Vì Đó Là Anh
Bình minh lại rủ nhau đến, mang những tia nắng ấm áp đến miền biển hiền hoà
-Bị cáo Hoàng Ngọc Lan Anh mau mau ngồi dậy cho ta thẩm vấn-Nó giật mạnh cái chăn
-Sáng sớm lên cơn hả mầy?- Lan Anh giật lại cái chăn từ tay nó
-Khai mau tại sau hôm qua lại được anh Nam bế về phòng-Diệp Vi nghiêm giọng
-Là do ai đi ra ngoài bỏ tao ở trong phòng một mình? Là do ai hả?-Lan Anh làm mặt giận
-Hôm qua mày cũng ra ngoài sau?- Diệp Vi há hốc mồm chỉ tay về phía nó
-Ờ.....tại ngủ không được nên đi dạo ấy mà-Nó gãy đầu cười hì hì
-Khoang đã, mày sợ bóng tối sẽ không dám đi một mình. Mà hôm qua, tao sang phòng bên đấy chỉ có mỗi Nam ở trong phòng. Không lẽ hai đứa bây......Nhưng mà Diệp Vi thì có khả năng. Còn mày thì không thể nào đi cùng anh Phong, hai người đâu có thích nhau-Lan Anh ra vẻ như nhà bác học, phân tích vấn đề.
-Khùng hả?- Cả nó và Diệp Vi đồng thanh, rồi lấy gối đánh vào người Lan Anh
-Hai bây mới khùng đó.-Lan Anh cũng không vừa phản công lại
Bọn nó cứ chí choé vời nhau, đến phòng đối diện cũng phải bị đánh thức.
-Gì đây? Không ngủ thì phải để yên cho người khác ngủ chứ. -Hắn bị bọn nó làm ồn, uất ức
-Aaaaaaa....... bực quá đi. Biết vậy em sẽ không ở phòng này rồi?-Nam cũng không kém gì hắn
-Cũng trể rồi. Dậy là phải.-Trái ngược với hai con người kia Đăng Dương lại cười thích thú
-Có phải là Đăng Dương của chúng ta không? Bình thường cậu là người dậy muộn nhất đó.Ôi thật bất ngờ-Hắn tròn mắt
-Người ta có tình yêu thì phải khác chứ anh.- Nam thản nhiên nói sau đó đi vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa.
-Thằng này muốn chết hả?-Cái gối từ tay Đăng Dương phi thẳng đến cánh cửa nhà vệ sinh.
-Nó nói vậy là sau?Không lẽ cậu với Diệp Vi?-Hắn nghi ngờ
-Ừ thì là vậy đó. Cậu mà nói ai khác thì coi chừng-Đăng Dương cảnh cáo hắn. Hắn đưa tay lên bụm chặt miệng.
-Biết vậy tốt- Anh bước vào nhà vệ sinh khi Nam vừa bước ra
-Nè, mình thấy cậu càng ngày càng giống anh hai mình rồi đó-Hắn nói vọng vào nhà vệ sinh
-Em sang phòng Hân đây.- Nam nói rồi thong dong bước đi
-Sang đấy làm gì? Anh đi cùng nữa-Hắn tung chăn chạy lại định mở cửa
-Anh định ra ngoài với bộ dạng này hả-Nam chỉ chỉ vào người hắn.
Hắn nhìn lại mình, thật không ổn nha! Đầu tóc rối bù, quần áo sốc sết
-Ừ? Mà sang đấy làm gì?
-Rủ Hân đi ăn. Nghe nói hải sản ở đây ngon lắm!
-Chờ hai người bọn anh
-Nhanh giùm.-Nam đi về hướng phòng đối diện
*cốc, cốc*
Lan Anh đi ra mở cửa. Nó ngồi ở giường, thấy Nam thì nói vọng ra
-Sang đây làm gì? Xin lỗi sau?
