Vệ Lẫm không trả lời câu hỏi của cô, “Cô đang ở đâu?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Trần Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chợt lóe lên thất vọng rồi biến mất. “Mình đang ở ngoài.”
“Tôi qua tìm cô.” Vệ Lẫm đứng sau hội trường, trên sân khấu là hai nam sinh đang biểu diễn, ngôn ngữ hài hước khôi hài, dưới sân khấu tiếng cười vang lên không ngừng.
“Không cần. Mình và ―― thầy Tư đang ở bên ngoài.” Trần Nhược Tinh chậm rãi nói.
Vệ Lẫm sững sờ, “Cô đang giận tôi?”
Chẳng lẽ cô không nên giận sao? Nếu không thể tới, vì sao lúc trước còn muốn luyện nhảy với cô!
“Không có!” Trần Nhược Tinh khẽ cắn môi, tắt di động.
Vệ Lẫm nghe di động truyền đến tiếng tút tút tút, anh thấp giọng kêu một tiếng. Anh xoay người đi vào bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy mẹ anh.
“Vệ Lẫm, con đi đâu vậy?” Mẹ Vệ cố ý tới giúp hai người quay phim lại, kết quả tiết mục kia vốn không có hai người.
“Gặp chút chuyện.” Vệ Lẫm kéo kéo cổ áo, anh mặc áo sơ mi, quần tây màu đen, áo khoác lại không thấy đâu.
Mẹ Vệ tức giận, “Chuyện gì?”
Vệ Lẫm không nói chuyện.
Mẹ Vệ mắt sắc, bắt lấy tay anh, “Ở đây ―― sao lại có máu? Con bị thương?” Bà lo lắng sờ lên người anh.
Vệ Lẫm thu tay lại, “Mẹ, con không sao.”
“Con đừng làm mẹ sợ, chảy máu tận mấy chỗ.” Con trai bà không phải là người không có chừng mực, đồng ý biểu diễn nhất định sẽ đến.
“Không phải máu của con!”
“Vậy của ai?”
“Nguyễn Tĩnh. Cậu ấy xảy ra tai nạn, con đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
Mẹ Vệ phản ứng lại, “Cho nên con tới muộn rồi. Vệ Lẫm à, lúc này con khiến Nhược Tinh đau lòng rồi.”
Vệ Lẫm nói: “Con sẽ giải thích với cô ấy.”
Giải thích có ích gì? Con vì cô gái khác mà bỏ rơi Nhược Tinh, khúc mắc này có cô gái nào có thể bỏ qua được.
Trong nhà hàng, Trần Nhược Tinh và Tư Triết ngồi đối mặt nhau, hai người ngẫu nhiên nói mấy câu, đều là vấn đề Tư Triết nhắc tới.
Ăn xong, Tư Triết đi thanh toán. “Đi thôi, tôi tiễn em về.”
“Không cần đâu ạ, từ đây về ký túc xá rất gần.” Trần Nhược Tinh cũng không muốn làm phiền người khác.
Tư Triết nhìn cô, trong lòng cảm thán. Cô sinh viên này quả thật có chút ngớ ngẩn. Cô đại khái không biết, chính mình đêm nay xinh đẹp bao nhiêu. Dù Tư Triết bình thường gặp qua nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng vừa nãy khoảnh khắc nhìn thấy cô, vẫn là thấy kinh diễm.
“Tuy xã hội bây giờ trị an ổn định, nhưng con gái buổi tối đi một mình vẫn phải chú ý an toàn.”
Trần Nhược Tinh nhớ tới ông cô, mấy năm nay đều là ông cô đón cô tan học. Tuy cô không có bố, nhưng ông ngoại lại bù lại phần thiếu sót kia.
Cô cũng không kiên trì từ chối nữa.
Hai người đi không nhanh, giống như tản bộ sau khi ăn xong, lại giống như tình nhân hẹn hò. Đi một lúc, Tư Triết bỗng dừng lại.
Trần Nhược Tinh nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Tư Triết đưa áo khoác của mình cho cô, “Khoác đi.”
“Không ―― không cần.” Trần Nhược Tinh làm sao dám khoác áo khoác của thầy được.
Đêm tháng chín, nhiệt độ hơi lạnh. Cô mặc váy dài, cánh tay lộ ra bên ngoài, gió đêm thôi, vẫn là có hơi lạnh.
Chỉ là Trần Nhược Tinh nhịn được.
Tư Triết giơ tay lên, trực tiếp khoác áo khoác lên vai cô.
Trần Nhược Tinh cũng chưa hề đụng tới, áo của anh rất lớn, cô mặc vào tựa như đứa trẻ mặc trộm áo của người lớn vậy.
