Tiết Bàn gầm lên giận dữ, mà Tiết Bảo Sai lại không thể mắng ra miệng như vậy, nhìn thấy trong tay Tiết di mục cầm quyển Vương thị truyền kỳ, sửng sốt, lập tức hỏi:
- Trong tay mẹ không phải đang cầm quyển sách kia sao? Có phải là còn chưa xem hay không? Vậy mẹ nhanh nhìn đi, bên trong viết thật nhiều tội lỗi mà Vương thị đã làm.
Đồng tử Tiết di mụ co rụt lại:
- Làm sao có thể?
Tiết Bảo Sai cũng không còn băn khoăn, liền nói:
- Làm sao không có khả năng? Trong sách còn viết năm đó là bà ta chặn ngang một cước, đoạt đi hôn sự tốt vốn thuộc về mẹ đâu.
Tiết Bàn căm phẫn nói:
- Bà ta không chỉ hại phụ thân, còn hạ độc cho gia đình của tuần diêm ngự sử Dương Châu. Mặt khác, phu nhân cùng đứa con cả đại phòng của Vinh quốc phủ đều là bà ta giết chết. Sau khi thất sủng, vì cướp lấy trượng phu thương tiếc, bà ta thậm chí còn hạ độc giết chết con trai ruột của mình. Quả thực làm kẻ khác giận sôi!. Tiên Hiệp Hay
Tiết Bảo Sai còn chưa xem tới đoạn này, hiện tại nghe xong Tiết Bàn nói chuyện, thân thể không thể khống chế rùng mình một cái.
Một tiếng sét đánh thẳng vào đầu tạc cho đầu óc Tiết di mục trống rỗng.
Nàng rối rắm cũng không biết nên tin ai.
Tiết Bảo Sai thấy nàng trù trừ, mở ra Vương thị truyền kỳ lôi kéo nàng cùng nhau xem.
Sau đó Tiết Bàn cũng gia nhập, ngồi bên cạnh, ba mẹ con cùng nhau xem sách.
Sau một lúc lâu sắc mặt Tiết Bảo Sai trắng bệch, Tiết Bàn trừng mắt nghiến răng.
Một cỗ oán hận cường đại xông thẳng đại não, Tiết di mụ ôm ngực, mặt đỏ nổi cả gân xanh.
- Tỷ tỷ! Ngươi quả nhiên là tỷ tỷ tốt của ta a!
- Uổng cho ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi làm như vậy, ngươi không thấy có lỗi với ta sao?
Từng tiếng gằn giọng rít ra từ kẽ răng, Tiết di mụ tức giận toàn thân phát run, nước mắt tràn ra không dứt.
Nàng lau nước mắt, bỗng nhiên đứng lên:
- Không được, ta phải vào kinh đòi cách nói.
- Mẫu thân ngài bình tĩnh một chút.
Tiết Bảo Sai cầm tay nàng khuyên:
- Nữ nhi nghe nói Vương thị truyền kỳ bán thật nóng nảy trong kinh, có lẽ mọi người đã xem thấu mặt thật của Vương thị, hiện nay có lẽ bà ta cũng đã nhận được trừng phạt.
Tiết di mụ nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của nàng thật có lý, nhưng cũng không thay đổi ý niệm vào kinh trong đầu.
- Nhưng ta vẫn muốn vào kinh. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà mẹ đẻ lại không gởi một phong thư nào báo tin cho ta. Cho dù không vì ả, ta cũng muốn đích thân đi xem thái độ người của nhà mẹ đẻ, nhìn xem hàng năm nhà chúng ta bỏ ra mấy mươi vạn lượng bạc tặng vào trong kinh thành, có phải đã nuôi phì một đám tên kiêu ngạo hay không!
Đã có quyết định, không bao lâu nàng đóng gói hành lý, trên danh nghĩa là đi tuần tra của cải ở phương bắc, thuận tiện về nhà thăm người thân rời khỏi thành Kim Lăng.