-Ăn nói với anh mình vậy hả?-Nam lướt qua nhỏ bước đến ngồi cạnh nó
-Anh của em không vô lí như thế.- Nó chẳng thèm nhìn anh nó
- Anh xin lỗi
-Người mà Nam cần xin lỗi không phải là em-Nó hướng anh nhìn ra cửa, nơi Lan Anh đang đứng
-À! Hôm qua anh Nam đã xin lỗi mình rồi. -Lan Anh biết Nam không thích nói những lời như vậy với người khác nên nhỏ lên tiếng cứu nguy
-Thật không-Nó thật không tin
Cả hai cùng gật đầu
-Vi à! Đi ăn thôi em-Đăng Dương từ ngoài nhảy bổ vào kéo Diệp Vi đi
-Hai người đứng lại-Lan Anh chắng ngang cửa, không cho hai người đi
-Vi à! Sau thân mật vậy. Nói mau?-Nó đi vòng vòng hai người bọn họ. Tuy là nó đã biết hết nhưng vẫn giả vờ
-Bọn anh đang yêu nhau. Bây giờ đi được chưa-
-Em đi cùng tôi. Hải sản ở đây ngon lắm đấy-Hắn cũng kéo tay nó đi. Nó nghe nói đến thức ăn thì hai mắt sáng rỡ
-Thật sau?- Hắn không nói gì chỉ kéo tay nó đi
-Nhưng mà em cũng hay thật đấy
-Chuyện gì?-Nó không hiểu hắn đang nói gì
-Em biết chuyện của hai người bọn họ nhưng lại giả vờ không biết gì cả-Hắn cho tay vào túi quần thản nhiên nói với nó
-Không làm như vậy sau họ nhận chứ-Nó cười ma mãnh
-Tiểu yêu-Hắn cốc nhẹ vào đầu nó
-Muốn chết-Nó lườm hắn
-Không hề-Hắn xua xua tay
-Cảm ơn-Nam có phần hơi ngượng khi nói tiếng cảm ơn với Lan Anh
-Không có gì đâu-Nói xong nhỏ kéo tay Nam đi
-Không giận tôi vì chuyện đó sau?-Nam mặc cho Lan Anh nắm tay kéo đi
-Không ạ! Chỉ cần anh không lạnh nhạt với em là được-Nó quay lại nở nụ cười ngây thơ để lộ đôi má lúm đồng tiền. Nam thật sự không biết nói như thế nào với người con gái này, cậu chỉ im lặng bước đi cùng nhỏ.
Bọn nó đã có mặt đầy đủ ở nhà hàng. Nơi đây thật thoáng mát, có thể nhìn thấy biển nữa thật thích mà. Một chị phục vụ xinh đẹp bước đến bàn của bọn nó, tươi cười
-Quý khách dùng gì?-
-Em dùng gì?-Hắn quay sang hỏi nó
-Gì cũng được-Nó mãi mê ngắm nhìn những cơn sóng đang nô đùa trên bờ cát
-Cho tôi hai phần mực hấp kiểu Thái và hai cốc sữa
-Cho tôi hai phần cháo ngao và hai cam ép-Đăng Dương gọi món cho anh và Diệp Vi
-Tôi một phần sò điệp hấp miến và cafe- Nam
-Chị cho em một phần ngao hấp trứng mềm và nước bưởi ép ạ!- Lan Anh cười nhã nhặn
-Quý khách chờ một lát, sẽ có ngay ạ!- Chị phục vụ thân thiện
Một lát sau, cả bàn thịnh soạn đã được mang lên. Mọi người lao vào đánh chén, có mỗi nó là ngồi chóng cằm. Hắn thấy nó không ăn liền hỏi
-Thức ăn không ngon hay em không khoẻ chỗ nào?
-Hân bị dị ứng với mực nếu ăn vào sẽ gây khó thở, nặng hơn là sẽ mất mạng-Nam bây giờ mới chú ý đến cô em gái nhỏ của mình
-Hay tôi đổi giúp em nha!-Hắn ái ngại nhìn nó, là do hắn không biết mà gọi bừa
-Không cần phiền phức vậy đâu. Tôi đổi với Nam là được rồi. Thức ăn mà mang bỏ sẽ rất phí phạm-Nó đổi lấy phần của Nam sau đó ăn ngon lành.
Sau khi đánh chén no nê cả bọn nó kéo nhau ra biển.
-Không hiểu sau người ta lại gọi đây là biển tình-Nó tung tăng nô đùa với sóng, bân quơ hỏi
-Không biết thật sau?-Hắn nghe nó hỏi thì hỏi lại nó
-Ừ không biết. Anh biết không?
-Em có thấy những người đến đây đa phần là tình nhân không?
-Thấy
-Ừ. Người ta bảo những cặp đôi yêu nhau khi đến đây sẽ hạnh phúc ở bên nhau suốt đời.
-Không phải người yêu thì sau
-Thì sẽ làm bạn với nhau mãi mãi- Hắn xoa đầu nó
-Chỉ làm bạn thôi sau?- Nó có hơi hụt hẫn, nếu như vậy thì nó và hắn chỉ có thể làm bạn thôi sau. Nó vung chân toé nước vào người hắn
-Nè!- Hắn quát nó. Rồi chạy theo nó
Cả hai cứ vô tư rượt đuổi nhau như vậy trên bãi biển mặt cho bao ánh nhìn đang hướng về phía họ đa số là ngưỡng mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...