Trầm Nhược Hư dừng một chút, lại nói:
- Còn nữa, ta nhớ được lúc trước mình mới đến ở cùng phòng với đệ. Có một ngày ta ngủ trưa tỉnh lại, đột nhiên nghe được đệ nói chuyện, mà trong phòng không có người thứ ba. Ta hỏi đệ nói chuyện với ai, đệ nói mình đang nói chuyện với quỷ, còn nói trong phòng đều là quỷ..
- Nói cách khác trước giờ ta ở chung với một phòng quỷ sao? Vậy ta với đệ trong ngày thường làm chuyện kia.. bọn họ không phải toàn bộ đều nhìn thấy.
Tâm tình Trầm Nhược Hư hết sức phức tạp.
Giả Dung trầm mặc. Người bình thường tò mò không phải là "thần khí" hệ thống sao? Ai sẽ trước tiên chú ý loại vấn đề này.
Trong lòng Trầm Nhược Hư lộp bộp, nhỏ giọng thử nói:
- Bọn hắn.. thật sự.. đều nhìn thấy?
Bách Linh cùng Du Chuẩn: Thời điểm đặc thù ngoại lệ, nhưng hình ảnh hai người chơi hôn nhẹ từ sáng sớm cho tới trời tối, chúng tôi mỗi ngày nhìn thấy.
- Loạn nghĩ gì thế? Ta là loại người thích bị người vây xem sao? Một vài thời điểm, tự nhiên sẽ cho bọn họ tránh ra.
Giả Dung vỗ lên đầu Trầm Nhược Hư một cái, đánh bay đủ loại ý tưởng linh tinh trong đầu hắn.
- Hơn nữa những vị quỷ hồn này đều mua về giúp ta quản lý buôn bán, sớm phái ra ngoài làm việc. Hiện giờ bên cạnh ta chỉ có Bách Linh cùng Du Chuẩn trông chừng.
Trầm Nhược Hư thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại hỏi:
- Cửa hàng? Cửa hàng gì vậy?
- Huynh đoán.
Giả Dung cười cười nói:
- Ta mang huynh đi qua, huynh hẳn là có ấn tượng.
Trầm Nhược Hư sụp mắt trầm tư.
Từng đi qua cửa hàng?
Chỉ có đêm thất tịch cùng ngày nghỉ hôm trước, hai người bọn họ cùng nhau đi qua cửa hàng.
Hắn nói thần khí kia có thể giao dịch đồ vật của thế giới khác, vài thứ kia ở trong mắt người thế giới này tất nhiên là mới lạ. Nếu đem ra bán, nghĩ đến nhất định sẽ gây náo động không nhỏ, làm cho người ta đặt ngoài miệng không ngừng đàm luận.
Như vậy cửa hàng mà dạo gần đây bị người đàm luận nhiều nhất là..
Đôi mắt Trầm Nhược Hư sáng lên, giờ khắc này trong lòng đã có đáp án.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Là những cửa hàng tên Tấn Giang sao?
Giả Dung mỉm cười hôn hắn:
- Thông minh! Thật không hổ là người của ta!
Trầm Nhược Hư che môi, theo bản năng nhìn qua hai quỷ, thấy bọn họ cùng nhau nhìn lên chim chóc bay trên cây, nhất thời yên lòng.
Hắn lặng lẽ dùng mắt ra hiệu cho Giả Dung, ý bảo hắn chú ý một chút.
Giả Dung cười cười nói:
- Huynh đoán không sai, toàn bộ cửa hàng tên Tấn Giang là của ta. Ngay cả những đề thi mà huynh đang làm những ngày gần đây cũng là ta nhờ vả người của vị diện khác tìm tới.
- Nhưng bí mật không phải đang truyền, những thứ kia là của cải của hoàng thượng sao?
Trong lòng Trầm Nhược Hi có chút khó hiểu, nếu những cửa hàng này đều là của Giả Dung, vì sao có lời đồn là của hoàng thượng? Mà hoàng thượng nghe được cũng không phủ nhận?
- Lúc mở cửa hàng đồ ăn băng, cửa hàng kiếm rất nhiều tiền, đưa tới không ít thế lực ngấp nghé, đồng thời cũng đưa tới hoàng thượng điều tra. Đám quỷ thủ hạ của ta, vì hoàn toàn giải quyết vấn đề này liền nhân lúc hoàng đế cải trang vi hành giả dạng làm thần tiên lừa dối hắn.
Giả Dung nghĩ lại có chút ngượng ngùng, sau đó nói tiếp:
- Thánh thượng đối với việc này rất tin không nghi ngờ, quay về lại cảnh cáo một vài quan chứuc, vì thế trong triều mới có lời đồn cửa hàng Tấn Giang đều là của hoàng đế. Về phần thánh thượng tự nhiên cũng bởi vì thần tiên, biết lời đồn đãi cũng không ra mặt giải thích.
Nghe xong Giả Dung giải thích, Trầm Nhược Hư thật lâu không nói gì.
Sau đó hắn mới phun ra một câu:
- Nhóm quỷ thủ hạ của đệ thật lợi hại.
Lúc này Du Chuẩn bỗng nhiên kinh ngạc kêu một tiếng:
- Ai nha, ta nhớ ra rồi!
- Nhớ tới cái gì?
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đều nhìn về phía hắn.
- Bách Linh dùng bầy ong đuổi đi nữ nhân kia, trên người bao phủ một cỗ hắc khí, cấp cho ta cảm giác rất quen thuộc. Chẳng qua vừa rồi luôn nghĩ không ra từng gặp ở nơi nào. Hiện giờ ta rốt cục nhớ lại, hắc khí kia rất giống..
Nói tới đây Du Chuẩn đột nhiên ngừng lại, liếc nhìn Trầm Nhược Hư, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ.
- Tiếp tục nói đi, như cái gì?
Giả Dung truy hỏi:
- Chẳng lẽ có quan hệ với a Hư?
Du Chuẩn huých Bách Linh ý bảo nàng lên tiếng giải thích.
Bách Linh giả bộ hồ đồ nói:
- Ngươi đụng ta làm gì? Chẳng lẽ ta cũng đã gặp? Nhưng tại sao ta không nghĩ ra đây?
Du Chuẩn:
- !
Dưới áp lực ánh mắt nhìn của Giả Dung, hắn ngượng ngùng cười, giải thích nói:
- Ta cùng Bách Linh thân là quỷ linh, ban đêm không cần nghỉ ngơi, có đôi khi nhàm chán nên xé toang hắc khí quấn quanh trên người Trầm sợ.. Trầm công tử, xem như ăn vặt ăn.
- Chúng ta ăn ăn, không nghĩ tới đã ăn sạch. Bởi vì cũng đã qua một thời gian nên đã quên. Cho nên tới hôm nay nhìn thấy nữ nhân kia, lúc này mới nghĩ tới.
Vẻ mặt Bách Linh ngượng nghịu, Du Chuẩn hỗn đản, như vậy còn muốn đem nàng kéo xuống nước. Trộm khí trên thân người làm ăn vặt, nói ra thật là ngượng ngùng a!
Hắc khí? Ăn vặt? Ăn sạch?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...