Cũng may vừa lúc trên tửu lâu cũng có vài người nhận thức Lý Nhược Quang cùng Dương Bái.
Bọn họ nói cho chưởng quầy biết thân phận của hai người Dương Bái, bảo hắn phái người thông tri cho hai nhà, tìm khu quỷ đại sư tiến đến cứu người.
Chưởng quầy đa tạ, dùng một lượng bạc vụn mời một người đi đường hỗ trợ chân chạy, đi hai nhà Dương, Lý thông tri tình huống bên tửu lâu, gọi viện binh tới.
Chờ hoạt động trận đấu cùng tuyên truyền Cân Đẩu vân ở Đan Minh hồ đã kết thúc được một khắc, cứu binh của hai nhà mới đi tới tửu lâu.
Người Dương gia tìm tới một đám hòa thượng, người Lý gia mang theo một đám đạo sĩ.
Đạo sĩ cùng hòa thượng, xác thực có một chút bổn sự.
Bọn hắn nghĩ mình tài cao nên gan cũng lớn, ỷ vào vài phần bản lĩnh lướt qua chưởng quầy, nhanh như gió xông vào tửu lâu chạy lên lầu hai.
Không gặp được quỷ, nhưng trong một cỗ mùi khai của nước tiểu nhìn thấy hai người Dương Bái đang dùng một loại tư thế thật quỷ dị ngã sấp té xỉu dưới sàn.
Cuối cùng do hai bên kiểm chứng, chứng minh tửu lâu không có quỷ, hết thảy đều có nguyên nhân.
Hai người Dương Bái trúng ám toán của người khác, bị người dùng một loại chất nhầy tương tự như hồ dán nhưng uy lực rất lớn dán lên mông cùng giày, làm cho bàn tọa cùng chân đều bị dính chặt dưới sàn cùng ghế.
Nhưng chỉ cần cởi giày thì vấn đề đi đường tự nhiên giải quyết dễ dàng.
Hai người thuần túy là tự mình dọa mình, đem bản thân dọa hôn mê bất tỉnh.
Nghe xong đạo sĩ cùng hòa thượng giải thích, người hai nhà thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghĩ tới hai nhà bị người chê cười đều cảm giác thập phần mất mặt.
Đương nhiên càng nhiều là phẫn hận.
Hắn kẻ trốn ở nơi bí mật trêu đùa con cháu nhà mình, làm hại gia tộc bọn hắn mất hết mặt mũi.
Hai nhà nổi giận đùng đùng nâng lên con cháu của mình nhanh chóng quay về nhà.
Nhìn thầy thuốc, uống thuốc xong, Dương Bái cùng Lý Nhược Quang nằm chết dí tới bầu trời tối đen.
Có lẽ bởi vì ban ngày bị Bách Linh làm giật mình, cho dù nằm bất tỉnh miệng của hai người vẫn không ngừng kêu rên mê sảng.
- Đừng ăn ta!
- Cứu mạng! Có quỷ a! Cứu ta!
- Ta không thể ăn, ngươi đi ăn Dương Bái!
- Ô ô.. ta còn không muốn chết.. cầu ngươi đừng giết ta..
Trong tiếng gào thét sợ hãi, hai người rốt cục giương mắt tỉnh lại.
Dương Bái vừa kêu lên sợ hãi thì phát hiện đang nằm trong phòng của mình, xung quanh đều là người trong nhà, hiểu được chính mình còn hoàn hảo sống sót, nhất thời mừng rỡ liền khóc.
Người Dương gia vừa làm yên lòng hắn, vừa giải thích hắn không phải gặp quỷ mà là bị người khác trêu đùa.
Hiểu được chân tướng, Dương Bái xấu hổ giận dữ, hồi tưởng dáng vẻ chật vật của mình trong tửu lâu, bộ dáng thất thố, ý tưởng muốn giết người liền dâng lên.
Phát tiết xong lửa giận, Dương Bái mới cảm giác dưới mông có cảm giác quái dị.
Hắn đưa tay mò ra sau, mò tới một vật thể cứng rắn dính trên mông, hắn bất an quay đầu nhìn lại, quần lót sau lưng gồ lên một góc, nhất thời sắc mặt xanh mét.
- Đây là vật gì? Vì sao lại dính vào sau mông của ta, còn không kéo ra được?
Dương Bái thử kéo kéo, kết quả làm bàn tọa đau rát khó chịu.
Đoàn người không biết làm sao giải thích liền nhìn qua Dương phụ.
Dương phụ nói:
- Không biết người nọ dùng là vật gì, đem ngươi cùng cái ghế dán dính chặt lẫn nhau. Đôi giày còn cởi ra được, nhưng ghế cùng quần áo dính vào da của ngươi, chỉ có thể cậy mạnh kéo ra.
- Nhưng đám người hầu dùng hết sức lực cũng không kéo ra được, kém một chút đã xé toang luôn lớp da của ngươi, làm cho ngươi dù hôn mê cũng kêu khóc đau đớn.
- Không còn cách nào khác ta đành sai người cưa gãy ghế, cắt quần áo trên người ngươi, chỉ lưu lại ván gỗ cùng chút vải rách còn dính trên đó.
Càng giải thích sắc mặt Dương phụ càng khó xem, biểu tình Dương Bái như bị người nhét cho một đống phân vào miệng.
Hắn nhớ lại trước khi sự tình quỷ dị phát sinh, dưới mông cảm giác mát mẻ, lập tức liền suy nghĩ cẩn thận, mình cùng Lý Nhược Quang gặp ám toán ngay thời khắc đó.
Dương Bái tức giận khuôn mặt vặn vẹo, suýt nữa cắn gãy răng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...