Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Nhất định là gần đây ăn thịt quá nhiều, thời tiết quá nóng bức, mới chảy máu mũi thôi.

Che mũi, Ngô Nặc có chút chột dạ nghĩ, sao y có thể vì một tên đàn ông mà chảy máu mũi, dù có soái thế nào cũng không được!

“Cậu không sao chứ? Đầu có choáng không?” Bạch có chút lo lắng, đại vu lại không ở đây, lỡ tiểu sứ thần sinh bệnh thì sao?

Ngô Nặc nhìn gương mặt tuấn tú cách mặt mình không đến 5cm, đầu óc vốn không choáng cũng trở nên hơi mù mờ, mũi vừa ngừng chảy máu tựa hồ lại rục rịch tiếp.

“Không sao, không choáng.” Ngô Nặc che mũi ồm ồm nói, vốn y muốn bảo Bạch cách xa một chút, nhưng thấy vẻ mặt quan tâm của Bạch, câu này thật sự không nói ra được.

“Vừa rồi cậu chảy nhiều máu như thế, sao lại không sao?” Giọng Bạch lập tức đề cao không ít, âm thanh lạnh lẽo nghe đặc biệt nghiêm túc còn đặc biệt tức giận, “Tôi đi tìm chút quả nham cho cậu, cậu ở đây đợi.” Nói xong, trên người hắn lóe ánh bạc, sau lưng mọc ra đôi cánh lớn, cánh nhỏ hơn lúc ở trạng thái dực hổ nhiều, nhưng vẫn sắc bén và mỹ lệ, phối với thân thể thon dài khỏe đẹp cùng gương mặt hoàn mỹ, ánh mặt trời rọi lên mái tóc màu bạc, tô điểm thêm một tầng vàng nhạt cho hắn, khiến hắn như một thiên sứ hạ phàm, giang đôi cánh chậm rãi bay lên trời, tóc bay lên, quả thật đẹp không giống phàm nhân.

Mũi Ngô tiểu Nặc rất không thua kém lại nổ tung lần nữa.

Quả nham sinh trưởng trên vách núi nguy hiểm, cực kỳ khó hái, nhưng hiện tại Bạch có cánh có thể bay, hái quả nham trên vách núi quả thật không thể dễ hơn.

Ngô Nặc cầm máu mũi, lật cừu nướng hai lần, Bạch mới ôm một túi lớn đầy trở về. Hắn chậm rãi đáp xuống đất, thu cánh lại, chào Ngô Nặc, thấy sắc mặt y vẫn hồng nhuận không có vẻ bệnh hoạn, khóe môi hơi cong lên, đặt cái lá chứa đầy đồ trước mặt Ngô Nặc.

Ngô Nặc mở gói lá dưới sự thúc giục vô thanh của hắn, bên trong trừ có hai ba chục quả nham ra, còn có quả đỏ thẫm, quả chua chua, cùng với quả ngọt còn quý giá hiếm thấy hơn quả nham.


Quả ngọt non giòn nhiều nước, ăn thích miệng mùi vị cực tươi, Ngô Nặc chỉ ăn qua một lần đã thích vị của nó. Nhưng quả ngọt bình thường chỉ sinh trưởng sâu trong rừng, không chỉ ngon, còn rất có giá trị dược, bị mọi người xem thành vu dược thiên nhiên, không chỉ có thể thúc tiến vết thương khép miệng còn có thể trị một vài bệnh khác, vì thế, nơi quả ngọt sinh trưởng luôn có hung cầm mãnh thú đào ổ làm hang canh chừng, rất khó hái.

Lần đầu tiên Ngô Nặc ăn, cũng là Bạch mang về cho y, khi đó Bạch vì hái quả ngọt, còn bị thương không nhẹ, đại miêu cà nhắc vuốt mập cùng trọc gần nửa khúc đuôi lắc lư trước mặt Ngô Nặc, làm Ngô Nặc đau lòng muốn chết, không cho phép hắn đến chỗ nguy hiểm đó hái quả ngọt nữa.

