Thú nhân ít ỏi, lực chiến đấu hung hãn, bình thường mà nói chỉ cần nguyện ý gia nhập, người gia nhập không có vấn đề quá lớn, bộ lạc đều sẽ tiếp nhận.
Bộ lạc Trường Hà cũng không ngoại lệ, bộ lạc đang lúc thiếu người, nhóm người Tang vừa đề xuất phụ thuộc, đại vu dùng dược thủy tẩy đi ấn ký bộ lạc cũ của họ, dùng vu dược vẽ lại từng đồ án giống hình đầu lâu thú nho nhỏ trên ngực họ, một đầu thú đại biểu chiến sĩ cấp một, đẳng cấp chiến sĩ càng cao, đầu thú càng nhiều.
Đầu thú này nghe nói là đồ đằng của bộ lạc Trường Hà, có sức mạnh đặc thù, thần thú và tổ tiên bộ lạc sẽ thông qua đầu thú này ban phúc và chiến sĩ. Mà mỗi bộ lạc đều có đồ đằng của riêng mình, chỉ có khi bản thân người đó nguyện ý, đại vu mới có thể dùng vu dược đặc chế tẩy đi hoặc vẽ lên đồ đằng bộ lạc của họ.
Đồ đằng không chỉ đại biểu phù hộ của tổ tiên và thần thú, còn đại biểu sự vinh quang và trung thành với bộ lạc, cho nên, đừng nói thay đổi đồ đằng, ngay cả chạm mọi người cũng không thích cho ai chạm vào.
Nhóm người Tang đến từ bộ lạc nhỏ, hình thú đều là khuyển thú một màu xanh, đại khái tổ tiên của họ có huyết thống của lang thú, cho nên vẻ ngoài vô cùng tương tự __ Husky.
Khi lần đầu tiên Ngô Nặc nhìn thấy năm ấu thú nhân nhóm Tang mang đến, suýt cho rằng mình hoa mắt rồi.
Khác với Husky, mấy nhóc này có lang tính hơn, mới trải qua kịch biến lòng cảnh giác cực mạnh, lần đầu tiên Ngô Nặc trêu chọc chúng, suýt bị chúng cắn, may mà lúc đó không có Bạch ở bên, nếu không chắc đã thu thập đám nhóc này.
Ngược lại lúc đó là Nha Nha ở bên Ngô Nặc, nhóc con khi đó cùng mấy đứa kia đánh thành một cục, đừng thấy Nha Nha bình thường xuẩn manh xuẩn manh tuổi lại nhỏ, khi đánh nhau cư nhiên đặc biệt lợi hại, dùng một địch năm cũng không rơi xuống hạ phong, tuy không loại trừ khả năng năm con ‘tiểu Husky’ này có bệnh trong người, nhưng tuổi của Nha Nha dù sao cũng nhỏ hơn chúng, ngay cả đại vu đứng một bên cười ha ha xem chiến sau đó cũng nhịn không được khen ngợi nó vài câu.
Nha Nha tuy cũng bị thương, nhưng đánh thắng mấy đứa nhóc khác, lại được đại vu khen, sau đó, Bạch biết được, cũng hiếm khi cho nó vẻ mặt tốt, nhóc con khỏi nói đắc ý cỡ nào.
Vì Nha Nha luôn chiếm dụng thời gian của Ngô Nặc, có thể không sợ hãi sắc mặt dực hổ Bạch hưởng thụ các loại vuốt ve dịu dàng, buổi tối còn ngủ chung ổ với Ngô Nặc, trong bộ lạc đám nhóc với sư tử con đi đầu ngưỡng mộ muốn chết, cũng thấy nó ngứa mắt muốn chết, âm thầm dẫn đầu cô lập nó.
Nha Nha tuổi nhỏ ngủ nhiều, đi học hoàn toàn không theo kịp tiến độ, phần lớn thời gian đều ủ trên thảm da thú Ngô Nặc ngồi lúc tan học để ngủ, không mấy để ý những đứa khác không chơi với mình.