Một đường im lặng.
Ánh trăng đã dời chỗ, sao trời xung quanh quay quanh.
Trần Nhược Tinh đi bên phải Tư Triết, tay cô vô thức nắm chặt. Không quen lại có chút vui vẻ.
Rất nhanh đã tới dưới lầu ký túc xá.
Tư Triết ngẩng đầu nhìn, “Vào đi. Chuyện không vui cũng đã qua rồi, mọi việc phải nhìn về phía trước.”
Trần Nhược Tinh gật đầu, “Thầy Tư, cảm ơn thầy.”
“Sau lễ Quốc khánh có thời gian thì đến tìm tôi.” Nói xong, anh xoay người rời đi.
Trần Nhược Tinh đứng đó rất lâu cũng không nhúc nhích, chờ cô phản ứng lại, phát hiện chưa trả áo khoác cho Tư Triết, cô lấy áo khoác xuống, lập tức nhanh chân đuổi theo, đáng tiếc đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Tư Triết nữa.
Cô thở dài, vừa chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh đứng đối diện bên đường.
Là Vệ Lẫm.
Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Lẫm từng bước một đi về phía cô.
Thẳng đến giữa hai người chỉ cách nhau một bước chân.
Vệ Lẫm phát hiện cô dường như cao lên một chút, để hợp với chiếc váy màu trắng này, cô lần đầu tiên mang giày cao gót. Giày da dê, vừa mềm vừa thoải mái. Ánh mắt của mẹ anh quả thật không tồi, con vịt xấu xí đã biến thành thiên nga trắng.
Anh đến một lúc rồi, nhìn thấy Tư Triết đưa cô về, nhìn thấy hai người nói lời tạm biệt. Mỗi lời nói mỗi cử động của cô căn bản nhìn không ra cô có vấn đề gì.
Tư Triết đưa sinh viên về ký túc xá, từ khi nào giáo sư Tư lại nhàn rỗi như vậy.
“Tôi tìm cô rất lâu.” Anh nói.
Trần Nhược Tinh nhìn anh, mím môi không nói chuyện.
“Xin lỗi. Lúc đó tôi có chút chuyện, không thể tới kịp.”
Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt, “Không sao.”
Vệ Lẫm kéo khóe miệng, “Tôi ――” di động anh bỗng vang lên.
Anh lấy di động ra, Trần Nhược Tinh thấy tên hiện trên màn hình ―― Nguyễn Tĩnh.
Vệ Lẫm bắt máy, “Sao vậy?”
Nguyễn Tĩnh đã tỉnh lại, nhưng không thấy Vệ Lẫm, trong lòng nổi lên khổ sở nói không nên lời. “Vệ Lẫm, áo của cậu còn để lại đây.”
“Không cần nữa, vứt đi.” Áo bành tô cầm về, anh cũng không mặc nữa. “Cậu nghỉ ngơi đi.”
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Nguyễn Tĩnh tính thời gian, có lẽ anh không tới kịp biểu diễn tiết mục.
“Ừm, tắt đây.” Vệ Lẫm không nhiều lời.
Trần Nhược Tinh lại nghe hiểu được, cô đoán có lẽ Nguyễn Tĩnh xảy ra chuyện gì đó, Vệ Lẫm mới không tới. Có điều, hiện tại rối rắm những chuyện này đã không còn ý nghĩa nữa.
“Mình về đây.” Trần Nhược Tinh nói.
Vệ Lẫm nhìn thái độ lạnh lùng khó hiểu, ánh mắt ạn càng phát ra tĩnh mịch, “Trần Nhược Tinh, Tư Triết cũng không phải người lương thiện gì. Thứ cô nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài, cũng giống như chiếc áo trong tay cô, bề ngoài hoa lệ mà thôi. Cô vẫn nên ít tiếp xúc với anh ta đi.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh buồn bực, tâm tình vui vẻ vừa nãy nháy mắt không còn sót lại gì, “Thầy Tư đối với mình rất tốt.”
“Nhà chúng tôi không đối tốt với cô à?” Anh hỏi ngược lại.
Trần Nhược Tinh cắn răng, “Đúng, mình nợ gia đình cậu, về sau mình sẽ trả.” Nói xong, cô thở hổn hển đi vào trường.
Vệ Lẫm cũng vô cùng bực bội.
Đêm hội tân sinh viên kết thúc, ngày hôm sau có tiết học, trên lớp đã có người lẳng lặng về nhà. Mãi cho đến mười phút cuối cùng, thầy giáo đột nhiên nói, “Nội dung hôm nay đều là trọng điểm của kỳ thi giữa kỳ.”