Bạch rất nghe lời, cho đến hôm nay mới đi một chuyến nữa. Nhưng, khác với sự thê thảm lần trước, hiện tại hắn có thể bay, ác long một mắt canh giữ cây quả ngọt đó chỉ có thể phẫn nộ nhìn hắn hái sạch mấy quả cuối cùng trên đỉnh cây, còn bị hắn khiêu khích một phen, tức giận kêu gào gào, đuổi theo hắn cả đoạn, cuối cùng trân mắt nhìn hắn bay đi.

Nhìn thấy bộ dáng tức muốn điên của ác long một mắt kia, cảm thấy thật sự không thể sướng hơn ~(≧▽≦)/~.

“Sao cậu lại hái quả ngọt? Lần trước không phải cậu đã đáp ứng tôi không đi nữa sao?” Ngô Nặc cứng mặt, đánh giá Bạch từ trên xuống dưới ba lần, xác định trên người hắn không có chút thương tích nào, mới yên tâm, sắc mặt cũng dịu đi một chút.

Rõ ràng mặt tiểu sứ thần một chút cũng không hung, nhưng Bạch bị y trừng, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, hắn hơi nghiêng đầu qua, mím mím môi, hùng hồn lý lẽ biện giải: “Nhưng cậu chảy máu mà, đại vu nói quả ngọt có thể bổ sung máu.”

“Thời tiết nóng chảy chút máu mũi rất bình thường, căn bản không phải chuyện gì lớn, không cần phải ăn quả ngọt, có từng suy nghĩ lỡ như bị thương thì làm sao không?”

“Tôi sẽ không bị thương.” Bạch nhìn Ngô Nặc, rất nghiêm túc nói. Hiện tại hắn lợi hại hơn trước nhiều, sau này còn càng lúc càng lợi hại, tiểu sứ thần tại sao không chịu tin tưởng hắn chứ? Bạch híp mắt lại không biết nghĩ gì, ánh bạc lóe lên, biến thành đại miêu mập mạp, chui ra khỏi da thú, sắc mặt thay đổi, phồng mặt mèo bất mãn nhìn Ngô Nặc.

Ngô Nặc vốn còn muốn nói hắn hai câu, nhưng nhìn thấy trong con mắt băng lam của đại miêu hiện lên một tia ủy khuất nhè nhẹ, lời quở trách không thể nói được nữa, lòng nhũn thành một bãi nước, thò tay ôm đại miêu vào lòng, sờ cái cằm nhỏ đầy thịt, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng cũng phải chú ý an toàn, nếu cậu bị thương, tôi sẽ rất đau lòng. Trong lòng tôi cậu giống như đứa em trai, cậu là người thân duy nhất của tôi ở thế giới này, tôi không muốn thấy cậu vì bất cứ nguyên nhân nào mà bị chút tổn hại nào.”


Nếu đối diện với hình người cao lãnh của Bạch, Ngô Nặc khẳng định không nói ra được mấy lời này, nhưng đối diện với đại miêu mập tròn, Ngô Nặc vừa nói vừa hạ thủ với đại miêu, một chút áp lực cũng không có ︿( ̄︶ ̄)︿.

Bạch vốn nghĩ biến thành hình dạng miêu thú, tránh được thuyết giáo của Ngô Nặc, không ngờ lại khiến Ngô Nặc nói ra những lời trong lòng. Em trai gì đó, người nhà gì đó, Bạch cảm thấy tim mình hình như bị thứ gì ấm áp bao lấy, dễ chịu thành một bãi nước.

“Cậu cũng là người thân duy nhất của tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai tổn thương cậu.” Bạch rất nghiêm túc hứa hẹn. (Đại vu: Bạch nhãn miêu, mày qua đây, ông bảo đảm không đánh chết mày!)

Ngô Nặc cười đáp một tiếng, dùng sức xoa đầu đại miêu, sau đó dưới lời thúc giục vô thanh của đôi mắt mèo băng lam, Ngô Nặc hôn lên trán hắn một cái.