Lần này sau khi nó thành công ‘bảo vệ’ Vu Nặc đại nhân, đám nhóc cuối cùng không còn cô lập nó nữa, sau giờ học bắt đầu chủ động tìm nó chơi. Nha Nha là đứa hào phóng, đồ ăn vặt Ngô Nặc chuẩn bị cho nó, nó thường xuyên chia cho mọi người ăn, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có lúc mâu thuẫn đánh nhau.
Tình bạn của con nít đều bắt đầu từ đánh đánh nháo nháo ăn ăn uống uống, không bao lâu, Nha Nha coi như dần dung nhập vào vòng trẻ con của bộ lạc Trường Hà.
Mà năm ‘tiểu Husky’ bị gia trưởng của mình giáo huấn một trận, thành tâm thành ý xin lỗi Ngô Nặc, Ngô Nặc đương nhiên sẽ không tính toán với trẻ con, đặc biệt là chúng vừa mới gặp phải cự biến, không đứa nào ngoại lệ đều mất đi mẹ hoặc người thân khác của mình, tuy ba của chúng vẫn còn, nhưng dù sao cũng không thể tốt như lúc song thân đều còn.
Năm ‘tiểu Husky’ bệnh không quá nghiêm trọng, uống vu dược mấy ngày, dưỡng thêm mấy ngày, thì khỏi hẳn.
Đám nhóc khỏi bệnh rồi, Ngô Nặc liền để chúng cùng những đứa trẻ khác đi học, vì chúng đến muộn, căn bản không theo kịp giáo trình. Ngô Nặc trừ bổ túc cho chúng, cũng an bài A Uy và mấy ấu thú nhân học giỏi khác kèm cặp chúng, bọn A Uy đương nhiên không vui, ngoài sáng trong tối đánh nhau mấy lần mới dần tiếp nhận nhóm mới.
Trong bộ lạc không có dư nhà gạch ngói, nhà cũ của các cư dân trước kia đã bị tuyết đọng đè sụp, nhóm người Tang chỉ có thể tạm thời chen chung với nô lệ.
Nhóm người Tang không vì mình là chiến sĩ thú nhân mà bất mãn với an bài của thủ lĩnh, vì cho dù ở ký túc xá tập thể của nô lệ, cũng tốt hơn nhà ở theo kiểu nửa hang động của bộ lạc họ trước kia, ngày đêm đều có lò than ấm áp, có khoai trắng mềm bỡ để ăn, thỉnh thoảng bộ lạc còn sẽ chia chút thịt cho họ khai trai, cuộc sống tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Nằm mơ, họ cũng không ngờ được, có thể sống thoải mái thế này ở bộ lạc Trường Hà.
Tuy phải ở chung với nô lệ, nói trong lòng nhóm người Tang một chút khó chịu cũng không có là lừa người, nhưng nô lệ bộ lạc Trường Hà không biết vì sao, họ cũng không hình dung được, tóm lại cảm thấy không phải rất đáng ghét.
Nhập gia tùy tục, nhóm người Tang ở chung với nô lệ, thấy các nô lệ thường xuyên tắm rửa, trước và sau khi ăn đều rửa tay dùng đũa gắp đồ vân vân, họ cũng học theo, các nô lệ làm cung tên, họ cũng chậm rãi học làm. Vì để họ nhanh chóng hòa nhập bộ lạc, Kim Đồng phân họ vào từng đội đi săn, theo chiến sĩ các đội tuần tra luân phiên, làm quen lẫn nhau.
Nếu nói, ban đầu họ chọn nương tựa bộ lạc Trường Hà là bất đắc dĩ, thì sau khi sinh sống gần mười ngày, họ đã thật lòng thích bộ lạc này, họ cũng như những người trong bộ lạc, đều thật lòng mong cuộc sống bộ lạc càng lúc càng tốt, bộ lạc càng lúc càng lớn.
Nếu có thể, bất cứ ai cũng khát vọng được sống tốt.
Nhóm Tang không quên huyết hải thâm thù của thân nhân, nhưng đồng thời, thù hận không thể ngăn cản khát vọng của họ.
