Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Tốc độ đi trên mặt đất nhanh hơn dưới lòng đất nhiều, thuận theo bụi cây đi men theo hướng kéo dài ra, bọn họ tìm được trong rừng một đám cự thạch lộ ra nửa đoạn ngoài bùn đất, chỉ có dây mây cỏ dại rải rác mọc trong bùn đất giữa khe đá, không cần nghi ngờ, phía dưới những cự thạch này chính là điểm cuối của hang động.

Hướng khu lùm cây kéo dài, không bị cự thạch cắt đứt như trong hang động, Bạch dứt khoát chở Ngô Nặc bay lên trời. Từ trên cao nhìn xuống, khu lùm cây càng thêm rõ ràng. Bạch chở Ngô Nặc bay thẳng đến đường chân trời, khu lùm cây khi ẩn khi hiện, nhưng chung quy không thấy điểm kết.

Cảm giác phương hướng của Ngô Nặc hoàn toàn không có chỗ phát huy trong khu rừng nguyên thủy cây lớn chọc trời này, Bạch thì khác, hắn đã có thể xác định, hướng khu lùm cây kéo dài, chính là bộ lạc Trường Hà.

Vừa nghĩ tới gần bộ lạc có thể cũng có mỏ muối, Bạch hận không thể lập tức trở về bộ lạc. Với tốc độ phi hành của hắn, thật sự bay về lộ trình còn lại cũng chỉ mất nửa ngày mà thôi. Nhưng bọn họ còn rất nhiều thứ bỏ lại trong hang động, đặc biệt là mười mấy bao tải đựng xác diêm giáp trùng, tiểu sứ thần quý cưng gần chết, không thể bỏ lại.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.

Trong rừng chỉ có hắn và tiểu sứ thần, trở về bộ lạc, tiểu sứ thần khẳng định lại bận quay mòng mòng, còn những đứa nhóc đáng ghét kia nữa, luôn quấn lấy tiểu sứ thần, đặc biệt là A Uy nhà thủ lĩnh, còn dám lén nói xấu hắn với tiểu sứ thần, sớm muộn cũng thu thập nó!

Sư tử con mập mạp, lúc này đang ngủ đến nhỏ nước dãi dưới bụng mẹ nó, đột nhiên cảm thấy sau gáy chợt lạnh, vô thức nhích nhích xuống dưới bụng mẹ, cọ cọ không ý thức, rất nhanh lại ngủ.

Gần đây bộ lạc đặc biệt có nhiều việc, hầu như mỗi người đều bận bù đầu, bao gồm đám nhóc còn chưa trưởng thành cũng không ngoại lệ.

Khoai trắng mọc tốt mê người, nhưng cỏ dại dưới đất nhờ phân bón cung cấp, cũng mọc rất nhanh, các nô lê trời chưa sáng đã xuống ruộng làm việc, trời tối thui mới trở về, từ sáng bận tới tối, tốc độ nhổ cỏ vẫn không đuổi kịp tốc độ cỏ mọc.

Vì không ảnh hưởng đến sản lượng khoai trắng, Tinh đưa một nửa nô lệ đã rút đi nung gạch ngói xây nhà về, tiếp tục xuống ruộng làm việc.

Nhân thủ một phát thiếu đi một nửa, tốc độ nung gạch ngói xây nhà lập tức giảm mạnh, mọi người nóng ruột muốn vào ở nhà mới gấp đến mức miệng nổi rộp.


Thủ lĩnh Kim Đồng gãi đầu mấy ngày, cuối cùng quyết định rút một nửa người của đội hái lượm ra, cùng các nô lệ phụ trách canh tác chăm cây, suy nghĩ của ông rất đơn giản__ dù sao hiện tại dưa dại quả dại hái được cũng không giữ được đến mùa đông, không bằng tập trung nhân thủ nâng cao sản lượng khoai trắng, có thể vượt qua được mùa đông này không, khoai trắng mới là trọng yếu.

Rút nhân thủ khỏi đội hái lượm, các nô lệ Tinh đưa về lại phải trở lại tiếp tục nung gạch xây nhà.

Bộ lạc tổng cộng chỉ có gần hai trăm chiến sĩ thú nhân, năm mươi người lợi hại nhất chạy đi tham gia hội chợ bộ lạc, một trăm bốn mươi lăm chiến sĩ thú nhân còn lại và hơn trăm chiến sĩ thuần nhân, không chỉ phải bảo vệ an toàn bộ lạc, phải phụ trách thức ăn mỗi ngày của cả bộ lạc, còn phải cố gắng săn bắt con mồi, để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Buổi tối trở về bộ lạc, còn phải chặt cây, vận chuyển gạch ngói, tuy xuất phát từ tự nguyện, nhưng cũng thật sự mệt mỏi.

Tất cả mọi người đều bận rộn như con quay, ai còn có thời gian đi quản ‘lương thực dự trữ’ nuôi trong vườn nhà?