Đại miêu dè dặt (?) cọ cọ ở hõm cổ Ngô Nặc, sau đó nhảy sang bên cạnh, ưu nhã ngồi xổm, trong đầu tự động hồi vị lại lời Ngô Nặc vừa mới nói. Sau khi Ngô Nặc liên tiếp ăn hai quả nham, Bạch đột nhiên cảm thấy mình một chút cũng không muốn làm em trai gì đó của tiểu sứ thần.

Vì cho dù em trai có thân thiết cỡ nào, sau khi trưởng thành tìm được giống cái, cũng phải rời khỏi anh trai, một mình thành gia, sau đó sinh con nuôi con, cho đến khi con lớn rời khỏi nhà thành gia, hắn dần dần già đi, sau đó vào một ngày nào đó nhắm mắt trở về vòng tay của thần thú, hoàn thành một đời dài mà ngắn ngủi.

Hắn không muốn cuộc sống như thế!

Lúc này, Bạch đột nhiên hiểu ra, chân chính bầu bạn cùng một thú nhân sống hết đời không phải là người thân anh trai, cũng không phải con, mà là giống cái vẫn luôn làm bạn bên mình.

Bạch hữu ý vô tình liếm ngón tay Ngô Nặc, hơi rũ mắt xuống, che đi ánh sáng chói mắt bên trong.


Sau một phen bộc bạch ngoài ý muốn, quan hệ của Ngô Nặc và Bạch tựa hồ lại thân cận hơn nhiều, nhưng hình như lại có thêm một vài thứ khác đang âm thầm ấp ủ ở chỗ không thấy được.

Hai người vui vui vẻ vẻ ăn trái cây, lại gặm cừu nướng, Bạch vừa rồi một hơi ăn hơn mười con dê, bụng đến giờ vẫn còn hơi căng, chỉ ăn chút thịt cừu nướng tượng trưng, một nửa còn lại vào bụng Ngô Nặc hết, một nửa được Ngô Nặc cắt thành miếng, bỏ trong túi da bò sạch sẽ sau đó đeo lên lưng, đợi khi đói bụng lại ăn.

Từ sau khi Ngô Nặc bắt đầu tập luyện [Thể thuật căn bản], dạ dày lớn hơn trước kia nhiều, ngay cả sức lực cũng mạnh hơn, chỉ tiếc so với người bộ lạc Trường Hà, vẫn thuộc trình độ trung hạ đẳng, hơn nữa trên người cũng không có thêm thịt, cơ bắp vẫn chỉ là một tầng mỏng, hoàn toàn không thấy phồng.

Thôi dù sao cũng tốt hơn không có, Ngô Nặc chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Sau khi Ngô Nặc tu luyện [Thể thuật căn bản], trừ sức lực lớn hơn, độ dẻo dai của cơ thể cũng càng lúc càng tốt, thân thủ trở nên vô cùng linh hoạt, lực chịu đựng cũng tốt hơn trước không chỉ hai ba lần, năng lực chạy nhảy vân vân cũng tăng mạnh không ít.

Không phải sao, hoàn toàn không cần Bạch giúp, y đã nhẹ nhàng leo lên lưng Bạch, chọn một vị trí thích hợp, Bạch lại sải cánh mang y bay lên không trung.

Từ trên trời cao nhìn xuống dưới, thú triều cuốn bụi mù mịt vẫn không kết thúc, động vật chạy ở đầu tiên và cuối cùng đều đã vượt khỏi phạm vi tầm mắt của họ.

Buổi sáng đã khiêu khích thú triều, Bạch thu lại lòng ham chơi, bay về phía trên Hắc Sắc sâm lâm, men theo hướng con sông, một đường bay về phía bộ lạc Mục Nguyên.

Bay lượn tốc độ cao trên đường dài cực kỳ tiêu hao thể lực, giữa đường Bạch lục tục dừng lại nghỉ ngơi bốn năm lần, còn ăn hai con ngựa sừng thêm cơm.

Ngô Nặc vẫn là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy Bạch săn mồi, vẫn dùng trạng thái dực hổ hung mãnh, nhẹ nhàng đuổi bắt, sự cường đại và hung tàn của kẻ săn mồi cấp đỉnh tinh cầu được thể hiện không sót gì.