Họ khát vọng được trôi qua mùa đông đáng sợ này, họ khát vọng năm sau có thể có nhà gạch ngói của mình, họ khát vọng trong vườn có hầm chứa đầy đồ ăn, họ khát vọng trong vườn nuôi đầy gia súc ăn không hết, họ khát vọng đời sau của mình không còn phải chịu nỗi khổ rét lạnh và đói khát…
Nhưng, tiền đề của tất cả khát vọng đó là__ bộ lạc Trường Hà đủ cường đại, cường đại không sợ bất cứ kẻ địch nào, cường đại đến mức có thể che chở họ biến tất cả khát vọng thành hiện thực!
Là một người hiện đại, Ngô Nặc tuy luôn sống trong tầng chót xã hội, nhưng vẫn sẽ đối mặt với rất nhiều dụ hoặc, tiền bạc, nữ sắc, mạng net vân vân, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ đi sai đường, đi lên lối rẽ thậm chí không lối về.
Ngô Nặc từng lo lắng, những thú nhân giữa chừng gia nhập như nhóm người Tang sẽ không trung thành với bộ lạc, lo lắng họ tiết lộ bí mật bộ lạc cho người ngoài, nhưng sau khi sống chung và suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Ngô Nặc phát hiện dụ hoặc của thế giới này ít đến đáng thương.
Hai thứ có thể nói là dụ hoặc được đại khái chính là thức ăn vừa nữ sắc.
Cái sau có tính hạn chế nhất định, muốn thi triển cần nhìn người, thức ăn mới chân chính là dụ hoặc lớn nhất của người thế giới này.
Bộ lạc Trường Hà với tình hình hiện tại đang phát triển theo hướng tốt đẹp, những bộ lạc siêu cấp bên ngoài kia ra sao, Ngô Nặc tạm thời còn không biết, nhưng những bộ lạc ở gần Hắc Sắc sâm lâm tuyệt đối không thể sánh bằng.
Xung quanh bộ lạc đi đâu cũng đều là đất màu vô chủ, đợi mùa đông qua, bọn họ sẽ trồng khoai trắng, lúa mì, lúa cùng với các loại hạt giống đã thu thập được. Chỉ cần không gặp phải thiên tai lớn, với điều kiện tự nhiên được trời ưu ái ở đây, nhất định có thể thu hoạch được một lượng lương thực lớn. Những lương thực này bọn họ không chỉ có thể lắp đầy bụng mình, còn có thể dùng để thuần dưỡng gia súc.
Đợi khi nông canh và chăn nuôi đều phát triển, người bộ lạc không nói có thể sống cuộc sống phú túc thế nào, nhưng ít nhất không cần phải chịu khổ đói lạnh nữa.
Chỉ dựa vào điểm này, bất luận là nhóm người Tang hiện tại gia nhập, hay bộ lạc Đại Thạch hoặc những người khác sau này gia nhập, đều sẽ không dễ dàng phản bội bộ lạc.
Dù sao, ai lại muốn bỏ cuộc sống tốt chạy đi giày vò mù quáng chứ?
Đương nhiên, chỉ sự trung thành của tộc nhân thôi không đủ, bản thân bộ lạc cũng phải cường đại, phải che chở được cho tộc nhân, phải để tộc nhân sinh ra cảm giác quang vinh lấy làm kiêu ngạo.
Kết hợp cả hai, bộ lạc mới có thể đạt được lòng trung thành càng nhiều càng kiên định, mới có thể lâu dài, mới có thể càng lúc càng cường đại!
Từng chút chỉnh lý suy nghĩ trong nội tâm mình, Ngô Nặc phát hiện trong nửa năm ngắn ngủi, bất tri bất giác y đã thay đổi rất nhiều, y trước kia, căn bản sẽ không suy nghĩ những vấn đề này.
Tuy không biết thay đổi như thế rốt cuộc tốt hay xấu, Ngô Nặc cảm thấy thông qua nỗ lực của mình và mọi người, nhìn bộ lạc từng chút tốt hơn, nhìn nụ cười trên mặt mọi người càng lúc càng nhiều, rất đáng.
Bộ lạc Đại Thạch tổ chức di dời hơn bốn ngàn người, tốc độ căn bản không nhanh nổi, giữa chừng Bạch đã đưa long thú cho họ hai lần lúc họ thật sự sơn cùng thủy tận.
