”
“Nhưng vì sao cậu không trực tiếp đưa cho cô ấy.”
“Cô ấy không cần thể diện chắc, quay về lại muốn trả cho tôi, cũng là tốn công đưa.”
Chương Nhất Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười chân thành, “Cậu thích cô ấy đúng không?”
Ánh mặt trời chói mắt, con ngươi Vệ Lẫm sâu thẳm, “Tôi đồng ý với mẹ phải chiếu cố cô ấy.”
Chương Nhất Thần vẻ mặt cười xấu xa, “Tôi hiểu rồi, đừng giải thích. Đi thôi.”
Vệ Lẫm nắm tay lái, “Không đi.”
“Cậu có ý gì?”
“Tối qua tôi cơ hồ không ngủ, ngồi ở bệnh viện cả một đêm eo cũng đau rồi. Chuyện tiền bạc đừng để cô ấy biết.”
“Yên tâm.”
Vệ Lẫm biết Chương Nhất Thần là một người thật thà nhiệt tình tốt bụng, người thật thà làm việc anh cũng yên tâm. Với tình khí kia của Trần Nhược Tinh, anh đưa trước 3000 tệ kia, cô khẳng định muốn trả lại.
Trần Nhược Tinh ở bệnh viện hai ngày, sốt cao lặp đi lặp lại mãi, cô vô cùng gấp gáp. Sau khi kiểm tra mọi thứ xong, cũng không có vấn đề gì.
Cô kiên trì xuất viện, dì giúp việc khuyên cô, “Dù sao cũng phải chờ hoàn toàn hết sốt mới được.”
“Sắp thi rồi, cháu không thể nằm viện mãi được. Hơn nữa cháu cũng không sao rồi.”
“Mỗi đêm đều phát sốt, dì cũng chưa từng thấy qua.”
“Dì à, mấy ngày nay dì vất vả rồi.”
“Dì cũng không vất vả gì, cháu cũng khách khí quá rồi.” Cũng đáng thương, một mình ở bên ngoài. “Bình thường ăn nhiều cơm chút, cơ thể khỏe lên, sẽ không sinh bệnh nữa.”
“Cháu biết rồi.”
Lúc Trần Nhược Tinh đi thanh toán, bệnh viện còn trả lại cô 1000 tệ. Lúc này cô mới biết, bọn họ giúp cô đưa trước 3000 tệ tiền thế chấp.
Lúc Hứa Lạc Lạc tới đón cô, Trần Nhược Tinh hỏi việc này.
“Không phải mình, là Vệ Lẫm. cậu biết đấy, mình tiêu tiền như nước, mẹ mình đều một tháng mới gửi tiền một lần.”
Trần Nhược Tinh nhíu mày, nói thầm, “Lại nợ tiền cậu ấy rồi.”
Hứa Lạc Lạc biết suy nghĩ của cô, “Quay về thì trả cậu ấy thôi. Có điều, mình cảm thấy cậu nên mời cậu ấy một bữa cơm, cảm ơn cậu ấy.”
“Ăn cơm?”
“Đúng vậy. Người ta chạy đi chạy lại
cả đêm, rất vất vả.”
Trần Nhược Tinh: “Mình vốn định mua một món quà.”
“Quà cũng rất tốt. Có điều quà cần tốn ít tiền.”
Đúng vậy, cô hiện tại thiếu tiền. Lần này sinh bệnh mặc dù có bảo hiểm y tế, bản thân cũng phải tốn một ít.
“Lạc Lạc, cậu giúp mình nghĩ xem, nên tặng cái gì thì tốt?”
“Chúng ta vừa đi vừa nghĩ xem.”
Trên đường trở về, Hứa Lạc Lạc đề cử hai món quà, khăn quàng cổ, cái cốc. Kỳ thật còn có món quà khác, chỉ là không nằm trong phạm vi kinh tế của Trần Nhược Tinh. “Nếu là cốc thì cậu có thể tự làm.”
“Tự mình làm?”
“Đúng”. Hứa Lạc Lạc lấy di động ra, rất nhanh liền tìm được một cửa hàng trên mạng. “Có thời gian có thể tới chỗ này xem xem.”
Trần Nhược Tinh nhớ tên quán lại, “Cảm ơn cậu.”
“Khách khí gì chứ. Có điều ――” Hứa Lạc Lạc cố ý dừng lại.
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Hai ngày nay sao lại không thấy Vệ Lẫm đến thăm cậu??
Trần Nhược Tinh cũng nghi hoặc. Có điều, Vệ Lẫm đã vì cô mà làm rất nhiều rồi. Cô bất quá cũng chỉ là cháu ngoại của bạn cũ mà thôi.
Mấy ngày thi giữa kỳ, mọi người đều nghiêm túc chăm chỉ, dù sao thành tích thi cũng liên quan đến nhiều thứ, học bổng của trường, học bổng của quốc gia...
Mấy ngày nay phòng tự học của thư viện không còn chỗ ngồi. Ngay cả mấy quán cafe quanh trường cũng chật ních.