Khi tận mắt nhìn thấy cảnh Bạch một phát cắn đứt cổ ngựa sừng, máu tươi phọt ra, Ngô Nặc kinh ngạc phát hiện, trong lòng mình vậy mà không sợ hãi chút nào, thay vào đó là một cảm giác tự hào và kiêu ngạo quái dị__

Đại miêu nhà ông chính là lợi hại thế đó ~(≧▽≦)/~.

Sắc trời tối dần, Bạch chậm rãi giảm tốc độ, sau một hồi bay lượn đáp xuống một con đồi nhỏ nổi lên ở một chỗ trong rừng. Đợi Ngô Nặc xuống khỏi lưng hắn, hắn run cánh, nghiêng cổ vẩy chút nước lên những cây cối thưa thớt xung quanh, vị của nước miếng kèm với khí tức của kẻ săn mồi đỉnh cấp nhanh chóng lan ra, những kẻ săn mồi nghe được động tĩnh rục rịch chờ động trong rừng liền thu binh thu trống, lùi xa ba thước.

“Cậu ở đây đợi tôi, nơi này có khí vị của tôi, những đã thú đó không dám lại gần, cậu đừng chạy loạn, tôi đi bắt chút mồi và lấy nước, thuận đường tìm kiếm ký hiệu đại vu lưu lại, lát nữa sẽ về.” Bạch trước giờ chưa từng đến bộ lạc Mục Nguyên, chỉ biết hướng đại khái, nếu có thể tìm được ký hiệu bộ lạc lưu lại ven đường, hội họp với đại vu, sau đó lại cùng đến bộ lạc Mục Nguyên, sẽ bớt được không ít chuyện. Mặt khác, lại vì Bạch tạm thời còn không muốn bại lộ hình thái dực hổ của hắn trước mặt người ngoài tộc, càng không muốn bại lộ tất cả thực lực của mình.

Vì sự xuất hiện của Ngô Nặc, dẫn đến bộ lạc phát sinh rất nhiều biến hóa. Những biến hóa đó sớm muộn cũng sẽ lộ ra, bất luận đến lúc đó bộ lạc phải đối mặt với chủ động khuếch trương hay bị động phòng ngự, muốn bảo toàn bộ lạc, muốn bảo vệ Ngô Nặc mang tới biến hóa cho bộ lạc, nhất định cần có sức mạnh vô cùng cường đại.

Trước khi bộ lạc có đủ sức mạnh cường đại, trước khi hắn trở nên đủ cường đại, bộ lạc càng không thu hút ánh mắt người khác càng tốt.

“Ừ, cậu cũng phải chú ý an toàn đó.”

“Yên tâm, tôi sẽ không bị thương.” Nói xong, Bạch bay đi.

Ngọn đồi nhỏ Bạch chọn cây cối thưa thớt, nhưng mấy chỗ gần đó lại cây cối rậm rạp, tại nơi cây lớn phủ trời che chắn, lại thêm vốn đã gần lúc hoàng hôn, ánh sáng xung quanh rất kém, từ con đồi nhìn xuống, đâu đâu cũng là táng cây đen thui, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra một con mãnh thú.

Ngô Nặc gần như không có kinh nghiệm dã ngoại ngoài trời, càng khỏi nói đến rừng rậm nguyên thủy nhìn không thấy biên giới mãnh thú khắp nơi này. Sau khi Bạch đi, y lập tức mở dao hoa quả ra, cầm chặt trong tay, vừa toàn thần phòng bị, vừa nhặt chút củi khô lá rụng, dự định nhóm lửa.

Ngô Nặc chỉ lo cảnh giác xung quanh, không chú ý dưới chân, đột nhiên chân dẫm vào khoảng không, cả người thoáng cái bị lá cây chôn vùi, tiếng thét cùng với âm vọng ngưng bặt, giữa đống lá khô lộ ra một cửa động đen thui, đáy động tựa hồ có điểm sáng lấp lóe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui