Chớp mắt, đám người Khoa Lặc đến thành Trường Hà đã được một tháng, khi bọn họ nghe ngóng được tin tức của Kalamunda và thành Trường Hà, ‘ảnh tử’ Bạch phái ra cũng dần làm rõ được lai lịch của họ.
Tuy không hoàn toàn tra rõ được thân phận thực sự của họ, nhưng các ảnh tử đã tra được họ tới từ thành muối, ở thành muối có địa vị rất cao.
Thành Trường Hà và thành muối cách nhau rất xa, từ thành Trường Hà đi đường thủy, trong tình huống thuận nước thuận gió, đến bộ lạc Đại Hồ cần khoảng một tháng, từ lục địa cưỡi ngựa sừng không mang theo bất cứ xe cộ gì, giữa đường không đi đường vòng không ngừng nghỉ, đại khái cần ba mươi ngày, mà cự ly đường thẳng giữa thành Trường Hà và thành muối, chắc cỡ khoảng gấp ba từ thành Trường Hà đến bộ lạc Đại Hồ, nước sông không thể chảy thẳng, giữa đường còn có rất nhiều đoạn bắt buộc phải đi bộ.
Cho dù cách một cự ly xa như vậy, thành Trường Hà và thành muối cũng không phải an nhiên vô sự.
Trước kia, thành muối liên thủ với thành dực hổ, gần như lũng đoạn giao dịch muối thô của tuyệt đại bộ phận khu vực phía bắc, khu vực phía nam bộ lạc bọn họ, ngay cả muối thô của bộ lạc Trường Hà dùng lúc trước, nguồn gốc cũng là tới từ thành muối. Bộ lạc lớn phụ thuộc thành muối sinh tồn, sau khi giao dịch lượng lớn muối thô của họ, thông qua các phương thức chuyển tay mấy lần, bán đến bộ lạc Mục Nguyên, bộ lạc Mục Nguyên lại thông qua hội chợ bộ lạc giao dịch cho các bộ lạc lớn nhỏ xung quanh, kiếm được món lợi nhuận cao.
So sánh với mấy bộ lạc lớn ở phía nam động một chút là nhân khẩu lên đến mấy chục ngàn người, thực lực của bộ lạc Mục Nguyên ban đầu thật ra rất bình thường, nhưng chính là nhờ thông qua bán muối thô, bộ lạc Mục Nguyên dần trở thành bộ lạc cường đại nhất trong vùng Hắc Sắc Sâm Lâm.
Bộ lạc Mục Nguyên còn như thế, lợi nhuận và ích lợi muối thô mang tới cho thành muối và thành dực hổ còn khó thể tưởng tượng hơn.
Nhưng, bắt đầu từ mười năm trước, cục diện lũng đoạn giao dịch muối thô của họ đã chậm rãi bị thành Trường Hà phá vỡ.
Ban đầu giao dịch muối huyết của thành Trường Hà chỉ giới hạn ở một vùng nhỏ của Hắc Sắc Sâm Lâm, đối với thành muối căn bản không tạo nên bất cứ ảnh hưởng nào. Nhưng khi đường giao dịch trên sông được thông suốt, thuyền của thành Trường Hà có thể men theo Trường Hà đi đến rất nhiều nơi, lấy bộ lạc Đại Hồ và bộ lạc Sào làm cứ điểm, họ đã thu hút được lượng lớn bộ lạc tới giao dịch với mình.
Muối huyết và muối tuyết của bộ lạc Trường Hà độ thuần đều cao hơn muối thô của thành muối, giá trao đổi lại chỉ bằng một nửa hoặc chưa đến một nửa muối thô, đồ tốt giá rẻ, ai không vui vẻ giao dịch với họ? Hơn nữa trừ muối, trong thành Trường Hà nhiều đồ mới mẻ, đồ cao cấp cũng nhiều, từ da thú vải vóc đến thức ăn đồ ăn vặt, từ dây chuyền giày đến công cụ hương liệu, từ hạt giống vu dược trân quý đến hạt giống lương thực chất lượng tốt vân vân, gần như chỉ cần bạn nghĩ tới được, thương đội thương thuyền bộ lạc Trường Hà đều có bán, không nghĩ tới, nơi này cũng có bán, buôn bán không muốn đắt cũng khó.
Trực tiếp mua đồ từ thương thuyền của bộ lạc Trường Hà, sẽ rẻ hơn rất nhiều, vì thế, mỗi năm khi thương thuyền của bộ lạc Trường Hà nam hạ, ven đường sẽ có rất nhiều bộ lạc tính đúng thời gian chuẩn bị sẵn đồ giao dịch, tới đây trước đợi bên sông để giao dịch với họ.
