- Trách ta đạo hạnh không đủ cao thâm, lấy phúc máu của Giả công tử làm môi giới thi triển thuật phong tỏa, chỉ áp chế nguyền rủa mà thôi, không thể đem nguyền rủa tiêu diệt.
Bách Linh thở dài một hơi, nói:
- May mắn, Giả công tử phúc vận trên thân, trừ tà bất xâm. Trầm công tử hằng ngày ở chung một phòng với hắn, hắc khí nguyền rủa sẽ bị phúc khí chèn ép, chậm rãi làm hao mòn giảm bớt, thời gian lâu dài tự nhiên cũng sẽ biến mất.
- Giả công tử xem Trầm công tử như chính huynh đệ tay chân của mình, lo lắng ngày sau hắn sẽ tiếp tục bị người khác ám toán, vì thế đem ta tặng cho Trầm công tử làm hộ vệ, chăm sóc hắn một ít.
Nàng dùng hết lực lượng giúp chủ nhân lấy hảo cảm của người nhà Trầm công tử, sau khi trở về nên đòi thưởng gì mới tốt đâu.
Bề ngoài của Nham Âu thật thà phúc hậu lại thành thật, hơn nữa Bách Linh còn cố ý tạo ra một thân hạo nhiên chính khí. Nghe nàng nói thật rõ ràng, tình huống vô cùng chi tiết, không giống như giả bộ, mọi người đã hoàn toàn tin lời nàng.
Bách Linh nói xong yên lặng chờ phản ứng của mọi người.
Tống phụ kích động hỏi:
- Ngươi nói là ngươi giải trừ nguyền rủa trên người a Hư sao? Hắn thật sự đã thoát khỏi sự ảnh hưởng của Ngụy thị?
- Không không không, tại hạ chẳng qua là áp chế nguyền rủa mất đi công hiệu mà thôi.
Bách Linh xua tay, nhấn mạnh nói:
- Hơn nữa chủ yếu vẫn là dựa vào phúc máu của Giả công tử áp chế.
Chà hảo cảm, chà hảo cảm cho chủ nhân.
Ba vị nữ tính nắm chặt tay nhau, liên tục gật đầu nói:
- Ít nhiều có Dung ca nhi, ít nhiều có Dung ca nhi, hắn quả nhiên tốt lắm. Còn có vị hộ vệ này, cũng cảm ơn ngươi.
Bách Linh thật tâm nói:
- Việc nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
Không cần cảm tạ, ăn vặt hắc khí hương vị cũng thật không sai.
- Ngày đó Trầm công tử thật cao hứng, hơn nữa ta mới phong tỏa xong nguyền rủa, hắn liền cùng Giả công tử đi quốc tử giám, cho nên quên báo cho các vị tin tốt lành.
Bách Linh nói tiếp:
- Cho tới hôm nay hắn nhìn thấy bạn học cùng trường xem Ngụy thị truyền kỳ, nhìn ra được mẹ kế Ngụy thị sẽ bị bắt giữ. Chợt nhớ mình còn chưa đem tình huống mới thông báo cho các vị, vì thế phái ta dùng ngựa nhanh chóng chạy tới giải thích với các vị. Tránh cho các vị vì gấp gáp trong lòng còn phải ra tay giúp Ngụy thị thoát thân.
Tống lão tiên sinh vui vẻ cười thành tiếng.
Hắn đi tới trước mặt Bách Linh, vỗ vai "hắn", trong giọng nói tràn ngập cảm kích:
- Chàng trai gọi là Nham Âu phải không, không thể không nói ngươi tới rất đúng lúc. Vô luận là hôm nay hay là vì nguyền rủa của chắt ngoại lão phu, đều dựa vào ngươi.
Bách Linh chắp tay nói:
- Tại hạ không dám kể công, vẫn ít nhiều nhờ chén phúc máu của Giả công tử.
- Cắt một chén máu, chỉ sợ thể cốt của Giả tiểu tử sẽ bị suy yếu một lát.
Tống đại nhân nhìn Tào phu nhân nói:
- Sau khi về nhà, nàng lấy một ít thuốc bổ tự mình đưa đi cho hắn.
- Đợi một chút, còn hơn mười ngày mới tới ngày nghỉ học, ngươi không vào được quốc tử giám.
Đột nhiên nhớ tới chuyện này, Tống đại nhân lại nói:
- Ngươi đưa thuốc bổ cho ta, ta gọi Tử Quân mang vào, phân phó đầu bếp thiện đường mỗi ngày nấu cho hắn uống đi.
Tử Quân là Trương tế tửu, hắn là học sinh của Tống đại nhân, chút chuyện nhỏ sẽ làm được thỏa đáng.
Lương thị nói:
- Làm sao cần Tống gia đi lấy thuốc bổ, vài vị chẳng lẽ đã quên mình đang đứng trước cửa nhà của ta sao? Trong nhà ta còn có thật nhiều thuốc bổ đâu, hiện tại vào cầm qua, thuận đường đi thăm a Hư.
- Ta cũng phân phó người hầu lấy ra, mang tới bồi bổ cho Dung ca nhi.
Lữ thị cũng nói:
- Cắt một chén máu còn phải khắc khổ đọc sách, cũng không biết đứa bé kia chịu được hay không?
Bách Linh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, nói:
- Để tại hạ hộ tống chư vị đi quốc tử giám đi.
Tống đại nhân gật gật đầu, xe ngựa chạy về hướng quốc tử giám.
Đoàn người đi tới quốc tử giám thì các học sinh đang đi học.
Bọn họ nhờ Trương tế tửu dẫn bọn họ lặng lẽ đi tới chỗ Trầm Nhược Hư đang học bài, nhìn vào bên trong.
Tận mắt chứng kiến hắn thật khỏe mạnh không chút tổn thương, ba người hoàn toàn đã tin tưởng lời nói của Bách Linh, giờ phút này nỗi lo lắng bao phủ nhiều năm cũng hoàn toàn biến mất.
Tới giờ tan học.
Trầm Nhược Hư ôm sách theo dòng người chậm rãi đi ra, vừa tới cửa liền có người gọi lại:
- Trầm công tử, tế tửu dặn ta mời ngươi đi Kính Nhất đình có việc thương lượng.
- Trương tế tửu tìm đệ có chuyện gì?
Tống Thanh khó hiểu hỏi.
Trầm Nhược Hư lắc đầu:
- Đi xem thì sẽ biết.
- Có đạo lý.
Tống Thanh lại hỏi:
- Ta cùng đi được chứ?
Tế tửu là học sinh của ông nội Tống Thanh, xem như là người một nhà.
- Đương nhiên là được.
Người nọ liền gật đầu.
Nói xong hắn dẫn đường đi trước.
Giả Dung vừa tan học cũng được gọi tới Kính Nhất đình.
Dọc đường hai bên gặp nhau.
- Trương tế tửu cũng gọi đệ cùng đi qua?
- Phải.
Giả Dung hỏi:
- Cũng gọi các huynh sao? Vậy huynh có biết là cần làm gì không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...