Người dưới bục giảng đột nhiên sáng mắt lên, cảm thấy kiên trì sẽ có hồi báo.
Thầy giáo: “Những sinh viên hôm nay không tới lớp, sau kỳ nghỉ nộp một bài luận văn cho tôi. Hôm nay chúng ta tan học trước năm phút.”
Vừa tan học, sinh viên lập tức rời đi. Giả Gia và Tôn Diệc Nặc đều về nhà, Hứa Lạc Lạc hẹn bạn học cấp 3 đi du lịch ở thành phố bên cạnh. Trần Nhược Tinh phải đi làm ở quán cafe, việc này cô đã nói trước với mẹ Vệ, cho nên không về Vệ gia nữa.
Mẹ Vệ nghe cô phải đi làm thêm, đau lòng không thôi.
Bố Vệ ngược lại khen ngợi nói: “Nhược Tinh thật hiểu chuyện, sinh viên đi làm thêm cũng là chuyện bình thường, làm thêm cũng không có hại gì.”
Mẹ Vệ thở dài, “Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện rồi. Tiền chúng ta đưa cho nó, áp lực cho nó lớn đến vậy sao?”
Bảy ngày nghỉ Quốc khánh, Trần Nhược Tinh ở quán cafe cũng không tệ, hiện tại
kỹ thuật làm cafe của cô cũng đã thành thạo, đối với cafe cũng càng ngày càng hiểu biết, chỉ là cô vẫn không thích uống cafe.
Cô cảm thấy vị của cafe rất đắng.
Mọi người nghe cô nói như vậy, còn cười nhạo cô, nói đùa cô không có phẩm vị.
Người tới quán cafe đều là nam nữ trẻ tuổi. Trần Nhược Tinh chậm rãi buông thả bản thân, mặc dù đang tiếp xúc với nam sinh, cô vẫn chân tay luống cuống, có điều rốt cuộc cũng tốt hơn nhiều so với tình trạng trước kia rồi.
Mọi người đều cho rằng cô thẹn thùng, không ai phát hiện ra vấn đề của cô.
Có đôi khi, cô cũng nghĩ, rốt cuộc Vệ Lẫm làm sao phát hiện ra vấn đề của cô? Dù sao cô đã giấu nhiều năm như vậy rồi.
Có điều cũng chỉ là nghĩ, sau tối hôm đó, cô và Vệ Lẫm không liên lạc với nhau nữa.
Hai ngày trước cô nghe nói, Vệ Lẫm là vì đưa bạn học tới bệnh viện mà bỏ lỡ biểu diễn. Mọi người đều âm thầm nói, Nguyễn Tĩnh là bạn gái của Vệ Lẫm.
Nguyễn Tĩnh xảy ra tai nạn ở gần trường đại học Giang, là Vệ Lẫm nhanh chóng chạy tới, ôm lấy cô ta, đưa đến bệnh viện, có người còn chụp được ảnh.
Ngược lại không có ai trách chuyện Vệ Lẫm bỏ biểu diễn, dù sao so với mạng người, bỏ biểu diễn cũng không đáng nhắc tới.
Trần Nhược Tinh cũng nhìn thấy ảnh, trên áo sơ mi của Vệ Lẫm đều bị nhiễm máu, màu đỏ tươi, nhìn mà ghê người.
Trong lòng cô có cảm giác nói không nên lời, chỉ là lẳng lặng đặt di động xuống.
Con người sống, nghĩ quá nhiều chỉ càng thêm phiền não. Những thứ cô có vốn đã rất ít, hà tất lại tham luyến những thứ vốn không thuộc về mình cơ chứ.
Nghĩ thông suốt rồi, người cũng cảm thấy thoải mái.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cuộc sống đại học lại khôi phục bình thường.
Trần Nhược Tinh trừ bỏ ở quán cafe, thời gian còn lại cô đều ở thư viện học tập. Cần cù bù thông minh, quả thật nói không sai. Cô không có máy tính, liền luyện tập ở phòng máy của trường, cũng rất tiện.
Suốt cả một tháng, Trần Nhược Tinh đều không về Vệ gia.
Mẹ Vệ cũng cảm giác được, lúc gọi điện cho cô, cô đều lấy lý do muốn học tập mà khéo léo từ chối.
Mấy ngày nay, mẹ Vệ đau đầu không thôi.
Khi Vệ Triệt trở về, mẹ Vệ đem lời trong lòng nói với Vệ Triệt, “A Triệt, con nói mẹ phải làm sao bây giờ?”
Vệ Triệt trầm ngâm nói: “Vậy để Nhược Tinh và dì Trần gặp nhau đi. Con bé đã mười tám tuổi rồi, có một số việc có thể xử lý tốt.”