Thuyền của bộ lạc Trường Hà chỉ dừng ở một vài nơi cố định, thuận tiện cập bờ, dần dần, những nơi này được sự chống đỡ của bộ lạc Trường Hà, đã hình thành một vài bộ lạc tiểu trấn nhỏ rải rác trực thuộc thành Trường Hà. Những tiểu trấn này quy mô không lớn, nhân khẩu cũng không tính là quá nhiều, nhưng phát triển vô cùng nhanh chóng, hơn nữa còn giàu có hơn bộ lạc bình thường.
Dựa vào những bộ lạc tiểu trấn này, thành Trường Hà không ngừng phát triển đối tượng giao dịch ra khắp nơi, từ điểm đến đường, lại từ đường đến diện, ngắn ngủi mười năm, thành Trường Hà không chỉ nuốt gọn nửa tấm giang sơn giao dịch muối thô của thành muối, còn thông qua bộ lạc Sào, thông được đường giao dịch muối với dực nhân tộc.
Chỉ riêng khoảng giao dịch muối, thành Trường Hà đã vượt qua thành muối.
Sau khi cục diện lũng đoạn bị đánh vỡ, thành muối và thành dực hổ không thể như trước tùy ý khống chế giá muối nữa, họ vì giữ lại những bộ lạc giao dịch, không thể không hạ giá muối thô xuống thấp hơn thành Trường Hà. Nhưng đồ giao dịch của thành Trường Hà không chỉ có muối, khoảng cách như nhau, cho dù giá hơi mắc hơn chút, nhưng mọi người vẫn vui vẻ đi mua đồ của thành Trường Hà. Huống chi bản thân muối huyết và muối tuyết đã tốt hơn muối thô, mắc hơn chút, mọi người đều có thể lý giải tiếp nhận.
Mấy điều này không cần nghi vấn đã tổn hại đến căn bản lợi ích của thành muối và thành dực hổ.
Một hai năm gần đây, thương đội thương thuyền của thành Trường Hà, còn có một vài bộ lạc trao đổi thương phẩm của thành Trường Hà, thân cận thành Trường Hà liên tục bị đánh cướp và tập kích, nếu nói trong đó không có bút tích của thành muối và thành dực hổ, Kala cũng không tin nữa là.
Để giảm bớt tổn thất không tất yếu, hiện tại thương đội thương thuyền của thành Trường Hà xa nhất chỉ đến bộ lạc Sào, thành muối và thành dực hổ dù có muốn động tay động chân cũng roi xa không với tới.
Trong gần mười năm nay, bộ lạc Sào, bộ lạc Đại Hồ nhờ vào giao dịch muối của thành muối, đã nhảy vọt từ bộ lạc lớn trở thành bộ lạc siêu cấp chân chính, họ mô phỏng cách thức phát triển của thành Trường Hà, thu phục nuốt chửng bộ lạc nhỏ vừa xung quanh, thực lực tăng mạnh. Thành muối và thành dực hổ tuy là bộ lạc siêu cấp vô cùng xa xưa, nhưng thật sự muốn động thủ, bộ lạc Đại Hồ và bộ lạc Sào ở đầu ngọn gió cũng tuyệt đối không sợ họ cái gì.
Thành muối và thành dực hổ đều ngửi được cảm giác nguy cơ nồng đậm, mà chính vì cảm giác nguy cơ này, bức bách họ bước ra khỏi trạng thái an dật thỏa mãn suốt bao nhiêu năm nay, cũng bắt đầu đi vào con đường từng bước mở rộng ra xung quanh.
Cùng lúc này, đồng dạng đi trên con đường mở rộng không chỉ có mấy bộ lạc này.
Mảnh đại lục nhìn như an tĩnh này, khi thời kỳ tiểu băng hà kết thúc, thú triều biến mất, bộ lạc nhân loại nhanh chóng phát triển, đã dần biến thành ám triều sôi sục.
Thành muối và thành Trường Hà do khoảng cách quá xa, hai bộ lạc dù vì giao dịch muối mà dẫn đến đối lập lập trường, nhưng vẫn chưa chính diện giao phong, thậm chí không có bất cứ tiếp xúc chính diện nào.
Theo kế hoạch của Bạch, trong thời gian ngắn, hắn không định trực tiếp đối đầu với thành muối, thành dực hổ, thậm chí, trong thời gian ngắn hắn không đự định tiếp tục mở rộng về phía nam, mục đích chân chính của hắn là khu vực phía bắc Hắc Sắc Sâm Lâm.