Các động vật dã tính khó thuần cả ngày đánh nhau, có vườn vài người không đủ chắc, bị mấy động vật này tông gẫy trụ gỗ, lao ra ngoài, suýt nữa diễn một màn chạy trốn tập thể. May mà lúc đó chạng vạng, chiến sĩ thú nhân đi săn trở về kịp thời phát hiện, ngăn cản vụ chạy trốn này.

Nếu còn không quản, số ‘lương thực dự trữ’ này sẽ thật sự vô pháp vô thiên!

Nhưng nếu quản, cũng thật sự không rút ra được nhân thủ.

Ngay lúc Kim Đồng rầu đến mức cả đầu sư không tốt, sư tử con chủ động đứng ra, mang bộ mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc tỏ vẻ, nó và đám bạn nhỏ của nó có thể quản số lương thực dự trữ này.

Chăn thả lâu như thế, sư tử con và đồng bọn của nó đều đã có kinh nghiệm, bò man tính cách nóng nảy không chịu quản giáo, hiện tại trời vừa sáng đã hối thúc chủ nhân thả chúng nó khỏi chuồng, không cần sư tử con lùa, đã tự chạy đến vùng đất hoang ăn cỏ, trời tối, thì ngoan ngoãn tự trở về chuồng của mình, ngoan không thể ngoan hơn.

Bò man mới bắt về không nghe lời?

Không cần đám sư tử con động thủ, bò đầu đàng đã thuần phục chúng.


Rất nhiều động vật đều có thiên tính phục tùng kẻ mạnh, dưới sự lãnh đạo của bò đầu đàn, bò man mới gia nhập cũng nhanh chóng thích ứng cuộc sống nghỉ hưu dưỡng lão mỗi ngày sáng sớm ra ngoài, hóng gió ăn cỏ, tối về nhà, lặp lại mỗi ngày. So với ở bên ngoài chiến chiến đấu đấu, thời khắc đề phòng mãnh thú, cuộc sống hiện tại quả thật không thể thoải mái hơn, rất nhanh, bò man mới bắt về đã mập hơn trước một vòng, còn về mấy đứa cựu chiến binh, đã mập hơn mấy vòng.

Không chỉ một lần, các chiến sĩ thú nhân nhìn chằm chằm mấy con bò man mập béo đầy thịt này chảy nước miếng, con mới tới sẽ cảm thấy rất sợ hãi, nhịn không được run rẩy không ngừng, cựu chiến binh thì đã quen thuộc, nên ăn cỏ thì ăn, nên uống nước thì uống, tương đối nhàn nhã. Ngay cả bò man tính cách nóng nảy nhất cũng đã thuần phục, nai gạc, heo thú, nai, dê vân vân còn lại, cũng rất nhanh thích ứng cuộc sống được chăn nuôi.

Nhưng, ăn hiếp ma mới và giành địa bàn là thiên tính của động vật, khi lương thực dự trữ mới không ngừng gia nhập, đối diện với hoàn cảnh xa lạ, động vật mới vừa mất đi tự do vô cùng sợ hãi, mà sợ hãi, thì luôn sẽ khiến chúng trở nên càng có tính công kích, trừ sợ hãi, chủng loại khác biệt cũng là nguyên nhân chủ yếu chúng tranh đấu.

Giống như bạn ném một con răng dài vào một chuồng nhốt đầy bò man, đám bò man có thể không bài xích nó, có thể không đuổi nó đi sao?

Ngược lại, cũng là đạo lý đó.

Nhưng thả hết mấy động vậy này, để chúng tự đi đến chỗ đất hoang kiếm ăn, chúng sẽ tự đi tìm đồng loại của mình, vạch ra địa bàn của mình, dưới sự giám sát cách ly của đám sư tử con, mọi người không còn đụng chạm. Cho dù giữa đồng tộc cũng vì đủ loại nguyên nhân mà đánh nhau, cũng không đến mức đánh đến chết đi sống lại trong chuồng, ầm ĩ đến chướng khí mù mù.

Động vật được tách ra nuôi trong nhà Ngô Nặc, đã cho đám nhóc rất nhiều gợi ý. Mà kinh nghiệm chăn thả trong thời gian này cũng đã chứng minh rất tốt cách làm của Ngô Nặc là đúng.

Có động vật được tách ra nuôi trong nhà Ngô Nặc làm tiền lệ, sư tử con cùng đám bạn tốn sức chín trâu hai hổ cuối cùng thuyết phục được Kim Đồng, giao động vật cho chúng toàn bộ quản lý.

Còn về Kim Đồng rốt cuộc bị chúng thuyết phục, hay bị chúng ‘quấn’ phục, thì không thể biết được.

Vốn Kim Đồng đã chuẩn bị sẵn sẽ phải thu dọn hậu quả cho đám nhóc, nào biết chưa qua hai ngày, đám nhóc đã thật sự khiến đàn động vật ngoan ngoãn nghe lời.


Hiện nay trong vườn các gia đình đã không còn thấy động vật hỗn cư, nhà ai nhốt răng dài, nhà ai nhốt bò man… mới gia nhập dám không nghe lời, đánh ngã luôn, không thương lượng!

