- Một đao đi xuống, toàn bộ cắt đứt.
Giả Dung cười khanh khách làm ra động tác băm xuống, giọng điệu càng ôn nhu vài phần so với ban đầu, làm cho da đầu một tăng một đạo run lên, hết hồn.
Chỉ một thoáng sắc mặt của bọn hắn giống như ăn phải một đống phân.
Cho dù bọn hắn thân là người tu đạo, không cần đồ chơi kia nối dõi tông đường, nhưng không có nghĩa là bọn hắn nguyện ý mất đi, biến thành một hoạn quan thân thể không trọn vẹn a!
Hai mắt Bách Linh sáng ngời, đầy cõi lòng kính nể nhìn Giả Dung.
Du Chuẩn cùng Nham Âu không ngừng nuốt nước bọt, vẻ mặt hoảng sợ.
Chủ nhân! Ngài cũng là một nam nhân a! Vì sao ngài lại có loại ý tưởng đáng sợ này?
Đột nhiên tầm mắt của Du Chuẩn hai người cứng ngắc chuyển qua trên người Trầm Nhược Hư. Trầm công tử, ngươi có biết nam nhân của ngươi là một người khủng bố như vậy hay không? Ngươi ở chung một chỗ với hắn không có áp lực sao?
Trầm Nhược Hư làm mặt than, ánh mắt đờ đẫn, nhìn không ra chút cảm xúc.
Giả Dung lại nói:
- Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Tăng đạo hai người nhẫn nhịn sợ hãi, cắn chặt răng.
- Nga? Vẫn không chịu nói sao?
Giả Dung thấy vậy nhíu mày, ánh mắt tràn ngập hứng thú đảo qua mặt hai người, nói:
- Nói thật, giờ này khắc này ta thật tâm bội phục các ngươi.
Hắn đứng lên nhìn Bách Linh nói:
- Bách Linh, lấy cây đao sắc bén.. không, vẫn là loại không bén thì tốt hơn, dù sao sắc bén quá bạn thân cho tù binh.
Lời vừa rơi xuống, Bách Linh lập tức hiện ra thân hình. Trong lòng một tăng một đạo tràn ngập bất an, hoàn toàn không nhận ra nơi này còn che giấu những người khác.
Đôi mắt Bách Linh sáng ngời, tự đề cử chính mình:
- Chủ nhân, để cho ta tới cắt được không. A cha của ta khi còn sống là một người chuyên hoạn heo, mười dặm bát phố thủ nghệ của hắn là tốt nhất. Tuy thuộc hạ chưa học qua tay nghề chính quy, nhưng có nhìn lén qua vài lần, động thủ tuyệt đối không thành vấn đề!
Khuôn mặt than của Trầm Nhược Hư rốt cục xuất hiện khe nứt, hắn xê dịch chân tới gần Giả Dung, trộm giật tay áo của hắn, nhỏ giọng nói:
- Đệ có cần suy nghĩ đổi một hộ vệ khác hay không?
Giả Dung không hiểu ra sao cả nhìn hắn:
- Du Chuẩn rất tốt, vì sao phải đổi?
Hộ vệ của đệ không chỉ có Du Chuẩn, còn có Bách Linh a, đừng cố ý làm bộ như nghe không hiểu. Trầm Nhược Hư nháy mắt, nhắn ra ý nghĩ của chính mình.
Giả Dung bình tĩnh nhìn hắn, quyết đoán xoay người xem như không phát hiện.
Trầm Nhược Hư:
- !
Bách Linh đi tới, giơ chủy thủ bị cùn, thần tình chờ mong nhìn Giả Dung:
- Chủ nhân?
- Được rồi, như vậy giao hai người bọn họ cho ngươi. Từ từ không cần phải gấp, một đao không xong thì hai đao, hai đao không được thì ba đao.
Giả Dung ghé sát lỗ tai nàng, thấp giọng nói:
- Dùng ảo thuật, trước làm cho bọn hắn thể hội cảm giác ngàn đao xong tiếp tục mất đi vận mệnh.
Vẻ mặt Bách Linh hưng phấn, gật đầu không ngừng.
- Trường hợp huyết tinh không thích hợp vây xem, ta đi thay quần áo, Bách Linh xong việc thì kêu ta.
Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư nói:
- Đi thôi, đi giúp ta thúc tóc.
Dứt lời hắn kéo Trầm Nhược Hư rời đi. Ở phía sau, Bách Linh bắn ra hai đạo quang mang định trụ một tăng một đạo, khóe môi lộ vẻ tươi cười như ác ma, giơ chủy thủ chậm rãi đi tới.
- A!
Bỗng dưng hai tiếng kêu thê lương vang vọng phía chân trời.
Trầm Nhược Hư, Du Chuẩn, Nham Âu nghe được lông tóc dựng đứng, nhẫn nhịn, rốt cục nhịn không được quay đầu lại.
Chỉ thấy Bách Linh dùng tư thế phi thường khí phách ngồi một bên, tay trái chống cằm, tay phải ném chủy thủ chơi đùa. Tăng đạo hai người bị nàng dùng pháp thuật định thân, thân thể không thể động đậy, chỉ lập nguyên tại chỗ mà miệng há hốc, diễn cảm kinh hãi thét chói tai, phát ra tiếng kêu đau đớn như nữ nhân sinh con.
Gặp tình hình này, một người hai quỷ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may, cũng may không phải làm thật. Bằng không sau này bọn họ cũng không còn dám đối diện với Bách Linh.
Đi ra kết giới, lại là thế giới khác.
Giả Dung quay về phòng thay quần áo cùng hóa trang, đổi lại áo bào kiểu nam đơn giản, ngồi trên ghế nhờ Trầm Nhược Hư hỗ trợ thúc tóc.
Hai khắc sau cũng đã làm xong rồi. Lúc này hai người mới nhẹ nhàng khoan khoái đi qua.
Vừa đi vào trong kết giới, tiếng kêu chói tai truyền tới. Giả Dung nhíu mày nói:
- Được rồi, tạm thời dừng một chút.
Bách Linh vung tay cởi bỏ ảo thuật trên thân hai người. Hai người đi ra ảo cảnh bị thiến, thật lâu sau mới thấy rõ được đồ vật xung quanh.
Giả Dung từ trên cao nhìn xuống hỏi:
- Hai vị cảm giác như thế nào?
- Vừa rồi chỉ là một thể nghiệm ảo cảnh mà thôi, đồ đạc của các ngươi vẫn còn, kế tiếp mới là bắt đầu hình phạt chân chính. Ta tiếp tục hỏi các ngươi một lần, các ngươi thật sự không muốn trả lời câu hỏi của ta sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...