Làm thù lao, hắn mở tủ quần áo lấy bộ áo tơ giao dịch đi qua.
Vân Đóa chưa từng thấy qua tơ lụa, vô cùng cảm thấy hứng thú, không tự hỏi liền đáp ứng làm một bộ váy xinh đẹp cho Giả Dung.
Nàng vừa làm, cơ hồ gần hai tháng.
Vân Hoa nghiêng đầu hỏi:
- Hai tháng? Di? Không phải mới qua một ngày sao?
Giả Dung chợt nhớ tới vấn đề tốc độ chảy của thời gian, quai hàm phình lên, nói:
- Đột nhiên nhớ lại tốc độ chảy của thời gian các vị diện có khác nhau, bên chỗ cô mới một ngày, bên tôi đã qua gần hai tháng.
- Tôi vừa mới buộc định hệ thống, không biết việc này. Còn tưởng rằng chỗ tôi mới qua một ngày, chỗ của ngài cũng như vậy đâu.
Vân Đóa ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Vì nghiên cứu tơ lụa, tôi chậm trễ rất nhiều thời gian, bằng không đã có thể nhanh chóng đem quần áo giao cho anh. Ngượng ngùng, làm cho anh đợi lâu như vậy, chi bằng như vậy đi, tôi cho anh thêm một giỏ trái cây.
Vân tộc vị diện sinh trưởng ra một bông hoa một quả cây đều là chịu thiên địa linh khí làm dịu sinh trưởng mà thành, có thể chữa bệnh trừ độc, nói là linh quả cũng không đủ.
Trái cây lớn cỡ quả nho, giao dịch xong cầm lên tay, Giả Dung ngửi được hương thơm đầy mũi, không khỏi cảm thấy thèm ăn. Hắn nhịn không được lập tức nuốt một quả, chỉ vài lần hô hấp đau nhức toàn thân liền biến mất, toàn thân khoan khoái, cảm giác tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp đều không thành vấn đề.
Vân Đóa hỏi:
- Tôi đem chuyện xưa Nữ Oa tạo người kể cho các tộc nhân nghe, bọn họ thật thích. Chỗ của anh còn có chuyện xưa gì hay nữa không?
- Cuộc sống của các vị quả thật là quá nhàm chán, nghe chuyện xưa cũng có thể cho qua thời gian, ân.. để tôi suy nghĩ..
Giả Dung cúi đầu trầm ngâm, nghĩ một đống chuyện xưa có sẵn trong hệ thống không gian, nhân tiện nói:
- Cô tặng trái cây ăn thật ngon, chi bằng tôi cũng tặng cô một quyển tranh liên hoàn đi.
Nói xong Giả Dung dùng ý thức phân phó hệ thống, đem một quyển Tây Du ký bỏ vào trong khung giao dịch.
- Chỗ tôi còn thật nhiều loại sách này, cô xem xong nếu cảm thấy thích thì có thể dùng đồ vật của vị diện cô giao dịch với tôi.
Nhìn Vân Đóa cầm Tây Du ký trong tay, hắn lại hỏi:
- Cô xem không hiểu văn tự chỗ tôi sao? Nếu không hiểu có thể nhờ hệ thống phiên dịch cho cô.
- Xảo, văn tự của vị diện các vị giống như đúc vị diện của tôi.
Vân Đóa vui mừng nói.
Giả Dung nhìn con khỉ đang giẫm Cân Đẩu vân trên truyện, nghĩ tới đặc tính tộc đàn của Vân Đóa, trong đầu chợt lóe linh quang.
Hắn vội vàng nhắc nhở Vân Đóa:
- Trong chuyện xưa có nhắc tới một loại đám mây tên là Cân Đẩu vân, có thể mang theo người phi hành. Cô xem xong chuyện xưa, tìm vài tộc nhân thử xem có thể làm ra được hay không.
Vân Đóa gật gật đầu, giòn thanh đáp:
- Được, tôi đi xem trước đã.
Nàng nhìn con khỉ ở ngoài bìa sách, có chút khẩn cấp.
Giả Dung nhìn bộ váy tiên nữ trong tay, cũng có chút khẩn cấp, liền gật gật đầu, đóng lại màn hình.
Phân phó Bạch Linh đốt ngọn nến trong phòng, Giả Dung xuống giường lấy ra hộp trang điểm, đổi lại quần áo mới.
Tay áo rộng rãi buông lơi, đai lưng thắt eo, nhìn thắt lưng nhỏ hơn ai khác.
Tầng tầng lớp lớp vân sa, mặc lên người nhẹ bỗng như không mặc gì, trong phiêu dật lại lộ ra vài phần xinh đẹp thanh lịch.
Nữ trang đại lão Giả Dung nhẹ nhàng chuyển động một vòng, lay động làn váy, như một đóa hoa mẫu đơn chậm rãi nở rộ, quả nhiên vô cùng xinh đẹp.
Lúc đánh giá hắn phát hiện chỗ vai trái có mấy đóa hoa lập thể, hắn cúi đầu ngửi nhẹ, còn ngửi được mùi hoa khoan khoái ngọt lành. Giống như là hoa thực sự mới hái xuống, không giống như nhân tạo mà thành.
Trên thực tế đúng là hoa thực sự, sản từ Vân tộc vị diện, không nát không tàn. Do Vân Đóa tỉ mỉ lựa chọn, trang sức vào quần áo làm điểm xuyết.
Thứ nhân cách thưởng thức xong, vui vẻ trang điểm. Chủ nhân cách xuyên qua ánh mắt quan sát bộ váy của Vân tộc, mang theo bàn tính tiếp tục giao dịch với Vân tộc chìm vào trong biển ý thức dưỡng thần.
Trầm Nhược Hư đưa tay sờ soạng cũng không ôm được Giả Dung, một lát sau chậm rãi mở mắt, muốn tìm thân ảnh hắn, lại bị ánh nến ập vào trong mắt làm hắn phải nheo mắt lại.
- Hiện tại giờ nào, vì sao đệ lại thức rồi?
Thanh âm Trầm Nhược Hư khàn khàn, mà Giả Dung thì không rảnh phản ứng tới hắn.
Thật lâu không nghe trả lời, Trầm Nhược Hư đưa mắt nhìn quanh phòng tìm Giả Dung.
Vừa quay đầu, hắn liền nhìn thấy trước bàn trang điểm có một người mặc quần áo nữ giới quay lưng về phía mình, cúi đầu không biết đang làm gì.
- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?
Trầm Nhược Hư dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, cảnh giác nhìn "nữ tử", vừa tìm kiếm Giả Dung, phát hiện không thấy thân ảnh của hắn trong mắt liền hiện lên thần sắc lo lắng.
Ngay sau đó tầm mắt hắn nhìn qua "nữ tử", ánh mắt thoáng chốc sắc bén, trên mặt hiện lên cỗ sát khí.
- Giả Dung đâu, ngươi đã làm gì hắn?
Trầm Nhược Hư nhìn chằm chằm "nữ tử", chuẩn bị nhào tới xé nát cổ họng địch nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...