Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Nhưng trải qua động đất gây sức ép, miệng vết thương trên mặt ả sinh mủ, nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng, làm người nhìn thấy cảm thấy ghê tởm.

Sau tai họa các ni cô đều bận rộn sửa sang lại am ni cô, mỗi ngày chỉ theo lệ thường đưa tới hai bữa cháo cho Tần Khả Khanh, cũng không có thời gian tìm đại phu đổi thuốc cho ả.

Mắt thấy nửa bên mặt đều sắp lạn rớt, Tần Khả Khanh sống không bằng chết, nhiều lần nghĩ tới vò đã mẻ lại sứt, kêu phá quan hệ giữa mình cùng Giả Trân, làm cho Giả Trân mất hết danh dự. Nhưng cuối cùng ả vẫn không có lá gan ngọc đá cùng vỡ đem chuyện kia vạch trần ra miệng.

Dù sao một mình Giả Trân làm chuyện đen tối với ả, vẫn nghiêm trọng hơn ả bị hơn chục nam nhân nhìn thấy thân thể. Cái giá thật đắt làm ả không cách nào chịu nổi.

Sau đó ả cảm giác mình sắp bị buộc điên rồi.

Tần Khả Khanh dùng đồ vật sắc bén khắc một hình người không có mặt lên mặt bàn, có đôi khi đem người xem thành Giả Dung, có đôi khi thành Giả Trân, dùng đế nến bén nhọn đâm liên tục, giống như mình cầm chủy thủ đâm vào thân thể bọn hắn.

Ngày mà quan sai vào Trữ quốc phủ bắt đi Giả Trân, Tần Khả Khanh đang cầm đế nến đâm phá mặt bàn, cửa phòng chợt mở ra.

Thường ngày am ni cô đưa cơm đều từ cửa sổ chuyển vào, chưa từng mở cửa.

Vừa nghe tới cửa mở, Tần Khả Khanh còn nghĩ rốt cục có người thả mình đi ra ngoài, vui vẻ vội vàng ném đế nến, chạy ra cửa. Nhưng không ngờ vừa lao ra thì nhìn thấy một đội quan sai hung thần ác sát tay cầm đao xông vào phòng.


- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?

Nội tâm Tần Khả Khanh kêu gào cảnh giác, rút lui ra sau.

Vẻ mặt nhóm quan sai không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn ả, không ai nói lời nào.

Người cầm đầu chán ghét liếc mắt nhìn ả một cái, phất tay nói:

- Đeo gông xiềng, mang đi!

Sắc mặt Tần Khả Khanh trắng bệch, vung tay phản kháng.

Chỉ là một nữ tử nhu nhược làm sao địch nổi một đám nam nhân thô lỗ mạnh mẽ, không giãy dụa mấy cái liền bị khóa tay đeo gông xiềng, áp giải đi ra ngoài.

Tần Khả Khanh òa khóc kinh sợ hô:

- Đau quá! Buông! Các ngươi muốn mang ta đi đâu?

Nếu khuôn mặt của ả còn hoàn hảo thì khi khóc tự nhiên sẽ có vẻ điềm đạm đáng yêu. Nhưng hôm nay nửa bên mặt ả sưng phù, miệng vết thương thối rữa. Vì vậy vừa khóc liền càng thêm xấu xí kinh tởm. Lại nghĩ tới hành vi ghê tởm giữa nàng cùng Giả Trân, quan sai áp giải càng cảm thấy chán ghét.

Một đường không ngừng khóc sướt mướt, kêu la inh ỏi. Nhóm quan sai nhẫn nhịn trong chốc lát, rốt cục nhịn không nổi nữa, một người đào ra khăn tay bốc mùi thúi nhét vào trong miệng của ả, bên tai mọi người lúc này mới thanh tịnh.

Khi quan sai tới bắt người thì Tần Khả Khanh đã đoán được chuyện dơ bẩn giữa mình cùng Giả Trân bị bại lộ. Nhưng còn chưa tới một khắc chân chính xác định, ả vẫn không muốn tin tưởng.

Cùng đi tới nha môn, nhìn thấy một thân Giả Trân chật vật tới mức ả sắp không thể nhận ra, Tần Khả Khanh nhất thời như bị điện giật, mất hết can đảm, mặt như tro tàn.

Bại lộ! Quả thật là bại lộ! Lần này thật sự không còn một chút hi vọng!


Tinh thần Tần Khả Khanh hốt hoảng, Giả Trân đi sát qua bên người ả cũng si ngốc ngơ ngác, giống như bị hù choáng váng.

Hai người bị tách ra nhốt vào trong lao ngục, nhốt một ngày, đợi ngày mai bắt đầu chấp hành hình phạt tương quan.

Ngồi xổm trong góc nhà tù, Tần Khả Khanh ôm đầu gối của mình, lạnh run. Ả nhìn vách tường, liên tục đứng lên muốn đập đầu tự sát, bảo trụ tôn nghiêm cuối cùng của chính mình. Nhưng mỗi khi ả nhắm mắt lại muốn đụng vào, hai chân như bị tưới chì, nặng ngàn cân, không cách nào di chuyển.

* * *

Thánh chỉ vừa ra, quan sai bắt đi Tần Khả Khanh cùng Giả Trân, người trong quốc tử giám nhận thức được Giả Dung cũng đã biết hắn bị cha hắn cắm sừng.

Trong lòng tràn đầy đồng tình đối với hắn.

Ngay ngày sự tình bị bạo ra tới, không ít người hữu ý vô ý đến trước cửa phòng Giả Dung chuyển động, cũng không biết là muốn an ủi hắn hay là cười nhạo hắn.

Cũng may Giả Dung đóng chặt cửa phòng, nếu không cần thì tuyệt không ra ngoài, người tới không thấy được Giả Dung đều không công mà lui.

Có người suy đoán hắn xấu hổ không muốn gặp người, hoặc là đang trốn trong phòng thương tâm rơi nước mắt.

Giả Dung nằm trên giường ngủ ngon lành, đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả. Cho dù hắn biết chỉ sợ cũng nhắm mắt làm ngơ.


Thiên tai động đất phá hủy không ít nhà ở trong quốc tử giám.

Nhưng bởi vì trong kinh còn có không ít địa phương bị sụp đổ thậm chí là hoàng cung cũng cần nhân công xử lý công tác sau tai họa, triều đình chỉ đưa ra được mười mấy thợ thủ công đi sửa chữa kiến trúc của quốc tử giám.

Kiến trúc trọng yếu của quốc tử giám bị hư hao không chỉ riêng phòng học của học sinh, còn có một bộ phận ký túc xá cùng lầu các. Chỉ có chút ít nhân công, nếu muốn khôi phục lại đầy đủ như trước khi tai họa xảy ra, ít nhất phải đợi thêm một tháng.

Nhưng quốc tử giám vẫn không cho phép học sinh nghỉ học, nhưng lịch dạy học có thể tổ chức ngay ngoài trời, học sinh lại không thể ngủ bên ngoài.

Vài vị người phụ trách thương lượng, quyết định làm cho một bộ phận học sinh có phòng ngủ bị sụp dọn đi ở chung phòng còn hoàn hảo của những học sinh khác.

Lúc Giả Dung tỉnh ngủ rời giường, để cho Bách Linh xử lý xong bề ngoài, vừa định đi ra cửa ăn cơm, ngoài cửa liền có ba khách nhân đi tới.

Hắn nghe được tiếng gõ cửa, vừa mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt Vu giám thừa đang mỉm cười.

Giả Dung chào hỏi, sau đó lại hỏi thăm có chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui