Ba người Tống phụ cơ hồ trước sau về tới nhà.
Tào phu nhân lấy ra Ngụy thị truyền kỳ cùng ba người nói rõ ràng tình huống.
Sau khi hiểu biết đại khái, Tống lão tiên sinh kêu mọi người cùng nhau đi tới Trầm gia.
Bốn người vừa xuống xe ngựa, Lương thị cùng Lữ thị mới từ trong Trầm gia đi ra.
Hai bên gặp mặt, Tống lão tiên sinh vội vàng hỏi:
- Ngụy thị đâu? Đã lấy được phương pháp giải ác chú ngữ?
- Quan sai hình bộ đã mang đi Ngụy thị, còn chưa lấy được phương pháp giải ác chú ngữ, chúng tôi đang định đi hình bộ một chuyến tìm Ngụy thị.
Lương thị nói xong lập tức nhìn thấy sắc mặt người Tống gia đại biến, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng:
- Sao, làm sao vậy?
- Ngụy thị hạ nguyền rủa cho a Hư, trừ bỏ không cho hắn có được đời sau còn có một công hiệu.
Ngữ khí Trầm phụ bối rối giải thích:
- Độc phụ kia đem tính mạng của a Hư buộc lại với ả, ả xảy ra chuyện, a Hư cũng không được yên ổn.
Lương thị cùng Lữ thị đồng thời biến sắc, đồng thanh nói:
- Cái gì?
- Đều tại ta không tốt, không nên vì quá nhiều băn khoăn lại không nói rõ ràng cho ngươi biết.
Tào phu nhân đỏ mắt:
- Làm sao bây giờ? Ngụy thị bị quan sai bắt, ả có thể dùng phương thức tự sát trả thù hay không, cùng a Hư ôm nhau cùng chết? Không biết hiện tại a Hư có sao không?
Lương thị nghĩ tới lúc Ngụy thị đầu đầy máu bị mang đi, cũng làm yên lòng mọi người.
- Lúc quan sai mang Ngụy thị đi đầu ả đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Ta nghĩ ả cũng không nhanh như vậy tỉnh lại làm ra việc tự sát. Cho nên tính mạng a Hư tạm thời vẫn an toàn, nhưng chỉ sợ vì Ngụy thị bị thương nên trên người cũng sẽ bị tổn thương.
Tống lão tiên sinh đem người chia thành hai nhóm, nói:
- Chúng ta binh chia làm hai đường, các ngươi đi quốc tử giám tìm a Hư, mấy người các ngươi cùng ta đi hình bộ kêu người hình bộ chuốc mê dược cho ả. Tóm lại trước khi chúng ta nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề, tạm thời không thể để cho ả tỉnh lại.
Ánh mắt Tống phụ chợt sáng lên, nói:
- Ta phái người mời cao nhân đến từ Giang Nam, ngày mai sẽ tới kinh thành. Nghe nói là một bán tiên, lần này nhất định cởi bỏ được nguyền rủa của a Hư. Chỉ cần nguyền rủa biến mất, vậy chúng ta cũng không cần kiêng kỵ Ngụy thị.
Bách Linh đi theo phía sau Lương thị, nghe xong bọn họ nói chuyện liền biết được Trầm Nhược Hư đã quên thông báo cho người nhà việc nguyền rủa của mình đã biến mất.
Nàng trầm ngâm một thoáng, lắc mình đi tới góc không người.
Sau đó nàng biến ảo thành bộ dáng của Nham Âu, dùng gỗ làm ra một con ngựa, làm ra hình tượng hão huyền thúc ngực chạy như bay tới gần, đi tới trước mặt đoàn người.
Bách Linh xuống ngựa chắp tay nói:
- Gặp qua chư vị đại nhân, phu nhân! Tại hạ là Nham Âu, chính là Giả công tử tìm tại hạ làm hộ vệ cho Trầm công tử. Công tử lệnh cho thuộc hạ đến truyền tin cho các vị. Nguyền rủa của hắn đã giải khai, tính mạng không có nguy hiểm, xin chư vị không cần lo lắng cho hắn.
- Hộ vệ a Hư?
Tống đại nhân nghi hoặc đánh giá:
- Sao ta chưa từng nghe a Hư nhắc qua ngươi?
Tống phụ cũng hoài nghi:
- Võ nghệ a Hư không tầm thường, khi nào thì lại cần hộ vệ?
- Ta vốn là hộ vệ của Giả công tử. Ngoài việc có được võ nghệ bình thường, còn thông hiểu một chút đạo pháp.
Bách Linh mang theo bề ngoài của Nham Âu lộ ra khuôn mặt có chút khờ ngốc, gãi gãi đầu, ngữ khí thật thà phúc hậu giải thích:
- Ngày trước nghỉ học thì Trầm công tử đến nhà Giả công tử làm khách. Lúc đó ta vừa lúc ở bên cạnh hầu hạ, liếc mắt nhìn thấy quanh thân Trầm công tử quấn quanh một cỗ hắc khí điềm xấu, giống như là bị người khác nguyền rủa.
- Lúc ấy ta không nhịn được hỏi Trầm công tử một câu, diễn cảm của hắn sửng sốt, chợt nói cho ta biết tình huống cụ thể, mời ta giải chú ngữ cho hắn.
- Nói ra thật xấu hổ, lúc ta còn trẻ đi theo sư phụ học nghệ thì thích học võ, cho nên chỉ học được chút da lông của đạo pháp, tuy rằng nhìn ra được thân thể Trầm công tử có chỗ không ổn, nhưng không đủ pháp lực giải được ác chú ngữ.
- Cũng may Giả công tử trời sinh mang theo đại phúc khí phúc vận trời ban. Lúc tuổi còn trẻ bởi vì bị gia tộc liên lụy nên con đường phía trước gặp nhiều khó khăn. Nhưng một khi thoát khỏi gia tộc trói buộc, sẽ nhất phi trùng thiên, tiền đồ vô lượng, tuổi già mọi sự như ý, hưởng hết đại phú đại quý. Phúc vận của hắn tan vào trong máu thịt, máu tươi có công hiệu loại trừ tà uế, vừa vặn khắc chế nguyền rủa tà ác.
Ở trong lòng trộm cười, Bách Linh tiếp tục bịa đặt:
- Bởi vậy ta yêu cầu Giả công tử cho một chén phúc máu, dùng phong tỏa hắc khí nguyền rủa trên người Trầm công tử, khiến cho nguyền rủa mất hiệu lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...