Dựa vào số long thú này cùng con mồi bị hấp dẫn tới trên đường, bộ lạc Đại Thạch gian khổ bôn ba sau ba mươi lăm ngày, cuối cùng đến bộ lạc Trường Hà.
Bộ lạc Trường Hà già già trẻ trẻ bao gồm cả nô lệ cộng lại tổng cộng mới có hơn hai ngàn người, không nói trong bộ lạc căn bản không có nhà cho nhiều cư dân bộ lạc Đại Thạch như thế, trước khi thuyết phục những người này quy thuộc bộ lạc, bộ lạc Trường Hà không thể cho phép những người này vào bộ lạc.
Người bộ lạc Đại Thạch trải qua bôn ba đường dài, thể lực tinh thần đều giảm biên độ lớn, rất nhiều người đến cuối cùng hoàn toàn dựa vào lực ý chí đi từng bước tới đây, cho dù họ có lòng muốn làm gì đó với bộ lạc Trường Hà, cũng không có sức.
Trong lữ trình gian nan, tất cả lời đồn về bộ lạc Trường Hà là động lực tinh thần duy nhất chống đỡ mọi người, tuy mọi người đều tin tất cả những gì ba anh em Kim nói, nhưng sâu trong nội tâm chưa hẳn không lo lắng. Lo lắng bọn họ khoác lác tất cả về bộ lạc Trường Hà, lo lắng bộ lạc Trường Hà không chịu cho họ thức ăn, lo lắng bộ lạc Trường Hà nhân cháy nhà hôi của vân vân.
Đợi lúc này họ chân chính đến bộ lạc Trường Hà, họ phát hiện nhà của bộ lạc Trường Hà còn xinh đẹp hơn miêu tả của ba người Kim, thức ăn bộ lạc Trường Hà còn nhiều hơn họ tưởng tượng, người bộ lạc Trường Hà còn hảo hữu hơn họ tưởng tượng.
Sau khi đến nơi, đại vu bộ lạc Trường Hà lập tức mang theo hai đồ đệ giúp họ cứu chữa người bị bệnh bị thương, cung cấp vu dược, cung cấp trị liệu cho họ. Nhờ y thuật cao siêu của Vu Quyền đại nhân, rất nhiều người bệnh chỉ còn thoi thóp đều sống sót.
Bộ lạc Trường Hà còn vô điều kiện cung cấp cho họ một chút khoai trắng, không nhiều, tính theo đầu người, mỗi người năm củ khoai trắng, tiết kiệm chút miễn cưỡng có thể ăn được hai ba ngày, sau đó…
Sau đó thì hết rồi.
Bộ lạc Đại Thạch tạm thời xây nhà băng ở lại cách tường băng của bộ lạc Trường Hà hai ba trăm mét, bộ lạc Trường Hà trừ mấy ngày đầu họ vừa đến đã vô điều kiện cung cấp cứu trợ, thì giống như hoàn toàn quên mất bọn họ.
Vừa không có bất cứ tương trợ nào, cũng không phái người đến hỏi thăm, chỉ là trên tường băng thật dày của họ, có thêm rất nhiều thuần nhân thú nhân đeo đồ gỗ kỳ quái tuần tra.
Có người muốn thử tiếp cận, kết quả suýt nữa bị tên gỗ bắn trúng, mũi tên không biết là cố ý hay vô tình bắn chệch, ghim sâu vào trong tầng băng đến cả một ngón tay, nếu cắm tên người, tuyệt đối có thể cắm người đó thành trọng thương thậm chí giãy chết.
Những đồ gỗ này rốt cuộc là thứ gì?
Thứ lợi hại như thế, sao ba người Kim căn bản không nhắc đến?
Đợi khi họ nhớ tới tìm mấy người Kim tính nợ, cả nhà Kim không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng.
Bộ lạc Trường Hà cứ thế yên hơi lặng tiếng bỏ mặc họ năm sáu ngày, dưới đói khát bức bách, thủ lĩnh và đại vu bộ lạc Đại Thạch cuối cùng không ngồi yên nổi nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...