Mẹ Vệ: “Nhưng bên Hàn Minh thì sao?”
Vệ Triệt suy nghĩ một lúc: “Bên chú Hàn không cần lo, chú ấy trước đó không biết, cho dù đã biết, chú ấy có thể làm gì chứ? Nhận Nhược Tinh về sao? Tư gia cũng sẽ không đồng ý.”
Mẹ Vệ trầm mặc, đó cũng là việc bà lo lắng. Người của Tư gia cường thế, sợ đến lúc đó bị thương tổn vẫn là Nhược Tinh.
Vệ Triệt an ủi mẹ, “Mẹ cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Kỳ thật, lúc Nhược Tinh tìm con, con liền biết suy nghĩ của con bé, bằng không con bé vì sao lại đăng ký thi vào đại học Giang.”
Mẹ Vệ lắc đầu, “Đây là suy nghĩ của con bé, thật ra, cũng là suy nghĩ của bà con bé.”
“Hửm?”
“Bà con bé vẫn là hy vọng Nhược Tinh và Vệ Lẫm có thể ở bên nhau.”
Vệ Triệt cũng cười, “Chuyện tình cảm không nói chính xác được, hai đứa mới mười tám tuổi, cách nghĩ của bà Trần cũng quá cũ rồi, cũng chỉ là một câu nói đùa của hai người năm đó mà thôi. Nhược Tinh và Vệ Lẫm nếu không muốn yêu, thì cũng không thể cột hai đứa lại kéo đi kết hôn được.”
Mẹ Vệ không nói gì.
“Mẹ, chiều mai con đi tìm Nhược Tinh nói chuyện. Bên dì Trần, mẹ đi liên lạc đi.”
Mẹ Vệ gật đầu, “Được.”
Vệ Triệt: “Vệ Lẫm đâu?”
Mẹ Vệ nhíu mày, “Nó à, gần đây không biết đang bận gì? Cũng không về nhà.”
Vệ Triệt cười cười, “Mẹ cũng đừng lo lắng, Vệ Lẫm tự có tính toán. Đại học Giang và Harvard có hạng mục trao đổi sinh viên, nó đã đi phỏng vấn rồi.”
Hai đứa con mọi phương diện đều rất ưu tú, điểm này, bà vẫn là rất kiêu ngạo.
Chạng vạng hôm nay, Trần Nhược Tinh đang tự học ở thư viện, đột nhiên nhận được điện thoại của Vệ Triệt, cô thấy hơi ngạc nhiên.
“Anh ――”
“Nhược Tinh, đã lâu không liên lạc, gần đây thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
Vệ Triệt nói thẳng: “Nhược Tinh, lần trước em hỏi anh về chuyện của mẹ em ――”
Trần Nhược Tinh nhíu mày.
“Anh đã liên lạc với mẹ em, cuối tuần này hai người có thể gặp mặt.”
Đợi nhiều năm như vậy, giờ khắc này nghe lời như vậy, cô lại không có chút hưng phấn nào. “Anh Vệ Triệt, cảm ơn anh.”
“Cuối tuần anh đến đón em.”
“Không cần đâu, anh nói địa chỉ cho em, em tự ngồi xe đi.” Cô không muốn tiếp tục dựa vào Vệ gia nữa.
“Được.”
Tắt điện thoại, Trần Nhược Tinh đứng trên hành lang vẫn không nhúc nhích.
Cô không biết mặt mũi mẹ cô như thế nào? Rốt cuộc là người như thế nào? Nhưng mẹ nguyện ý sinh ra cô, mẹ hẳn là yêu cô.
Quay người lại, cô nhìn thấy hai người cách đó không xa.
Vệ Lẫm và Nguyễn Tĩnh, hai người đứng chung một chỗ thật sự rất đẹp đôi.
Trần Nhược Tinh lập tức đi tới phía trước, cô cũng không muốn chào hỏi hai người.
“Nhược Tinh ――” Nguyễn Tĩnh gọi tên cô, “Mình vừa nhìn thấy bóng lưng giống cậu, Vệ Lẫm còn nói không phải! Cậu xem mình nói đúng không?”
Vệ Lẫm không nói chuyện.
Nguyễn Tĩnh cười tủm tỉm, “Nhược Tinh, cuối tuần là sinh nhật của mình, mình muốn mời cậu tham gia tiệc sinh nhật, có được không?”
“Xin lỗi, mình không có thời gian.”
Nguyễn Tĩnh nhìn về phía Vệ Lẫm, “Vệ Lẫm, cậu thân với Nhược Tinh, cậu giúp mình nói một câu với Nhược Tinh được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...