Gọi một ly cafe, ngồi cả buổi tối, đói bụng lại gọi một phần bánh ngọt, đối với nữ sinh mà nói, quán cafe là một lựa chọn không tồi.
Trần Nhược Tinh cũng đem sách tới quán cafe, thời điểm không bận, cô liền xem sách.
Đại Kha cũng không hà khắc với bọn họ, ngược lại rất cổ vũ bọn họ chăm chỉ xem sách. Thế giới này luôn có một số người như vậy tồn tại, lơ đãng mang đến ấm áp cho người khác.
Trần Nhược Tinh nhỏ giọng học thuộc.
“Xin chào, hai ly capuchino, một phần bánh Red Velvet.”
“Chờ chút.” Trần Nhược Tinh đặt sách xuống, cô đứng lên, lấy bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, lại đóng gói lại. “Tổng cộng 88 tệ. Có thẻ hội viên không ạ?”
“Trần Nhược Tinh, là cậu à.” Thanh âm Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng, tựa hồ mang theo vài phần vui vẻ.
Trần Nhược Tinh nhìn Nguyễn Tĩnh và bạn của cô ta, cô mỉm cười.
“Cậu làm thêm ở đây à?”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Đúng vậy. Cần làm thẻ hội viên không?”
“Vậy làm một cái đi.” Nguyễn Tĩnh nói với bạn cô ta, “Cậu tới ngồi trước đi. Lát nữa mình tìm cậu.”
Trần Nhược Tinh giúp Nguyễn Tĩnh làm một thẻ hội viên.
“Không nghĩ tới cậu lại làm thêm ở đây, lần trước mình đến cũng không thấy cậu.”
“Mình không phải mỗi ngày đều đến.” “Vậy mình về sau chờ cậu đi làm rồi tới uống cafe.” Nguyễn Tĩnh cười lên rất đẹp, ngọt ngào, khiến người khác rất thích.
Trần Nhược Tinh cười hơi cứng nhắc, “Được. Mình giúp cậu làm cafe trước.”
Nguyễn Tĩnh: “Cảm ơn nha. Mình đi trước đây, lát nữa tới tìm cậu.”
Cô ta vừa đi, Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đại Kha hỏi: “Bạn học của em?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, thu hồi ánh mắt, “Là bạn cấp 3 của bạn học của em.”
Đại Kha nghe ra gì đó, “Cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn bộ dạng rất khôn khéo.”
Trần Nhược Tinh tò mò: “Sao chị biết được?”
Đại Kha cười khẽ, “Gặp nhiều rồi, có vài người nha, cái gì cũng viết hết lên mặt. Giống như em, em cũng không quá thích cô ấy, có phải không?”
Trần Nhược Tinh sửng sốt, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
“Không thích người khác cũng không có gì, chị cũng có người không thích, thậm chí chán ghét bọn họ, đây là bình thường. Chị cũng không yêu cầu mọi người đều thích chị. Chỉ là không cần vì suy nghĩ của người khác làm ảnh hưởng bản thân là được.”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
“Được rồi, em học đi. Nếu là muốn về thì về đi.” Đại Kha suy nghĩ gì đó, lấy ra một bì thư, “Đúng rồi, đây là tiền lương tháng này, 3000 tệ.”
Trần Nhược Tinh đẩy bì thư lại cho Đại Kha, “Nhiều quá rồi, vốn không nhiều như vậy mà.”
Đại Kha nở nụ cười, “Tiểu sư muội, em không biết quán cafe này của chị nhờ em mà kiếm được bao nhiêu sao? Em học kinh tế, phải học vì bản thân mà tranh thủ kiếm nhiều lợi ích nhất. Đây là số tiền em đáng được có, cầm đi.” Đại Kha trịnh trọng đặt vào tay cô.
“Cảm ơn.” Hốc mắt Trần Nhược Tinh nóng lên.
Tối nay, âm nhạc cũng đã tắt, quán cafe im lặng, mọi người đều tự ôn tập.
Nguyễn Tĩnh và bạn học ngồi đó nói chuyện.
“Đó là bạn học trước kia của cậu à? Học đại học Giang?”
“Không phải. Là bạn cùng lớp của Vệ Lẫm.” Nguyễn Tĩnh uống một ngụm cafe, cô ta không biết Trần Nhược Tinh và Vệ Lẫm có quan hệ gì, có thể cùng Vệ Lẫm về nhà, quan hệ hẳn là không tồi.
“Bạn gái của Vệ Lẫm?”
Sắc mặt Nguyễn Tĩnh cũng trầm xuống, “Không biết nữa.”
“Vậy cậu cần phải cố lên. Mình vừa mới tìm hiểu, cô ấy rất nổi. Coffee girl! Nam sinh đều thích kiểu thanh thuần như vậy.”
Cầm tiền lương, Trần Nhược Tinh đương nhiên muốn trả tiền cho Vệ Lẫm.
Cô nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Vệ Lẫm: “Cậu ở căn hộ đó không?”
Gửi xong, ánh mắt cô rơi xuống cái hộp bên cạnh, trong đó có đặt một cái cốc, là cô mua được ở một cửa hàng gần trường, tìm rất lâu mới chọn kiểu này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...