Thời gian dần trôi, ý thu dần đậm, cỏ dại trên đất hoang đã dần mất đi sự tươi non, bắt đầu trở nên úa vàng.

Cỏ dại mọc trong ruộng khoai trắng vẫn tươi non mọng nước, từng sọt từng sọt cỏ dại tươi non được đưa tới trước mặt đám động vật, không biết ngon hơn mấy cỏ khô có cả hạt kia bao nhiêu lần.

Chạy?

Kẻ ngu mới chạy.

Cà rốt và gậy gộc là pháp bảo đệ nhất thuần phục động vật, đám nhóc bộ lạc Trường Hà chăn thả ngày qua ngày, lờ mờ cân nhắc ra được vài đường lối.

Sau đó, khi đám nhóc này trưởng thành, chúng phát hiện, kỳ thật phương pháp này không chỉ có hiệu quả với động vật…

Lúc đó, mọi người nhắc đến người của bộ lạc Trường Hà, luôn sẽ thêm vào một tiền tố, đám xx giảo hoạt đó.

Đám nhóc hiện tại vẫn còn rất đáng yêu, tỉ mỉ cẩn thận chăn thả tất cả gia súc trong bộ lạc, khi rỗi việc thì moi đống cỏ tìm kiếm trứng chim thịt, tìm được thì gom lại, gom đến lúc có thể chia đều mỗi người, thì để nữ nô phụ trách nấu cơm nấu cho chúng, thêm cơm.

Thành quả lao động của mình luôn đặc biệt thơm, đám nhóc từ ban đầu ba năm ngày mới có thể phân tang vật… không, trứng một lần, sau đó cứ cách ngày là có thể ăn. Ý thức được chim thịt dưới sự chăn thả của chúng thích đẻ trứng hơn lúc trước, đám nhóc cao hứng điên rồi, hứng thú chăn thả càng lớn.

Các động vật tuy được quy hoạch lại theo tộc đàn, nhưng phần lớn động vật đều thuộc tài sản riêng tư của các chiến sĩ, chỉ có một phần nhỏ mới là của chung bộ lạc.

Vì tránh cho sau này xuất hiện tranh chấp tài sản, Kim Đồng tiến hành ghi chép đơn giản gia súc của mỗi nhà.


Tại bộ lạc Trường Hà, đại vu có một căn phòng, bên trong chứa đầy dây thừng, mỗi sợi dây thừng đều đại biểu cho một cư dân trong bộ lạc. Bắt đầu từ ngày họ ra đời, dây thừng đại biểu cho họ được treo lên, mỗi lần họ trôi qua một mùa đông, đại vu sẽ thay họ thắt một nút kết. Đợi khi họ chết, đại vu sẽ tháo dây thừng của họ xuống, thắt chúng lên eo họ, chôn người chết và dây thừng xuống đất.

Các cư dân bộ lạc Trường Hà đều tin rằng, chỉ có được thắt dây thừng thuộc về mình trên người, sau khi chết mới có thể trở về vòng tay của thần thú.

Lần đầu tiên khi Ngô Nặc nhìn thấy căn phòng đầy dây thừng thắt nút này, kinh ngạc đến mức mắt suýt rớt xuống đất.

Dây thừng đầy phòng, trừ nút thắt ít nhiều, Ngô Nặc thật sự không phân biệt được sợi nào của ai. Ngay cả sợi dây thừng thuộc về y sau khi được thắt mười chín nút treo lên, chớp mắt y đã tìm không ra.

Nhưng đại vu lại có thể tìm được chính xác, thủ lĩnh Kim Đồng cũng có bản lĩnh này.

Lợi dụng bản lĩnh này, ông bảo mỗi nhà làm một túi da thú nhỏ, mỗi nhà chọn ra một người, cột túi da thú lên trên. Nhà nào có gia súc gì, có bao nhiêu gia súc, thì bỏ vào trong túi bấy nhiêu lông gia súc tương ứng.

Cách làm tuy hơi ngốc, nhưng vào thời đại chưa có văn tự càng chưa có chữ số, không cần nghi ngờ đây là cách tốt nhất.

Lúc này, các cư dân có tài sản riêng triệt để yên lòng, còn về gia súc được phân đến gầy hay mập, mọi người không quá so đo, vì dưới sự chăn thả của đám nhóc, động vật bộ lạc năm nay đều béo hơn mọi năm.

Bộ lạc năm nay bận thì bận, nhưng lòng tin của mọi người lại nhiều hơn bất cứ năm nào, cũng không còn sợ hãi mùa đông sắp tới như năm ngoái.

Họ lúc này, còn chưa biết, lần này Ngô Nặc trở về, sẽ mang tới cho họ kinh hỉ và hy vọng thế nào.

Lúc này, Ngô Nặc đang ngồi trên lưng Bạch, cẩn thận bảo vệ xác diêm giáp trùng của y, chở đầy đi về.

Đoàn người đại vu, cũng mang theo lượng lớn nô lệ và vật tư, dùng tốc độ nhanh nhất trở về bộ lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui