Bách Linh lắc đầu, khẽ cười, như tranh công mở ví lấy ra một lồng sắt nhỏ xíu dùng đựng dế mèn.
Trong lồng sắt giam giữ chính là Cảnh Huyễn tiên cô. Hiện tại nàng chỉ lớn cỡ con dế mèn, nằm dài trong lồng sắt, nếu không nhìn sát vào sẽ nhận không ra.
- Chủ nhân ngài xem, Cảnh Huyễn tiên cô ở chỗ này đâu.
Bách Linh cười hì hì quơ quơ lồng sắt, Cảnh Huyễn theo lồng sắt chớp lên mà không ngừng lăn tới lăn lui.
Giả Dung cầm qua, hai mắt để sát vào, tò mò quan sát người bên trong.
Cảnh Huyễn nhìn thấy khuôn mặt dần phóng lớn của Giả Dung, giống như con sư tử thịnh nộ, điên cuồng đánh lên lồng sắt, đem hết toàn lực hô:
- Khinh người quá đáng! Thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài..
Gào thét lại cừu hận nhìn chằm chằm Giả Dung, Cảnh Huyễn lại giống như nữ nhân chanh chua chửi đổng, chỉ vào Giả Dung nguyền rủa mắng lên.
Cho dù nàng dùng hết sức mắng to, nhưng rơi vào trong tai Giả Dung chỉ như ruồi muỗi vo ve, hoàn toàn không nghe được nội dung trong lời nói của nàng.
Nhưng quan sát thấy động tác điên khùng của nàng, còn có khuôn mặt vặn vẹo, Giả Dung không cần nghĩ cũng đoán ra được nhất định không phải là lời gì dễ nghe.
Ở phương diện khác mà nói, Giả Dung là người thật hẹp hòi, cho tới bây giờ có thù liền báo.
Hắn cố ý lắc lồng sắt nhỏ xíu kia, lúc này Cảnh Huyễn xoạch một tiếng té sấp chổng mông lên trời.
Một lát sau Cảnh Huyễn vịn lan can lồng sắt đứng lên, dùng ánh mắt oán độc như muốn giết người hung hăng khoét mắt nhìn Giả Dung.
Giả Dung bỗng nhiên cười, tay phải vung lên, đem lồng sắt lẫn Cảnh Huyễn súy lên giữa không trung.
Sau đó tiếp được, tiếp tục ném lên, lại tiếp được, tiếp tục ném lên..
Hắn không ngừng tuần hoàn hai động tác này, chơi lồng sắt như là chơi xiếc ảo thuật.
Thân thể Cảnh Huyễn bị tung hướng không ngừng lăn lộn va chạm, không bao lâu mới từ trong « trận bóng » khôi phục được một ít tinh lực, lần thứ hai Cảnh Huyễn lại đầu hoa mắt choáng muốn nôn mửa.
- Ha ha, thật thú vị!
Giả Dung dùng ngữ khí như người máy không chút dao động nói chuyện, làm cho hai quỷ tự dưng rùng mình một cái.
Trầm Nhược Hư lắc đầu bật cười, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Đã tới giờ rồi, đưa lồng sắt cho Bách Linh đi, đợi giờ ngọ chúng ta trở về rồi chơi tiếp.
- Cũng được.
Giả Dung gật gật đầu, đem lồng sắt ném cho Bách Linh.
Lúc này Cảnh Huyễn bị làm cho hư thoát, thân thể tê liệt ngã xuống trong lồng sắt, vẫn không nhúc nhích.
Đi theo Giả Dung hai người ra cửa phòng, Bách Linh đột nhiên đập vai Du Chuẩn, nhìn Cảnh Huyễn tràn ngập chờ mong nói:
- Đợi chủ nhân đi học, chúng ta ở ngoài cửa chơi đập bóng đi.
Du Chuẩn vui vẻ vỗ tay:
- Tốt tốt tốt! Buổi tối hôm qua ta đã muốn chơi một trận rồi!
- Ngươi, các ngươi..
Cảnh Huyễn suy yếu vô lực, nghe được lời này thiếu chút nữa tức khóc.
Bách Linh búng lồng sắt, ngữ khí tồi tệ nói:
- Chúng ta cái gì? Có phải không phục chúng ta đem ngươi xem là quả cầu chơi không? Ai bảo ngươi đánh không lại chúng ta, không phục cũng phải nghẹn lên. Không muốn nghẹn, có dũng khí thì ngươi tự sát đi!
- Ta, ta..
Toàn thân Cảnh Huyễn phát run, dùng tia khí lực cuối cùng nâng tay chỉ vào Bách Linh, đột nhiên trước mắt tối sầm, giận ngất.
Bách Linh ghét bỏ « sách » một tiếng, bình luận ;
- Năng lực thừa nhận thực kém.
Du Chuẩn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong Huyền Chân quan, Tần Khả Khanh cực lực nhẫn nhịn cảm giác khó chịu khi nhập vào trong thân thể Giả Kính, lập tức rời đi muốn báo thù cho chính mình.
Tuy rằng ả không hài lòng thân thể Giả Kính, nhưng cắn nuốt hồn phách của hắn xem như báo một phần thù cho chính mình. Bởi vậy ả mang theo thể xác của Giả Kính quay về Trữ quốc phủ, trên mặt cũng giảm bớt vẻ xanh đen tối tăm.
Ả mang theo thái độ thà rằng giết lầm cũng tuyệt không buông tha, ả muốn đem Giả Kính, Giả Chính cùng Giả Dung toàn bộ giết chết.
Bởi vì Giả Kính đã chết, cho nên ả cần giải quyết chỉ còn Giả Chính cùng Giả Dung.
Vừa về tới Trữ quốc phủ, ả lập tức lấy lại quyền lợi tộc trưởng trong tay Giả Tường, âm thầm thu mua nhân công lợi dụng quyền lợi trong tay hướng Giả Chính xuống tay.
Vì thế ả trực tiếp dùng thuốc độc giết Giả Chính.
Đồng thời ả thu thập chút tiền vốn cuối cùng của Trữ quốc phủ, thuê một đám hung đồ đợi Giả Dung nghỉ học chặn đường tiến hành ám sát.
Để Giả Tường dìu mình đi qua Vinh quốc phủ, nhìn thấy thi thể Giả Chính, trong lòng ả cực kỳ thống khoái.
Ả nhìn phương hướng quốc tử giám xa xa, vạn phần chờ mong ngày Giả Dung nghỉ học bị giết chết truyền tới.
Ả hoàn toàn không hề hay biết đám người Si Mộng tiên cô đã hồn phi phách tán, Cảnh Huyễn thành tù nhân trong tay Bách Linh, Thái Hư ảo cảnh cũng đã đổi chủ mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...