Giả Dung chỉ cần mua usb đem nội dung phim ảnh truyền vào, lại mua thêm một notebook, một đám quỷ đã có thể xem phim.
- Có thể!
Giả Dung nghĩ nghĩ, liền gật đầu đáp ứng.
- Ta còn cần tìm Giang Kiền Khôn giao dịch một chút đồ vật, sau trưa mai các ngươi đến một chuyến cầm đi đi, từ nay về sau ban đêm có thể xem phim.
Nghe vậy Bạch Lộ cao hứng phấn chấn gật gật đầu.
Tri Canh không địch lại Bạch Lộ, chờ hắn giãy khỏi thì kết quả cũng đã xong.
Hắn ủ rũ bị Bạch Lộ nắm cổ áo mang đi.
Nhìn theo hai quỷ đi xa, Giả Dung đang định liên hệ Giang Kiền Khôn giao dịch, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một ý niệm.
Giả Dung còn chưa kịp tự hỏi làm được hay không, “hảo huynh đệ” Giả Tường vẻ mặt vui mừng chạy vào trong lương đình.
- Dung ca nhi!
Giả Tường thở dốc, trong mắt mang theo vẻ vui sướng, thần thái vạn phần thân thiết:
- Đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?
Từ xưa tới nay, bao nhiêu người vì tiền tài ích lợi tay đầy máu tươi, mặc dù là cha con huynh đệ đều sẽ trở mặt thành thù, tương tàn giết nhau.
Từ trước, nguyên thân cùng Giả Tường cảm tình đích xác không sai, nhưng đó là bởi vì khi đó giữa hai người không tồn tại xung đột ích lợi.
Nhưng hiện giờ tình trạng đã khác, Giả Tường cho rằng Giả Dung là trở ngại lớn nhất trên con đường thừa kế Trữ quốc phủ của hắn.
Vì thế, Giả Tường liền xuống tay với huynh đệ cảm tình vốn không sai, hơn nữa còn không chút do dự.
Giả Dung nâng mắt, nhìn chăm chú vẻ mặt giả tạo cơ hồ hoàn mỹ vô khuyết của Giả Tường, nhẹ nhàng cười.
- Nhiều ngày không gặp nhìn Tường ca nhi càng phong thái hơn ngày xưa.
Giả Dung tươi cười mang theo vẻ phiền muộn:
- Ta..
ta kỳ thật cũng không tốt..
nhắc tới cũng khó mở miệng, đi ra ngoài rồi mới biết không có gia tộc đứng phía sau che chở ngày gian nan bao nhiêu.
- Trách ta lúc ấy vừa biết phụ thân cùng Tần thị cấu kết với nhau, nhất thời quá mức tức giận, làm cho lửa giận xông váng đầu não, cho nên làm lên đòi đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Kỳ thật hiện giờ ta đã hối hận rời đi Giả gia.
Tường ca nhi xưa nay cùng ta có giao tình tốt, có thể giúp ta hướng ông nội cầu tình, mời lão nhân cho phép ta trở về gia tộc.
Hệ thống: Chậc chậc, chủ nhân thay đổi nhân cách nhanh như vậy, bổn sự cũng thật không sai!
Nghe xong thỉnh cầu của Giả Dung, vẻ tươi cười trên mặt Giả Tường suýt nữa tan vỡ.
Giúp đối thủ cạnh tranh quay về gia tộc cùng mình tranh đoạt quyền thừa kế, loại sự tình này dù là kẻ ngốc cũng không làm.
Hắn thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Sự kiện của Tần thị nhiệt náo cả thành đều biết.
Người trong hai phủ ngày không tốt quá, mọi người còn sinh giận dữ với ngươi.
Vô luận ta nói hộ cho ngươi như thế nào, bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ không gật đầu cho ngươi trở về.
Giả Dung mất mát miễn cưỡng cười nói:
- Bọn hắn giận ta thì cũng phải.
Lúc trước nếu không phải ta khư khư cố chấp, sự tình sẽ không nhiệt náo dư luận xôn xao, liên lụy gia tộc bị phá hủy thanh danh.
Giả Tường lập tức làm ra vẻ mặt thành khẩn nói:
- Ngươi yên tâm, chờ người trong nhà hết giận, ta nhất định tìm cơ hội thay ngươi cầu tình.
- Đa tạ ngươi Tường ca nhi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của ngươi.
Giả Dung vẻ mặt cảm động nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi:
- Đúng rồi, Tường ca nhi, ngươi làm sao lại ở trong quốc tử giám?
Thật sự cần cảm tạ ngươi muốn chết! Vì cảm tạ ngươi, buổi tối mời ngươi xem màn ảnh nhỏ!
Biểu tình Giả Tường trong nháy mắt biến thành xấu hổ, hắn tràn ngập xin lỗi nhìn Giả Dung, ấp úng nói:
- Lão gia đem ta làm con thừa tự tới trong phòng, kêu ta tới quốc tử giám đi học..
thật có lỗi, ta không phải cố ý chiếm thân phận thuộc về ngươi.
Nhưng các trưởng bối khăng khăng như thế, cho dù ta luôn mãi cự tuyệt cũng vô dụng.
Giả Dung nghe vậy, trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ kinh ngạc.
Sau một lúc lâu vẻ mặt hắn ưu sầu sâu kín nói:
- Khó trách, khó trách.
Chẳng thể trách mấy ngày hôm trước Lý tế tửu bỗng nhiên muốn đuổi ta ra quốc tử giám, nguyên lai..
Giả Dung nói được một nửa, Giả Tường đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Ngươi nói Lý tế tửu muốn đuổi ngươi đi? Nhưng hiện tại ngươi không phải còn ở trong quốc tử giám sao?
Hắn cũng không phải giả tạo, hắn thật sự không biết Vương phu nhân giở trò hãm hại Giả Dung.
Nhưng trong kinh ngạc cũng không có tức giận, chỉ có vui sướng.
- Nhắc tới cũng là may mắn.
Giả Dung khẽ cười, hơi có vẻ ngượng ngùng nói:
- Trước kia ta có chút sở thích, trùng hợp nghiên cứu ra phối phương chế tạo xà phòng thơm, được Trầm công tử ở chung phòng với ta nhìn trúng mua đi.
- Trầm huynh sau lại nghe nói ta cùng trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, lo lắng cho ta bởi vậy mà mất đi danh ngạch ấm sinh, không thể tiếp tục lưu lại quốc tử giám, cho nên giúp ta quyên lệ giám.
Vì vậy cho tới nay ta vẫn còn lưu lại trong quốc tử giám.
Giả Tường co giật khóe miệng:
- Ít nhiều có Trầm công tử tương trợ, nếu không ngươi cũng không thể ở lại quốc tử giám học tập.
Công tử của quốc cữu gia thời khắc muốn che chở, vận khí thật tốt a!
Trong mắt Giả Dung lóe sáng, giọng nói đầy sùng bái:
- Phải đó! May mắn có Trầm huynh ở! Hắn là người tốt! Nếu không nhờ hắn một mực ủng hộ, đối mặt ánh mắt khác thường của người khác, ta thật không biết nên làm gì bây giờ.
Có thể biết những ngày này nhất định trải qua thật hỏng bét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...