Xe càng đi cách xa thành phố, càng có thể thoải mãi thư giãn tận hưởng bầu không khí trong lành không khói bụi, được ngắm nhìn một không gian bao la rộng lơn không bị che chắn bởi nhà cao tầng. Nhà cửa khuất dần, các dãy núi từ từ hiện ra trùng trung điệp điệp .
Địa điểm mà nó và thầy Khánh Đằng cắm trại là một ngọn núi nổi tiếng đẹp và nhiều thác nước hùng vĩ. Hân hoan lắm. Háo hức lắm. Lòng nó cứ bồn chồn không yên, chỉ muốn đến nơi thật nhanh, nhưng con Ferrari này đi đã nhanh lắm rồi, biết làm sao được.
Đây là lần đầu tiên, sau 16 năm tồn tại trên trái đất nó đi xa nhà, xa papa và mama quá 60km nên có chút không quen. Ý mà khoan đã, có gì đó không đúng. Sao Pa Ma lại dễ dàng đồng ý để nó- Đứa con gái duy nhất ra ngoài qua đêm với một người con trai mà Pa Ma chưa gặp lần nào. Hẳn là đọc được suy nghĩ của nó, Khánh Đằng nói:
-Thực ra thầy đã nói dối.
-Dạ?
-“thưa hai bác, cháu là Đằng, thầy giáo dạy tiếng anh của em Dương Nghi ở trường. Nhà trường tổ chức một lớp học đặc biệt cho một số em học yếu môn tiếng anh được có dịp ra ngoài mở mang vốn từ của mình. Cháu xin phép hai bác cho em Hoàng Dương Nghi tham gia khóa học, có thể sẽ mất 2 ngày” Đó chính là thế. Thế nên em mới được đi chơi với thầy.
-Thầy dám? Sao thầy lại nói dối bố mẹ em như thế. Tại sao hả? – Tức giận hết mức, từ bé đến giờ nó chưa từng dám nói dối bố mẹ, thế mà bây giờ lại hùa theo thầy giáo của mình…. Haiz
-Nhưng cũng không hẳn là nói dối hoàn toàn. Nơi chúng ta đến có rất nhiều du khách nước ngoài. Rất có ích cho khả năng tiếng anh của em mà.Với lại em đường lo. Nhân phẩm của tôi rất tốt. Há há há…
Xem kìa, xem kìa, Cái điệu cười đó là người có nhâm phẩm tốt sao? Thật hoang đường. Phải rồi, có một điều nó luôn thắc mắc mà chưa có cơ hội hỏi thầy giáo yêu quý Khánh Đằng, chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất sao.
-Thầy! cho em hỏi một câu được chứ?
-ay za! Supergirl yêu quý của tôi! Tại hạ xin sẵn lòng trả lời tấ cả những câu hỏi mà quý cô đây còn thắc mắc.
“ Ôi cái mặt kìa. Thầy ta nói bình thường không được sao, có cần phải biểu lộ rõ quá như thế không”- Suy nghĩ của nó khi thấy Khánh Đằng trợn tròn mắt, đôi long mày vểnh lên cụp xuống n lần.
-Hôm đa, cái hôm em gặp thầy lần đầu tiên ý. Thầy đâu giống như bây giờ…
-Hử? Khác sao?- Ngạc nhiên, Khánh đằng với gương chiếu hậu soi lấy soi để, và bình thản nói- Thực ra đúng là rất khác. Thầy có đẹp trai hơn một chút thì phải.hớ hớ hớ
“ Trời ơi là ời, Sao lúc trời tuyển chủng loài khủng long thì không tiện tay cho loại người tuyệt chủng luôn cho rồi. Có ai đời cứ tự nhận mình đẹp trai mãi… cho dung đúng là rất đẹp đi nữa. Chắc sau hôm đầu, thầy ta bị quạt trần nhà thầy hiệu trưởng rơi vào đầu rồi cũng nên. Bảo sao quay ngoắt một phát 360 độ, chẳng them quan tâm nữa”- Nó nghĩ
- sắp bị tuyệt chủng rồi1
- hử? á .. á .. ý em không phải như thế đâu thầy ơi…
Câu nói của Khánh Đằng khiến nó suýt cắn vào lưỡi, chẳng nhẽ thầy giáo thần thánh này lại đọc được suy nghĩ của người khác?
