-Anh sao thế?- Nó hốt hoảng chạy lai chỗ Phan Lâm
Anh bỗng đứng lên ôm chật lấy nó lẩm bẩm:
-Cứu, cứu tôi với. Có người giết tôi… cứu tôi với.
Ngạc nhiên trước những lời nói của anh, tuy chẳng hiểu điều gì đang xảy nên nó chỉ còn biết an ủi anh bằng cách vỗ lên vai đang đẫm mồ hôi lạnh của anh như dỗ dành một đứa trẻ ngoan ngoãn sợ chúng bạn trêu.
-Không sao đâu, không sao đâu, có em ở đây rồi. Không ai có thể giết anh đâu.
Nó cứ đứng yên như thế để anh ôm, nó hiểu phải có lý do nào đó anh mới cư xử như thế.
Chợt anh ngẩng mặt lên và đẩy mạnh nó ngã xuống đất và nói:
-Chuyện này chỉ mình cô biết – và lại trở lại cái dáng vẻ lạnh lung mà bước đi.
Rồi cứ thế một vài lần nó bắt gặp dáng vẻ yếu đuối và sợ hãi của anh như thế. Nó lại ôm anh vỗ về. Rồi khi tỉnh lại anh lại đẩy nó ra và mọi việc như chưa từng xảy ra. Anh lại lạnh lung , ngang tàn, tỏ ra không quen biết nó.
*****
-Là chứng OCD sao?
Vì qus thắc mắc về tình trạng của Phan Lâm nên nó quyết định hỏi ngu chị Thanh Tâm trên một trang báo lá cải.
-Ờm, OCD, do trải qua nhiều cú sock từ nhỏ khiến cho khi lớn lên sẽ có những ảo tưởng không có thật như: bị người theo dõi, đánh đập hay thậm chí bệnh nhân mắc OCD có thể giết người khi quá chìm sâu vào những ảo tưởng ấy.
Dù sao thì… đọc đi đọc lại nó chẳng hiểu gì cả. Thôi thì cứ để chuyện này qua một bên. Nó tìm đến wedsite của trường- nơi có những thong tin mới nhất sẽ được đăng tải.
-Cái gì đây ? “ Xấu xí và tham lam, cô gái tiếp cận thiếu gia Phan Lâm” - nó như hét to suýt cắn phải lưỡi khi nhìn thấy trên trang nhất là bức ảnh khung cảnh sân sau… rất đẹp nhưng quan trọng là ở giữa cái bức ảnh đó… chẳng phải là nó và Phan Lâm sao. Nó đang ôm chặt lấy Phan Lâm… cảnh tượng này rất dễ gây hiểu lầm à nha.
Đúng như dự đoán, khi lướt xuống xem các bình luận, nó chỉ muốn lao ngay ra cửa sổ để ôm bầu trời một cái sau đó sẽ về với đất mẹ bao la.
Cmt 1: “ Con ngốc 11b7 đây phải không, sao Phan Lâm lại đi quen với một con.. không phải con người thế này”
Cmt2 : “ Mày nên đi chết đi Dương Nghi”
Còn cả tá lời bình luận ác ý. Nó mệt mỏi tắt máy tính và đi ngủ…
***
Buổi sáng nó chuẩn bị tâm lý để đối diện với tất cả. Có lẽ hôm nay nó sẽ bị bắn bởi những đôi mắt hình viên đạn đây/
Không sai, vừa bước qua cánh cổng trường thân yêu chính là bước vào địa ngục. Mọi người nhìn nó như nhìn người rừng mà có mặt ở thành phố rồi cùng bàn tán chửi rủa. Thật mất mặt.!
-Con nhỏ kia- Phía sau là một giọng nói không mấy thân thiện.
Ngước mắt lên là hai cô nàng trông có vẻ nghịch ngợm. Tóc buộc cao có vài sợi nhuộm xanh đỏ. Đôi giày cao gót hiệu channel rồi cả đống lắc tay lắc chân vàng bạc. Giống như đang cho cả thiên hạ biết là: Tôi là tiểu thư nhà giàu.
-Các cậu là ai?
-Mày gọi ai là các cậu, tao hơn mày 12 tháng tuổi đó. Khôn hôn thì đi theo tao. Nhanh.
Nó đi theo hai chị đó đến một hành lang vắng người.
-Không phải sợ hãi đâu bé con. Hôm nay bọn chị đây chỉ nhắc nhở mày mấy chuyện thôi. Mày ! không thôi đeo bám Phan Lâm đi, để chị đây nhìn thấy cái ảnh tương tự như trên wed một lần nữa thì xác định đời đi.
Một chị bóp chặt cằm của nó gằn giọng nói. Lời nói vừa kết thúc thì cũng là lúc cái má thân thương của nó đau điếng và được xăm một bàn tay đỏ chót trên đó. Uất ức và tủi thân. Chỉ trách nó quá yếu đuối. Phải làm sao đây.? Ô tô kê
-Muốn báo ngày mai đăng tin nhà các người phá sản không?
Giọng nói này, không ai khác, phải, chính là Lâm.
-Lâm … Lâm… bọn tớ chỉ là.,.- Mặt chị ta cúi gằm xuống tỏ vẻ.. yếu đuối
-Lâm, cậu tỉnh lại đi, sao cậu lại để nó lừa như thế, nó chỉ tham tiền của cậu thôi. Mà mấy tin nói rằng cậu thích nó là giả thôi đúng không.
Khoanh tay đứng đằng sau nãy giờ, chị còn lại lên tiếng.
-Cô thì biết gì về cô ấy. Mà ai nói là tôi thích, cái bước đó tôi đã vượt qua từ lâu rồi.
Im lặng một lúc, Lâm nói tiếp..
-Tôi yêu cô ấy, Hoàng Dương Nghi.
“Những điều Lâm vừa nói, phải chăng tôi đang mơ”
Mọi âm thanh xung quanh nó thay bằng tiếng “ ù” trong tai. Nó đang bay lên chín tầng mấy.
Trong khi đó thì hai bà chị kia ôm gáy như đột quỵ rồi kéo nhau đi.
-Nè!
Anh lay nó gọi.
-Xem ra vẫn chưa hiểu.
Anh nhếch mép rồi đi về phía cầu thanh với một tâm trạng.. có lẽ là nhẹ nhõm.
Nó thì cuối cùng cũng xuống tới mặt đất. Thấy rằng chỉ còn mình nó. À không.. bên trái phía dưới, một nam sinh khoảng tầm lớp 10 , tóc chẻ mái giữa vuốt keo bóng mượt, mắt đeo hai cái đít chai đang há hốc mồn xem nó bay lên mấy.
*******
Profile
Name: Phan Hoàng Lâm
Age: 17
IQ : 195/200
EQ: 0/200
Đặc điểm nhận dạng: Nhìn thấy là muốn đến gần, nhưng khi đến gần rồi lại bị đóng băng bởi tính cách lạnh lung.
Gia cảnh: Giàu có: Bố là giám đốc ngân hàng Anh Quốc
Mẹ là tiến sĩ khoa tim mạch.
Bố và mẹ thường xuyên ở nước ngoài.
****
Ngả lưng trên giường, nó chìm vào giấc ngủ và lại mơ thấy Phan Lâm.
Thật hạnh phúc biết bao.
Sáng hôm sau đến trường nó đã phải nghe bao lời cay độc. Cũng phải, Phan Lâm là một người nổi tiếng và quan trọng đối với con gái trong trường. Từ ưu tú đến trung bình ai ai cũng muốn được có Phan Lâm. Vậy mà nó- một nưc sinh hạng bét lại được anh quan tâm. Mà nó cũng kệ, miệng lưỡi thế gian, hơi sức đâu mà để ý.
“ uỵch”
Có ai đó gạt chân nó. Chiếc váy thân yêu của nó của nó đã nỡ lòng nhẫn tâm hại nó, khiến nó mất mặt trước bao người. Chuyện là ngoài vồ ếch ra thì chiếc váy đã cốn lên tận thắt lưng. Dù là cái underwear mới được mẹ mua sáng nay khá đẹp, có cả hình con báo ở sau mông, nhưng nó không muốn khoe với nhiều người thế này đâu a. Haiz thật đắng lòng.
Dở khóc dở cười, sao đây ta?
-AAA. … - Đang không biết làm thế nào thì nó được ai đó buộc chiếc áo vào thắt lưng và nhấc bổng lên, ơ nhưng đây không phải áo đồng phục của trường nó m mà… Anh ta là ai?
Hết
By: Z.Y
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...