Vì Em Có Anh
Ngồi trong xe, bầu không khí có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Phan Lâm đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, còn Nghi thì nhìn anh. Bỗng anh quay sang hỏi:- Muốn đi đâu?
" hử??! Là lão kéo mình đi mà, sao lại hỏi... "- Nhi tự trách móc.
- Hai năm rồi em chưa đi khu vui chơi hay nhân dịp này chúng ta cùng đi nhé!
Anh gật đầu nhẹ rồi nói với bác tài xế:
- Bác Lý! ở Hà Nội này có công viên nào tốt một chút có các trò chơi của trẻ con thì hãy đến đó.
Bác tài tên Lý phụt cười, khẽ liếc Dương Nghi rồi lái xe đến thẳng công viên Thủ Lệ.
- Lâm! Chúng ta là đang đi công viên... đó là khu vui chơi không phải dự tiệc...mà hình như quần áo của anh và cái xe này...có chút...- Dương Nghi quay sang nói với Phan Lâm khi cô chợt nhận ra bộ quần áo anh đang mặc và không khí nhộn nhịp vui vẻ của khu vui chơi chẳng liên quan gì đên nhau.
Phan Lâm nhìn lại mình đúng là có đôi chút không hợp. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây màu đen nốt. Mái tóc mềm mượt rủ đến quá chán thường ngày hôm nay đã được vuốt keo hơi hất sang một bên rất đậm chất của một cậu ấm Hà Thành.Bởi vì anh định đưa cô gái kia đến một nhà hàng sang trọng nào đó nhưng vì tôn trọng ý kiến của cô nên anh đã hỏi không ngờ cô lại chọn đến khu vui chơi. Anh có chút bối rối nhưng vẫn nghe theo lời cô.
- Chú Lý! Khoan hẵng vào công viên, đưa cháu đến trung tâm thương mại trước đã.
Đôi chân ngắn luôn liên tục chuyển động để theo kịp người nào đó người mà nãy giờ xem qua hàng trăm bộ quần áo mặc không bộ nào. Cuối cùng anh cũng lấy cho mình một bộ ưng ý. Một chiếc quần tây màu nâu đậm, một chiếc áo phông trắng ngắn tay, chiếc áo hơi ôm vào người khiến Dương Nghi suýt " đơ người" bởi cơ thể chuẩn đẹp manly đến từng milimét của anh. Tưởng thế đã xong nhưng anh còn kéo cô đến dãy hàng bày bán xe đạp. Chọn một chiếc xe đạp thể thao khỏe khoắn. Sau cùng là đến tiệm nữ trang bắt cô thử " e nờ " chiếc váy rồi quyết định lấy chiếc váy ban đầu khiến Nghi mệt lử.
***
-" Lâm! Xe đạp này em không đi được. Càng không thể lai anh... em mặc váy mà..."- Nghi hơi lắp bắp. Bởi chiếc xe đạp là dáng thể thao. Chỉ cần ngồi lên thôi chỉ chiếc váy ngắn này sẽ tung bay phấp phới...
- Tôi sẽ lai em. Tôi đã biết đi xe đạp.
Vừa nói Phan Lâm vừa gạt chân chống chiếc xe rồi ngồi lên yên.
- Còn đứng đó làm gì mau lên đi!
***
-A...A...A...Lâm!!!
Phan Lâm đứng một bên nhìn Nhi chơi trò đu quay. Cứ mỗi lần vòng quay đi qua chỗ anh là cô lại hét lên như một đứa trẻ khiến anh bật cười. Tuy có hơi ngại một chút bởi trên vòng đu quay ấy ngoài cô ra chỉ toàn những đứa con nít. Nhưng anh mặc kệ chỉ cần anh chỉ cần cô và luôn coi cô như một đứa trẻ cần phải chăm sóc,chở che.
Điện thoại Phan Lâm rung lên, có một tin nhắn từ một người không tên:
"Hi! Jun! Cuộc sống của mày vẫn vui tươi nhỉ? Có thời gian rảnh rỗi đi khu vui chơi thế này! Chà...trong khi gia đình tao bị phá sản, cơm cũng chẳng có mà ăn. Bố tao phải tự tử. Gia đình tao tan nát thì giờ gia đình mày có vẻ phát triển hơn nhỉ? Đã đến lúc chúng mày phải ở trong hoàn cảnh của bọn tao rồi..."
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay ngước mắt tìm xung quanh nhưng sao có thể tìm được người trong đám đông này. Anh không biết kẻ đó là ai.Tại sao lại nhắn cho anh? Anh đã làm gì sai sao?Có lẽ hắn gửi nhầm nhưng không... là phải rồi bởi anh là Jun.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...