-Không phải thế là như thế nào. Thầy chỉ bảo là: loài voocj quần đùi trắng sắp bị tuyệt chủng, Nơi chúng ta cắm trại còn có vài con. Lát thầy sẽ dẫn em đi xem mà.
PHù,,,…vẫn là rất may. Thầy ấy không có siêu năng lực nào cả
****
Cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Đúng là rất đẹp, đứng dưới chân núi còn nghe được tiếng suối chảy róc rách. Đep thì đẹp thế đấy, nhưng đến được chỗ cắm trại lưng chừng núi thì là cả một vấn đề. Phải leo 392 bậc đá đòi hỏi phải rất nhiều nội lực… à thể lực chứ. Mà nó vừa yếu lại vừa…. ngại vận động.
Cũng may là thầy Khánh Đằng đã chuẩn bị hết tất cả. Đầy đủ: Lều, bếp, bát, đũa, thuốc chông muỗi… Tất cả đều đã được xếp vào chiếc ba lo còn to lơn cả nó đang nằm chễm chệ trên vai Khánh Đằng. Còn nó thì chỉ cần cầm chiếc túi nhở đựng nước bánh mì và ít quần áo.
À, còn người đi theo sau nhìn nó với Khánh Đằng đùa giỡn bằng đôi mắt hình phi tiêu đang loay hoay một mình cầm trại leo lên núi. Phải! Không sai, chỉ mang theo lều..
;;;
Cuối cùng cũng tới nơi. Đang ngỉ mệt thì nó thấy bóng hình quen thuộc. Đang chuẩn bị dựng lều ở gần đó.Sau khi các định đúng mục tiêu là ai. Noa chạy đến:
-Lâm, sao anh cũng ở đây? Anh đi cùng ai
Mặt Anh có chút bối rối, sau cùng chấn tính lại:
- Tôi.. tôi.. Tôi đi một mình. Phải rồi đi cắm trại một mình.
Có gì đó ở đây không được ổn cho lắm.
- Thế hay là anh cắm trại cùng với em và thầy Đằng đi. Cảng đông thì sẽ vui.
- Không tôi không thích. Em cứ làm việc của em đi.
Anh lạnh lung nói với Dương Nghi rồi quay lại với công việc dựng trại khó khăn vì lần đầu tiên phải làm của mình.
30 phút sau
- Được rồi! Thầy là thầy. A không. Thầy lớn tuổi nhất ở đây. Cho nên thầy sẽ làm đội trưởng. Được chứa. Rồi, tốt. Giờ thầy sẽ phân chia công việc như sau. Nghi sẽ đi kiếm củi. Thầy và Lâm sẽ dựng nốt trại và chuẩn bị đồ nấu. Bắt đầu công việc ngay đi.
Phan Lâm chán nản nhìn ngang nhìn dọc, chẳng muốn nghe Khánh Đằng nói. Nhưng vẫn làm theo vì dù sao đó cũng là thầy giáo.
**8
Nó tiến vào khu rừng rậm rạp với kha khá nhiều củi đốt. Xem ra công việc của nó khá dễ dàng. Nhặt nhặt nhạt. Vừa nhặt vừa ngắm phong cảnh.
- Ủa, nghe có tiếng thác nước. – Cái tính tò mỏ max level thúc đẩy nó đi theo tiếng gọi tình yêu thác nước. Đi mãi đi mãi. Cuối cùng cũng thấy. Chà, thật hung vĩ. Dòng nước trong veo chảy lèn qua câc khe đá trông thật mát mẻ làm sao.
Nó thỏa thích lội xuống dòng xuối đầu nguồn, nơi mà nước từ thác chảy xuống. Đùa nghịch với lũ cá, tôm… mà nó quên mất giờ giấc.
Phía bên này:
-Có phải quá lâu rồi không?
-Lúc này phải về rồi chứ?
- Chắc không phải đã gặp chuyện gì rồi chứ?
- Muốn biết thì phải đi tìm thôi!
Hai người con trai lo lắng, khi mà làm xong hết mọi việc nặng nhọc khó khăn rồi mà cái người làm việc nhẹ nhất vẫn chưa về. Lâm và Đằng quyết định đi tìm Nghi. Phan lâm không quên mang theo chiếc balo của mình. Thứ mà nếu không có trong đêm tối, có thể anh sẽ chết..
By: Z.Y
Đăng bởi: Z.Y
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...