Phía nam điều kiện khí hậu tốt, thích hợp gieo trồng sinh sôi, trong mấy năm nay xuất hiện không ít bộ lạc lớn, bộ lạc siêu cấp thực lực không tồi.
Tương phản, từ Hắc Sắc Sâm Lâm về phía bắc, khí hậu vô cùng rét lạnh, đất đai cũng phần lớn cằn cỗi, mấy năm trước rất nhiều nơi thậm chí quanh năm tuyết đọng, tới mức bộ lạc ít ỏi, nhưng nhân loại có thể sinh tồn trong hoàn cảnh đó, chịu đựng qua vô số mùa đông rét lạnh đáng sợ, bất luận là thú nhân hay thuần nhân, đều vô cùng cường hãn thiện chiến.
Những người này chỉ cần hơi rèn luyện, sẽ có thể trở thành chiến sĩ vô cùng ưu tú.
Bạch và Ngô Nặc, đại vu cùng với tướng sĩ thủ hạ đắc lực nghiêm túc thương lượng qua, nếu họ chỉ một lòng khuếch trương về phía bắc, mà bỏ mặc bộ lạc phía nam phát triển, tương lai rất có sẽ đối diện với tình trạng trước sau thọ địch. So với thế, không bằng nhân hiện tại giải quyết họa ngầm trước.
Bạch trước giờ không đánh trận chưa chuẩn bị, bắt đầu từ hai ba năm trước hắn đã bắt đầu bố cục, vừa âm thầm thúc động cục thế bộ lạc Khê Cốc phát triển, vừa lợi dụng thương đội, quân đoàn dực long, vượt qua bộ lạc Khê Cốc, trực tiếp lấy được liên hệ với bộ lạc lớn trung vừa hơi có chút thực lực ở phía bắc. Sau mấy phen du thuyết và các điều kiện phong phú, hiện tại, vùng phía bắc Hắc Sắc Sâm Lâm, trong những bộ lạc nhỏ lớn chưa quy thuộc Khê Cốc, đã có trên bảy phần bộ lạc đồng ý trở thành tiểu trấn của thành Trường Hà, còn lại ba phần đang do dự, nhưng không chính thức cự tuyệt.
Thủ lĩnh bộ lạc Khê Cốc vọng tưởng đối đầu với thành Trường Hà, nhưng căn bản không biết ngay cả thượng vị của hắn cũng hoàn toàn nằm trong sự thao túng âm thầm của dực hổ Bạch.
Bộ lạc Khê Cốc rục rịch ham muốn, căn bản không biết, dực hổ Bạch sớm đã xem nó là vật trong túi.
“… Tìm một cái cớ, bắt mấy kẻ tới từ thành muối đó, trước nhốt một thời gian, đợi khi ta rảnh sẽ tới thẩm vấn họ.” Sau khi biết lai lịch của mấy người Khoa Lặc, Bạch liền không đự định tiếp tục để mặc bọn họ tiêu dao trong thành Trường Hà nữa.
Từ những đầu mối vụn vặt các ảnh tử hồi báo, lại đến Kala thỉnh thoảng có thể kích phát sức mạnh huyết mạch của hắn, và biểu hiện phi phàm của Kala trong nghi thức tế lễ, trực giác cho Bạch biết Kala lai lịch bất phàm, mà đám người Khoa Lặc đối với nó tuyệt đối không mang ý tốt gì. Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc mong nhớ. Phòng vệ xung quanh Kala tuy đủ nghiêm ngặt, nhưng ai có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện chứ? So với mất bò mới làm chuồng, không bằng hiện tại liền phòng họa chưa biết luôn.
Bạch cảm thấy bí mật của Kalamunda không nhỏ, bất luận bí mật này đối với Kala là tốt hay xấu, Kala là con của hắn và tiểu sứ thần, hắn hy vọng Kala có thể vui vẻ trưởng thành, không cần phải gánh lấy bất cứ thứ dư thừa nào.
Cho nên, người biết bí mật này càng ít càng tốt, Bạch quyết định đích thân thẩm vấn, chính là để tránh tương lai sẽ vì một vài bí mật mà tạo ra nhiều vấn đề mới.
Còn về đám người Khoa Lặc, nếu bọn họ dám có ý đồ với con hắn, thì phải có dự tính xấu nhất.
“Vâng, thủ lĩnh.”
“Cậu an bài người đi báo với bộ lạc Ma Yết, bảo họ có thể động thủ rồi.” Ánh mặt trời rọi lên người Bạch, khiến hắn trông như đang tắm trong kim quang, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng tựa như thần linh.