Lại đến ngày nghỉ phép, Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư về nhà mình "cầm đuốc soi dạ đàm".
Mây mưa đã tạnh, Giả Dung nằm trên người Trầm Nhược Hư ngủ tới nửa đêm, đột nhiên bị hệ thống kêu gào đánh thức.
Hắn mở ánh mắt lửa giận ngập trời, trừng mắt nhìn nóc giường, trong biển ý thức phát ra tiếng rít gào rung trời:
- Hệ thống! Cậu muốn chết phải không?
Hệ thống trộm liếc Giả Dung, lạnh run, anh anh anh yếu ớt giải thích.
- Hệ bảo đáng yêu của ngài không phải cố ý. Chủ nhân không phải đã nói rồi sao? Một khi thương nhân của vị diện Vân tộc liên hệ ngài, mặc kệ ngài đang làm gì cũng phải lập tức nhắc nhở ngài.
Tận sâu trong biển ý thức, thứ nhân cách lập tức chen chúc rụng chủ nhân cách, chiếm lấy quyền khống chế thân thể.
- Là Vân Đóa liên hệ tôi sao? Xem ra nàng rốt cục đã làm xong xiêm y của tôi. Hệ thống mau mau mau mau mau mau chuyển tin tức!
- Tha thứ cho hệ bảo nhắc nhở ngài, ngài còn chưa mặc quần áo nga..
Giả Dung cúi đầu xem xét thân thể mình, vội vàng sờ soạng một cái áo cũng không biết là của mình hay của Trầm Nhược Hư lập tức mặc vào.
Mặc quần áo xong, trước mắt Giả Dung hiện lên màn hình. Màn hình chợt lóe, hiện ra một khuôn mặt mỹ nhân siêu phàm thoát tục.
Mỹ nhân trôi nổi trên không trung, khí lành phiêu phiêu, cực kỳ giống một vị tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
Giả Dung đè thấp âm thanh, vội vàng thúc giục:
- Đã đợi suốt hai tháng, Vân Đóa cô rốt cục đã tới, nhanh cho tôi xem bộ đồ mới của tôi đi.
Từ trong mây sinh ra, sinh hoạt trên không trung, am hiểu dệt mây làm quần áo. Tộc đàn của Vân Đóa gọi là Vân tộc, chẳng thà gọi là Chức Nữ tộc càng thêm chuẩn xác.
Nghe nói bởi vì Sáng Thế thần của vị diện này, tạo xong không trung mặt đất cùng một ít động vật, lại sáng tạo ra bộ tộc của bọn họ thì kiệt lực bỏ mình.
Cho nên Vân tộc nhân là sinh vật trí tuệ duy nhất của vị diện này.
Từ nhỏ liền biết dệt quần áo, việc làm mỗi ngày trừ bỏ dùng đám mây canh cửi may quần áo, cũng không còn chuyện gì khác để làm. Nhân sinh chỉ cần dùng hai chữ đủ hình dung: Nhàm chán.
Vị diện Vân tộc mỗi ngày đều có tộc nhân vì nhàm chán mà tự sát. Sau khi chết thân thể hóa thành linh tử trở lại trong mây, tiếp tục dùng hình thái trẻ nhỏ lại sinh ra.
Lúc trước hệ thống của Giả Dung tìm được hệ thống của Vân Đóa, liên hệ với nàng, thiếu chút nữa nàng đã nhàm chán tới muốn tự sát, việc đầu tiên là yêu cầu Giả Dung cùng nàng giảng giải chút chuyện thú vị giải buồn.
Giả Dung lật xem trí nhớ, cuối cùng kể cho nàng nghe chuyện xưa Nữ Oa tạo người. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Vân Đóa cũng kể cho hắn nghe chuyện xưa về Chúa sáng thế rác rưởi của nhà bọn họ.
Lúc ấy làm chủ là thứ nhân cách, nghe xong bản lĩnh của Vân tộc, hắn lập tức đưa ra yêu cầu muốn một bộ váy áo tiên nữ tiên khí phiêu phiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...