Bên dưới, đáy mắt thú nhân thấp lùn vụt qua một vài kích động, giọng nói không khỏi nâng cao hơn chút: “Vâng, thủ lĩnh!”
Bộ lạc Ma Yết, bộ lạc lớn nhất ở vùng hàn bắc, tổ tiên đời đời của họ sinh sống ở vùng đất khổ hàn, xung quanh mãnh thú rình mò, cho dù đến mùa hạ cực ngắn, vẫn vì có lượng lớn long thú theo thú triều đến vùng đất khổ hàn, mà dẫn đến cuộc sống của họ nguy hiểm trùng trùng. Trước kia, bộ lạc Đại Thạch là láng giềng của họ, nhưng bộ lạc Đại Thạch thật sự không cách nào chịu đựng long thú hung tàn ngược bạo, cuối cùng chọn di dời toàn tộc đến phía tây Hắc Sắc Sâm Lâm.
Bộ lạc Ma Yết từ đầu đến cuối thủ ở tổ địa, không cách nào gieo trồng thực vật, bọn họ dựa vào săn thú làm chủ, để sống sót, họ thậm chí dám ra tay với long thú. Lúc trước, mỗi năm thú triều đến, họ đều không tiếc mọi giá giết chết lượng lớn long thú mãnh thú, đông lạnh số thịt đó ở nơi quanh năm tuyết dọng, cung cấp thức ăn cho cả bộ lạc.
Để sống sốt, trong quá trình không ngừng đấu tranh với hung thú, người bộ lạc Ma Yết trở nên càng lúc càng cường đại. Thậm chí, ở bộ lạc họ tỷ lệ thú nhân ra đời còn cao hơn thuần nhân, mà không ít chiến sĩ thú nhân trong đó thậm chí không dựa vào bất cứ ngoại lực nào đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, lực chiến đấu hoàn toàn không thua chiến sĩ đã tu luyện qua công pháp trong thành Trường Hà, vô cùng hung hãn.
Tuy đối với người ngoài, cuộc sống của bộ lạc Ma Yết vô cùng gian nan, nhưng bản thân họ không cảm thấy gì. Trước kia trong mùa đông, khi ở rất nhiều bộ lạc đều đói tới mức không thể sống nổi, họ vẫn có thể trốn ở trong hang động, ngày ngày bữa bữa ăn thịt, rất hiếm khi đói bụng.
Nhưng, mấy năm gần đây, theo kỳ tiểu băng hà kết thúc, mùa đông dần khôi phục bình thường, thú triều mỗi năm một lần chậm rãi biến mất, cuộc sống của họ trở nên gian nan hơn.
Không có thú triều, lượng lớn long thú xuôi nam, dã thú có thể sinh tồn ở vùng khổ hàn thật sự không nhiều, rất nhanh, người bộ lạc Ma Yết liền phát hiện họ không tìm được đủ thức ăn.
Để lắp đầy bụng, bộ lạc Ma Yết không thể không dần dời về phía nam ấm áp hơn, thức ăn sung túc hơn, trong quá trình họ di dời, thương đội thành Trường Hà phái ra thành công bắt nối được với họ.
Sau mấy lần giao dịch thỏa mãn, bộ lạc Ma Yết đã kết được giao tình không tồi với thương đội Trường Hà, sau đó, do người thương đội bắt cầu, một phần người trong bộ lạc họ đến thành Trường Hà, kiến thức được cuộc sống giàu có phồn hoa của thành Trường Hà, cũng rất may mắn được gặp thủ lĩnh và đại vu của thành Trường Hà…
Sau đó đột nhiên có một ngày, bộ lạc Ma Yết nhận được lượng lớn lương thực, nhận được lượng lớn nông cụ bằng sắt trân quý, có được giống lương thực quý giá, có được lượng lớn gia súc con ngoan ngoãn, họ chọn một vùng đất coi như phì nhiêu, cắm rễ lại đó.
Bất tri bất giác, mấy năm qua, bộ lạc Ma Yết vốn chỉ có mấy ngàn người phát triển thành bộ lạc lớn nhất ở vùng hàn bắc, nhân khẩu tăng gấp mấy lần.
Không cần nghi vấn, Ma Yết cũng là một mối đại họa trong lòng Khê Cốc.
Trong bộ lạc Khê Cốc.
Một người hoang mang luống cuống lao tới trước mặt thủ lĩnh trẻ tuổi: “Thủ lĩnh, thủ lĩnh không hay rồi, quái vật Ma Yết đánh tới rồi, bọn họ đánh tới rồi!”
Chiến tranh, sắp bùng nổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...